Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110:

Không phải là lần đầu tiên Khương Hàng nhìn thấy Dư Hải Nhảy đánh người, nhưng tối ấy ở quán bar, cậu thật sự cảm thấy Dư Hải Dược muốn đánh chết người kia.

Hành vi của anh không phải là vì người đàn ông đã ăn cắp đồ của cô gái, mà lại càng giống như là đơn phương trút giận.

Đó là hành vi giận chó đánh mèo.

"Cậu cũng nghĩ rằng tôi nên đến bệnh viện tâm thần ư?" - Ai đã bảo Dư Hải Dược đến bệnh viện tâm thần chứ?

Khương Hàng mang theo những nghi hoặc này, theo Dư Hải Dược ra khỏi quán bar. Dư Hải Dược uống quá nhiều rượu, ngay lúc này không hoàn toàn tỉnh táo, đi chân này đá chân nọ.

Anh đi suốt hơn nửa giờ, cuối cùng mới mệt, chạy đến một cái ghế đá trong công viên rồi ngồi xuống.

"Cậu không ngồi sao?" Dư Hải Dược tùy ý ngồi trên ghế đá, tay phải châm một điếu thuốc, tay trái vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, cũng không quay đầu lại mà nói chuyện với Khương Hàng, nhưng anh biết, Khương Hàng vẫn luôn ở đây.

Khương Hàng nghe vậy, đi qua ngồi xuống.

" Tỉnh rượu rồi à? "

"Lúc cậu đến quán bar thì đã tỉnh rồi. "

Dư Hải Dược rít một hơi thuốc lá, ánh mắt rơi xuống mặt hồ xa xa, dưới ánh trăng soi, mặt hồ có lăn tăn, giọng điệu của anh lại khôi phục lại vẻ cà lơ phất phơ trước đó, " Lại nói tiếp, cậu vẫn rất quan tâm đến tôi. "

Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn Khương Hàng, đôi mắt rất sâu, "Cậu chính là người đầu tiên. "

"Đừng quá đa tình. " Giọng Khương Hàng rất lãnh đạm, "Tôi chỉ sợ anh uống say đi loạn, đến lúc đó sẽ bị 'nhặt xác'. "

"Nhặt tôi? Vậy thì có lẽ người đó đã chán sống. " Dư Hải Dược lắc đầu, tiếp tục hút thuốc, chờ cho đến khi hút đến điếu thuốc thứ ba, anh mới mở miệng lần nữa, "Có hơi buồn ngủ, về nhà thôi. "

Anh đứng dậy và cúi đầu nói với Khương Hàng: " Không cần phải đi theo tôi, tôi không sao. "

Khương Hàng nhìn anh , dường như đang xác định xem anh có nói dối hay không.

Đối diện với ánh mắt Khương Hàng, Dư Hải Dược nhíu mày, anh khom lưng kề sát Khương Hàng, "Hay là cậu chịu để tôi ở nhà cậu một lần nữa? "

Khương Hàng đẩy anh ra và đứng dậy, đi thẳng không quay đầu lại.

Sau khi đi vài bước, cậu chạm vào thẻ trong túi, quay lại, ném thẻ tín dụng của Dư Hải Dược để lại quán bar vào tay anh.

"Của anh này. "

"Khương Hàng. "

Dư Hải Dược đột nhiên gọi Khương Hàng một tiếng, chờ Khương Hàng quay đầu lại, liền giơ một tay lên vẫy với cậu, " Cảm ơn. "

Khương Hàng rất bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Vài phút sau, cậu biến mất ở góc đường.

Dư Hải Dược đứng tại chỗ, nhìn Khương Hàng rời đi không chớp mắt, bỗng nhiên cười rất khẽ, ngay cả đáy mắt cũng nhiễm ý cười.

-

Sau đó, điện thoại quấy rối của Dư Hải Dược vẫn chưa dừng lại. Anh còn đổi số điện thoại đẻ gọi, vì vậy đôi khi Khương Hàng sẽ vô tình bắt máy.

Nhưng dù là trả lời điện thoại thì, bọn họ cũng không nói chuyện gì, nói không đến hai câu, Khương Hàng liền trầm mặc, lập tức cúp điện thoại.

Theo lý thuyết, hành vi như vậy rất vô nghĩa, rất nhàm chán, nhưng Dư Hải Dược cảm thấy thích thú, gọi điện ngày càng hăng.

Hôm nay, Khương Hàng lại một lần nữa vô tình nhận điện thoại của Dư Hải Dược.

Nghe thấy tiếng truyền đến từ đầu kia, Khương Hàng bất đắc dĩ hỏi: "Dư Hải Dược, rốt cuộc khi nào anh mới dừng lại? "

"Em hứa làm bạn với tôi thì tôi sẽ dừng lại."

"Anh rất thiếu bạn bè à?"

Có lẽ là Dư Hải Dược đang chơi bên ngoài, tiếng ồn ào truyền đến chỗ Khương Hàng, Khương Hàng lại nói, "Bạn anh nhiều như vậy, vì sao lại cố chấp một mình tôi? "

"Em là đặc biệt á. " Dư Hải Dược nói, "Ngoài Tần Hoan, thì em là người đầu tiên mà tôi muốn kết bạn đến vậy. "

Có lẽ anh đi đến một nơi yên tĩnh, "Hơn nữa quả thật tôi không có bạn bè gì, tất cả mọi người chơi với tôi chỉ vì một mục tiêu - muốn chơi, có thể chơi, vì vậy mới tụ chung với nhau, còn việc bằng lòng thổ lộ tình cảm thì rất ít. "

Khương Hàng nói: "Anh muốn bạn bè, rất dễ, một trong ba hoặc bốn ngàn học sinh, thể nào anh cũng có thể tìm thấy người phù hợp. "

Thật ra cậu không hiểu Dư Hải Dược đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng lúc trước không hiểu sao lại ghét cậu, bây giờ lại bám lấy cậu, thái độ hạ thấp vì muốn kết bạn như vậy.

Cậu phải làm sao để cho Dư Hải Dược chịu đổi ý?

Dư Hải Dược đột nhiên nói: "Mười phút. "

Khương Hàng sửng sốt, "Cái gì? "

"Tôi nói mười phút, đây là cuộc gọi dài nhất giữa chúng ta, lịch sử trước đó là một phút. " Lời của Dư Hải Dược che giấu ý cười, "Với tốc độ tăng trưởng này, mấy ngày nữa, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện trong hai mươi phút. "

Khương Hàng:". . . "

Cạn lời.

Khương Hàng trực tiếp cúp điện thoại, nằm sấp trên bàn, cũng không có tâm tư tiếp tục luyện tập.

Thật ra trong đáy lòng Khương Hàng, đối với phần quấn quýt này của Dư Hải Dược có chút vui mừng.

Trước khi gặp Tần Hoan, cậu không có nhiều bạn bè, thậm chí tới những tháng ngày bị đòi nợ hàng ngày, cậu cũng đi học, nhưng trường học cũng là một xã hội nhỏ, cậu không thể hòa nhập.

Cậu và các bạn cùng lớp, chỉ là sơ giao.

Mãi cho đến khi cậu được ba Tần đưa đến trước mặt Tần Hoan, mới hiểu được cảm giác có bạn bè.

Hành vi quấn lấy như Dư Hải Dược tuy rằng rất phiền phức, nhưng nguyện ý hao phí nhiều tâm tư như vậy chỉ vì để làm bạn với cậu, cho tới bây giờ cậu chưa từng gặp.

Khương Hàng nhắm mắt lại, tâm phiền ý loạn, cậu nằm sấp trên bàn nửa ngày, cho đến khi điện thoại rung, cậu mới ngồi dậy.

Lại là tin nhắn của Dư Hải Dược.

--[Ngày 6 có đi chơi không?]

--[Đưa em đến một chỗ tốt, ít người mà phong cảnh đẹp, em cân nhắc nhé?]

Khương Hàng nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, đầu ngón tay đặt trên bàn phím, xóa sửa sửa nhiều lần, cuối cùng vẫn không trả lời gì.

Thôi.

Khương Hàng cho rằng Dư Hải Dược sẽ không tiếp tục nhắn tin cho mình nữa, sẽ bỏ qua, nhưng không ngờ anh lại tự mình tìm tới cửa.

Khi nhìn thấy Dư Hải Dược mang theo hai thùng dầu đi theo mẹ mình vào cửa, Khương Hàng không thể tin nổi.

Mẹ Khương khoa tay múa chân nói: "Tiểu Hàng, giúp mẹ nói lời cảm ơn với Hải Dược, vất vả cho nó, mang dầu về giúp mẹ từ xa. "

Để tiện cho việc tiếp xúc với mẹ Khương, lần trước, Dư Hải Dược có học một xíu ngôn ngữ ký hiệu, hiện tại có thể hiểu được một chút, mẹ Khương ra dấu "Cảm ơn" anh hiểu, vì thế xua tay nói, " Dì đừng khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. "

Mẹ Khương cười với Dư Hải Dược, lại ra dấu: "Buổi tối ở lại ăn cơm đi? "

Câu này Dư Hải Dược không hiểu, anh nhìn về phía Khương Hàng, mỉm cười chờ phiên dịch của cậu.

Khương Hàng mím môi, một lúc lâu sau mới chuyển lời của mẹ Khương cho Dư Hải Dược.

Nghe xong, Dư Hải mặt mày hớn hở, gật đầu nói: "Được ạ, cảm ơn dì. "

Mẹ Khương khoát tay áo, xách đồ ăn vào bếp.

Chờ mẹ Khương không thấy bọn họ nữa, Khương Hàng liền kéo Dư Hải Dược trở về phòng, hạ thấp giọng hỏi: "Anh chạy tới nhà tôi làm gì? "

"Tới tìm em á, em không trả lời tin nhắn của tôi, thì tôi vác thây tới vậy. " Dư Hải Dược ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn chăm chú vào Khương Hàng, "Thế nào, đi không? "

"Không đi. " Khương Hàng mở miệng từ chối.

Dư Hải Dược nhìn chằm chằm Khương Hàng, vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao? "

Anh nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống đùi, tư thế rất thoải mái, và hỏi: " Còn một câu hỏi khác, tôi có làm cho em ghét không? Tôi nhớ lần đầu tiên em gặp tôi, có vẻ như em ghét tôi lắm. "

Khương Hàng mặt không chút thay đổi nói: "Không phải anh cũng vậy sao. "

"Ok, tôi thừa nhận điều này, nhưng tôi đã nói với em lí do rồi nhỉ? Còn em thì sao? "

"Trai tồi. " Khương Hàng nói, " Tôi ghét đồ trai tồi. "

Lý do này, làm cho Dư Hải Dược ngây người hơn nửa ngày.

Sau khi anh phản ứng lại, chợt cười lên, cười đến nỗi nước mắt chảy ra, "Chỉ vì điều này?"

"Tất nhiên không chỉ vậy, nhưng hành vi của anh, tác phong. " Tin đồn về Dư Hải Dược, ở trường học quá nhiều, một người như vậy, ấn tượng cho người khác tất nhiên sẽ không tốt, nhưng để cho Khương Hàng từ ấn tượng xấu trở thành ghét, chính là vụ cậu tận mắt chứng kiến ở khu vườn nhỏ ấy.

Dư Hải Dược cười nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại, anh suy nghĩ một chút, nói: , "Nếu tôi nói với em, họ chủ động tiếp cận tôi vì ôm đủ thứ mục đích, tôi chỉ là người đến không từ chối. Hơn nữa tuy rằng tôi đi cùng với họ, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ chạm vào họ...Vậy, ấn tượng của cậu về tôi có tốt hơn xíu không?"

Khương Hàng không quá tin.

Dư Hải Dược nhún vai, "Được rồi, nếu không tôi sẽ chứng minh cho cậu nhé? "

"Chứng minh? "

"Ừ. "

Dư Hải Dược lấy điện thoại ra, bảo Khương Hàng chọn người, sau đó anh trực tiếp ấn số.

Những đối tượng này có nam có nữ, đều là bạn trai, bạn gái của Dư Hải Dược.

Một hơi gọi bảy tám cuộc điện thoại, Dư Hải Dược mới dừng lại, lắc lư điện thoại hỏi: "Thế nào, tôi có lừa em không?" "

Khương Hàng:". . . "

Dư Hải Dược bật cười, lại kéo đề tài quay trở lại lúc bắt đầu kia, "Bây giờ chịu đi chơi với tôi chưa? "

-

Tuy Dư Hải Dược nói là một chỗ nhưng thực chất là một ngôi làng, rất xa thành phố Y, họ tự lái xe qua, lái mất bốn giờ.

Từ trên xe xuống, Khương Hàng có hơi ngạc nhiên.

Dư Hải Dược lấy hai vali ra khỏi cốp xe, nháy mắt với Khương Hàng, "Đi theo tôi. "

So với Dư Hải Dược xách hai vali, Khương Hàng chỉ đơn giản mang theo một cái túi, rất thoải mái. Cậu không phải hiểu lắm sao Dư Hải Dược mang theo hai cái vali lớn như vậy, hôm nay 6, ngày mai 7, nhiều nhất chỉ ở một đêm, mang theo nhiều thứ như vậy làm gì?

Chú ý tới ánh mắt của Khương Hàng, Dư Hải Dược cười cười nói: " Tò mò vì sao tôi lại mang theo nhiều thứ như vậy ư? "

Khương Hàng gật đầu.

"Đây là quà mà tôi mang đến cho mọi người. " Dư Hải Dược nói, rồi dẫn Khương Hàng đi dọc theo con đường bê tông không rộng vào thôn.

Khi họ vừa bước vào làng, đột nhiên có một đứa trẻ lao về phía họ như một khẩu pháo thép nhỏ, sau đó đập thẳng vào lòng của Dư Hải Dược.

Cậu chàng không cao, đôi mắt đen láy sáng ngời, cứ như vậy mà ôm Dư Hải Dược, ngẩng đầu lên vui vẻ hét , "Anh Hải, cuối cùng anh cũng đến!"

Dư Hải Dược sờ sờ ư đầu đứa trẻ, "Ừ, anh đến rồi. "

Anh kéo qua Khương Hàng đang sững sờ bên cạnh, giới thiệu: " Đây là bạn của anh, các em gọi em ấy là anh Hàng nhé. "

Cậu bé ngoan ngoãn gọi Khương Hàng một tiếng.

Khương Hàng theo bản năng đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Dư Hải Dược.

Dư Hải Dược nói: "Chờ một lát sẽ nói cho em biết. "

Dư Hải Dược ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với đứa bé, vỗ vai nó, "Đi tìm mọi người tới giúp anh nhé, chia quà. "

Cậu bé vui vẻ đáp ứng, vội vàng đi tìm người.

Dư Hải Dược nhìn cậu bé đi xa, sau đó nói với Khương Hàng: "Chúng ta đi thôi, đi đến chỗ ở. "

Đi một lúc lâu, Khương Hàng mới hỏi: "Anh. . . Thường xuyên đến đây? "

"Ừ coi là thế đi, mỗi năm tới mấy lần. " Dư Hải Dược nói: " Đứa trẻ vừa rồi tên là Mạc Cát, cha mẹ mất hết rồi, trong nhà chỉ còn lại bà ngoại và mấy người khác, tình huống cũng đều không khác mấy. . Họ đều là những người được tài trợ bởi quỹ của ông tôi. "

" Vậy anh đến đây thay ông nội anh sao? "

" Không. " Dư Hải Dược dừng lại, chỉ chỉ núi cao nguy nga cách đó không xa bị bao phủ bởi mây mù tầng tầng lớp lớp, " Tôi bị nhwunxg cánh sắc này dẫn tới. Lần đầu vô tình chạy đến đây, tôi đang học lớp 10... Nói một cách chính xác là không lâu sau khi khai giảng năm lớp 10. Tôi chờ trong đây hai tuần lễ, trong thời gian đó, tôi thấy rất nhiều trẻ em giống như Tiểu Cát, không cha không mẹ, chỉ có người già..."

Anh nhớ lại những gì đã xảy ra trong năm đó, nụ cười kèm theo chút mỉa mai, "Em có biết, mọi người sẽ mang tâm lý một khi nhìn thấy những người tồi tệ hơn họ, sẽ tỉnh ngộ rồi cũng sẽ an ủi mình, nói với mình, những khó khăn mà họ cảm thấy không thể vượt qua, những rối rắm này đau đớn này thì cả nhằm nhò gì, chả là cái cóc khô gì -- có người trên thế giới chịu sự tàn phá bởi chiến tranh, còn có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm...Thật ra còn có thể sống, không lo ăn mặc, thì rất tốt. "

Khương Hàng hiểu được cảm giác này.

Cậu đã từng dựa vào sự an ủi tâm lý như vậy để kiên trì.

Dư Hải Dược dẫn Khương Hàng tiếp tục đi đến chỗ ở, " Sau khi rời khỏi đây, tôi đã tìm ông nội của tôi, để ông nội tôi tài trợ cho những đứa trẻ này. Bản thân tôi thì thỉnh thoảng đến thăm. Em biết gì không? Những đứa trẻ này rất dễ thỏa mãn, miễn là một cuốn sách, một cây bút, thì bọn chúng có thể vui vẻ trong một thời gian dài, rất đơn giản và đáng yêu. "

Khương Hàng im lặng nhìn Dư Hải Dược.

Cậu nghĩ, có lẽ Dư Hải Dược cũng không tồi như lời đồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro