Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112:

-- "Chúng ta hẹn hò đi."

Khương Hàng thật sự muốn bùm luôn tại chỗ. Khó lắm cậu mới cảm thấy con người Dư Hải Dược cũng được, trên người có tia sáng, cậu thấy có thể thử làm bạn, ai ngờ lại biến thành như vậy.

Cái mụ nội nó chứ hẹn hò con cặc.

Hẹn hò cái gì?

Cậu và Dư Hải Dược à? Hẹn đi ỉ* thì đúng hơn á!

Khương Hàng trừng mắt nhìn Dư Hải Dược, mắng: "Dây thần kinh của anh có phải bị chạm ở đâu đó rồi không?"

Dư Hải Dược không thèm để ý mình chỉ mặc độc mỗi cái sịp, ngược lại lại thoải mái khoe tuyến nhân ngư xinh đẹp và cơ bụng, "Không, tôi nghiêm túc. Khương Hàng, tôi muốn nghiêm túc hẹn hò với em, không chỉ là chơi đùa. Em là người đầu tiên tôi muốn trân trọng, cũng là người đầu tiên có thể khiến tôi kiên nhẫn mà đối xử như vậy. "

"Vậy thì sao?" Khương Hàng lạnh lùng nói, "Tôi không phải là loại người ăn bám vào anh, tôi không có tí hứng thú nào với anh cả. "

Dư Hải Dược nheo mắt lại, khuôn mặt đẹp trai tiến sát lại Khương Hàng, gằn từng câu từng chữ nói: "Tôi nói rồi, tôi nghiêm túc hẹn hò với em."

Khương Hàng đối diện với anh, "Tôi cũng đã nói, tôi không có hứng thú với anh!"

Khương Hàng lại nhìn lướt qua làn da trần trụi của Dư Hải Dược, cảm thấy cay mắt, đẩy Dư Hải Dược ra rồi đứng lên, cậu đi ra ban công lấy quần áo Của Dư Hải Dược, ném lên người anh, "Mặc quần áo của anh vào rồi cút ra khỏi nhà tôi."

Dư Hải Dược nhìn quần áo, ngược lại ngoan ngoãn bắt đầu mặc lên, sau khi mặc xong anh lại cười, "Khương Hàng, em nên biết là chỉ cần là chuyện mà tôi đã nhận định thì nhất định sẽ không bỏ cuộc. "

Nhìn vào mắt Khương Hàng, anh nói rất nghiêm túc, "Cho nên, tôi sẽ không tha cho em đâu. "

Lúc này Khương Hàng đã bình tĩnh lại, mặt cậu không chút thay đổi, lạnh lùng hỏi: "Anh thích tôi ở đâu? Tôi có thể thay đổi nó không? "

"Em không thể thay đổi nó. " Dư Hải Nhảy đi tới trước mặt Khương Hàng, hơi khom lưng xuống, hai người cơ hồ mặt dán mặt, "Dù có biến thành dáng vẻ gì thì em vẫn là chính em. "

Anh cười khẽ một tiếng, nói: "Trừ khi thời gian có thể quay ngược trở lại, trở lại lúc mới bắt đầu. "

Ánh mắt Dư Hải Dược đi xuống, dừng trên cánh môi của Khương Hàng, anh nhớ tới ngọt ngào mềm mại vừa rồi mình va phải, không khỏi vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, phảng phất như dư vị.

Có vẻ sắc - dục và mờ ám.

Bị Dư Hải Dược nhìn như vậy, mặt Khương Hàng hoàn toàn xụ xuống.

Cậu hít một hơi thật sâu, nửa ngày, mới không ra tay bụp cho anh một phát. Đẩy Dư Hải Dược ra, cậu sải bước đến cửa, mở cửa ra, "Cút."

Dư Hải Dược không tức giận, thậm chí còn mỉm cười, khi đi đến cửa, anh nói một câu, "Em phải nghĩ cho thật kĩ đó. "

Đáp lại anh, là tiếng Khương Hàng dùng sức sập cửa.

Khương Hàng không thể nói thẳng, nhưng cũng không thể nói vòng vo, đến nay cậu vẫn chưa thích bất cứ ai, nhưng đối với các chàng trai tỏ tình với cậu, cậu cũng không cảm thấy phản cảm.

Đồng thời, cậu cũng sẽ thưởng thức khuôn mặt đẹp trai và dáng người của con trai.

Nhưng với điều này, Khương Hàng có xu hướng lý giải thành một loại tâm lý của người bình thường.

Cũng giống như phụ nữ cũng sẽ thưởng thức phụ nữ vậy, cậu cũng chỉ thưởng thức, không liên quan tới giới tính, không liên quan đến thể - xác.

Cậu cũng đã từng tưởng tượng về tương lai, cậu hy vọng sẽ tìm thấy một người vợ dịu dàng, mạnh mẽ, kiên cường như mẹ của mình, sau đó họ sẽ có một đứa con đáng yêu.

Nếu không tìm được thì cậu cũng không ngại độc thân cả đời.

Nhưng bất kể là tương lai như thế nào, cũng không có mục chọn nào liên quan tới Dư Hải Dược.

Sau vụ này, Khương Hàng lại kéo Dư Hải Dược vào danh sách đen lần nữa, ngay cả khi nhìn thấy ở trường, cũng sẽ lập tức tránh đi, làm như không thấy.

Khương Hàng biết tính tình của Dư Hải Dược, thần kinh lại điên cuồng, có lẽ anh đã từng không phải như vậy, nhưng sau khi không kiêng nể gì mà phóng thích bản thân chân thật ra thì không thể trở về.

Bây giờ anh ta, là đại diện cho người "có bệnh ", nếu ép anh có lẽ anh sẽ làm ra việc quá đáng hơn.

Nhưng đối với Khương Hàng hiện tại mà nói, cố gắng né tránh anh là cách tốt nhất.

Cậu không thể bỏ học, càng không thể rời đi.

Mẹ cậu ở đây.

Cậu cũng sẽ thi vào một trường đại học tốt, có thể có một công việc ổn định, có thể cho mẹ sống một cuộc sống tốt hơn.

Sau ngày đó, Dư Hải Dược cũng không xuất hiện cùng với lời đề cập "Muốn hẹn hò' với Khương Hàng, Khương Hàng có thể thở ra, một thời gian dài trôi qua rất bình tĩnh, cho dù cậu kéo Dư Hải Dược vào danh sách đen, điện thoại cố định trong nhà cũng không vang lên, mà thỉnh thoảng gặp ở trường, đều chỉ cười cười với cậu.

Dường như chuyện ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ của Khương Hàng.

Không phải chuyện xảy ra thật.

Nhưng Khương Hàng rất rõ, nụ hôn đó là thật, câu "hẹn hò với tôi" kia cũng là thật.

Cậu biết Dư Hải Dược nhất định sẽ xuất hiện trở lại, sẽ lại nhắc tới chuyện này với cậu.

Khương Hàng đoán không sai, ngày thi giữa kỳ kết thúc, cậu liền gặp phải Dư Hải Dược ở cổng trường.

Dư Hải Dược đặc biệt chờ cậu.

Mưa to trút xuống, Dư Hải Dược cầm ô đứng trong mưa, cứ như vậy nhìn chằm chằm Khương Hàng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười không đạt tới đáy mắt.

Tình trạng của anh trông không tốt, giống như đang liều mạng để kiềm chế điều gì.

"Có rảnh không?"

Khương Hàng cẩn thận, nhận thấy được trạng thái của Dư Hải Dược, liền nghiêng đầu nói lời tạm biệt với Trương Tuân, sau đó đi tới cạnh Dư Hải Dược, "Chuyện gì?"

Dư Hải Dược nói: "Mưa lớn như vậy, ở chỗ này nói chuyện à?"

Mưa quá lớn, ngay cả che ô, cũng bị ướt, quần áo trên người Khương Hàng ướt một nửa, Dư Hải Dược đã gần như ướt hết.

"Vậy đi đâu?"

"Căn hộ của tôi."

Căn hộ của Dư Hải Dược không xa trường học, là do ông Dư bất chấp sự phản đối tái hôn sau li hôn, nên nhà họ Dư đặc biệt đặt cho anh, để anh có thể dọn ra ngoài ở.

Đi bộ qua, chỉ 10 phút.

Khương Hàng không có hứng thú đưa dê vào miệng hổ, cũng không muốn biến mình thành một con dê, đề nghị này đương nhiên không thể đáp ứng, "Không cần đi xa như vậy, anh có chuyện gì, nói thẳng đi."

Dư Hải Dược lên tiếng, "Em lo tôi mạnh hơn em à?"

Khương Hàng giọng điệu thản nhiên, "Có chuyện gì mau nói, không nói thì tôi phải về. "

Dư Hải Dược nhấn mạnh một lần nữa, " Đi với tôi đến căn hộ của tôi. "

"Không đi. " Khương Hàng không chút do dự cự tuyệt, xoay người chuẩn bị đi, cậu rảnh quá mới có thể thấy Dư Hải Dược không đúng lắm, ở đây lề mề với anh.

"Đừng đi." Dư Hải Dược nắm lấy tay Khương Hàng, anh nắm rất chặt, dùng rất nhiều sức, Khương Hàng giãy ra không thoát.

Hai người giằng co không ngừng.

Mưa càng lúc càng lớn, cả hai đều ướt đẫm.

Ngày càng có nhiều xe ở cổng trường, tất cả đều là phụ huynh đến đón học sinh, tất cả các loại âm thanh đan xen, ồn ào.

Đột nhiên, thái độ của Dư Hải Dược mềm xuống, anh nhìn chăm chú vào Khương Hàng, trong lời nói mang theo chút cầu xin, "Tối nay thôi, uống rượu với tôi."

Anh nhếch môi, cười mỉa mai, "Hôm nay là 'bữa ăn gia đình' một tháng một lần."

Khương Hàng trầm mặc một lát, hỏi: "Chỉ uống rượu?"

"Mặc dù tôi rất muốn làm nhiều hơn nữa, nhưng tôi nói tôi muốn nghiêm túc với em là thật, vì vậy tôi tôn trọng em." Đôi mắt của Dư Hải Dược thâm thúy, nhìn sâu vào Khương Hàng, "Tôi sẽ chờ cho đến ngày em sẵn sàng."

"Sẽ không có một ngày như vậy." Khương Hàng nói xong, cúi đầu nhìn bàn tay mình bị nắm lấy, lạnh lùng nói, "Buông tay. "

Lần này, Dư Hải Dược nghe lời buông ra.

Anh dẫn Khương Hàng đi về phía căn hộ của mình, hai người một trước một sau, một đường không nói gì.

-

Dư Hải Dược nói uống rượu, là uống rượu thật.

Anh đã mua rất nhiều rượu vang, nhồi nhét toàn bộ tủ lạnh, chờ đợi cho đến khi Khương Hàng tắm xong, thay quần áo ra mới lấy rượu ra.

Đưa một chai rượu vang cho Khương Hàng, anh nói: "Thổi ra à?"

"Muốn thổi thì tự mình thổi. " Khương Hàng rót cho mình một ly rượu, chỉ uống một chút.

Dư Hải Dược uống hơn phân nửa chai rượu, lúc uống rượu, tầm mắt của anh vững vàng đóng đinh trên người Khương Hàng, ánh mắt chứa đựng sự xâm lược, nhưng lại có chút phức tạp.

Dư Hải Dược cũng mâu thuẫn với chính mình.

Anh vốn thật sự chỉ muốn làm bạn với Khương Hàng, nhưng càng tiếp xúc với Khương Hàng, anh lại càng không buông được cậu.

Trong hơn hai năm, có vô số người xung quanh anh, nhưng không ai trong số họ sẽ lo rằng anh sẽ xảy ra chuyện sau khi anh say rượu, luôn theo anh, không ai lại chạy qua rất nhiều quán bar để tìm anh vì một tin nhắn nhỏ.

Khương Hàng là người đầu tiên.

Có lẽ cũng là người duy nhất.

Trên người Khương Hàng, anh cảm nhận được sự ấm áp.

Anh không nỡ buông tay.

Không muốn buông tay, thì phải nắm chặt lấy, nhưng anh lại luyến tiếc làm tổn thương Khương Hàng, anh muốn dùng chân tâm đổi lấy chân tâm, muốn Khương Hàng tiếp tục quan tâm đến mình.

Tuy nhiên, anh chưa bao giờ thích ai cả, thích là cảm giác thế nào? Anh không biết.

Làm sao để theo đuổi người ta một cách nghiêm túc, anh thậm chí còn không biết.

Dư Hải Dược trước đó không xuất hiện, chính là vì bận suy nghĩ những thứ này.

Nhưng anh đã dành một thời gian dài để suy nghĩ, cuối cùng chỉ biết một điều - Anh không bao giờ có thể buông Khương Hàng.

Chai rượu rỗng trên bàn càng ngày càng nhiều, Dư Hải Dược một mình uống hơn mười chai, mà Khương Hàng cũng uống không ít.

Tửu lượng của Khương Hàng cũng không tốt, cậu bắt đầu có hơi men.

Cậu nhìn Dư Hải Dược, thấy Dư Hải Dược còn đang uống, hoàn toàn không sợ ngộ độc rượu, rốt cục nhíu mày, đoạt lấy rượu trong tay anh.

"Đừng uống. " Khương Hàng nói, "Anh muốn trúng độc cồn đúng không, tôi lại không muốn quan tâm đến anh, hôm nay tới đây thôi. "

Dư Hải Dược bị cướp rượu, cũng không tức giận, ngược lại anh nhìn Khương Hàng đang đỏ mặt, nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng, rất vui vẻ, "Em đang quan tâm đến tôi, điều này chứng tỏ trong lòng em cuối cùng cũng có tôi. "

". . . . " Khương Hàng hoàn toàn không muốn để ý đến anh.

Thư giãn cơ thể dựa vào phía sau, Khương Hàng cầm lấy cái gối ôm bên cạnh, ôm vào trong ngực, gối mặt lên trên, vô cùng khó chịu nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro