Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 114:

Dư Hải Dược lại nắm được điểm yếu của Khương Hàng.

Khương Hàng nếu có thể nhẫn tâm một chút thì cậu có thể mặc kệ, tùy cho Dư Hải Dược uống, uống chết cũng được, nhưng Khương Hàng không bao giờ là một người nhẫn tâm.

Thay vào đó, cậu tốt bụng, liêm chính, mạnh mẽ, dũng cảm, trân trọng những người xung quanh mình.

Vì vậy, khi Dư Hải Dược vươn tay muốn lấy chai whisky thứ hai, cậu liền ngăn cản Dư Hải Dược.

"Đủ rồi. " Khương Hàng nhắm mắt lại, trên mặt là sự thỏa hiệp và bất đắc dĩ, " Anh thắng. "

Đôi mắt của Dư Hải Dược giống như rắn độc nhìn chằm chằm Khương Hàng, giọng của anh rất nhẹ, giống như là nỉ non bên tai Khương Hàng, "Đây là cơ hội duy nhất, em muốn buông tha sao?"

Khương Hàng trừng Dư Hải Dược, ngực phập phồng kịch liệt, lớn tiếng mắng, "Mẹ nó anh chính là một thằng điên --"

"Em mới biết à?" Dư Hải Dược nở nụ cười, " Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi đĩ mẹ nó bị bệnh, chỉ có em thành thuốc của tôi, tôi mới có thể chữa khỏi. "

Nhìn Khương Hàng, anh lại hỏi lại, "Em biết buông tha có nghĩa là gì, phải không?" "

Khương Hàng nhìn Dư Hải Dược, tức giận trong lòng rốt cuộc áp chế không nổi.

Bỗng cậu đấm Dư Hải Dược.

Dư Hải Dược rõ ràng có cơ hội né tránh, nhưng không nhúc nhích, thậm chí mỉm cười mặc cho nắm đấm của Khương Hàng rơi vào trên người mình.

Một quyền này Khương Hàng không chút lưu tình, dùng đủ sức.

"Bụp " .

Dư Hải Dược té xuống bàn, chai rượu rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ đầy đất.

Dư Hải Dược đánh nhau với người khác, cho tới bây giờ đều chiếm thế thượng phong, bị thương không phải không có, nhưng cam tâm tình nguyện bị đánh không đánh trả, Khương Hàng là người đầu tiên.

Anh lau vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Khương Hàng, trên mặt còn mang theo nụ cười, "Đến, tiếp tục đi. "

Khương Hàng thấy Dư Hải Dược khiêu khích, tức giận trào lên, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, cậu luôn biết Dư Hải Dược là một người điên, nhưng đến bây giờ cậu mới biết, cậu đánh giá thấp bệnh điên của Dư Hải Dược, ngay từ đầu cậu vốn không nên để mặc người này tiếp cận mình.

Không thể tránh được.

Cậu không thể trốn thoát.

Kể từ khi gặp Dư Hải Dược, cậu đã không có lựa chọn nào khác.

Giống như là không cách nào phát tiết, Khương Hàng túm lấy Dư Hải Dược, đè anh lên sofa rồi bum anh cho đã, xuống tay vừa tàn nhẫn vừa hung dữ, không chừa một chút đường sống nào. Mà ánh mắt Dư Hải Dược khóa chặt Khương Hàng, không trở tay, nhịn bị đánh, thậm chí cũng không hé răng một tiếng.

Dư Hải Dược bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, rách khóe miệng, chảy máu mũi. :))

Bộ dáng của anh vô cùng thảm, nhưng nụ cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối đều không biến mất.

Anh nhổ một miếng máu lên mặt đất, nhẹ nhàng lau khuôn mặt của mình, sau đó từ từ đứng dậy, dãn cơ.

"Đủ chưa?"

Từng bước tiếp cận Khương Hàng, Dư Hải Dược không quan tâm mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, giẫm lên thủy tinh đi thẳng tới trước mặt Khương Hàng, "Nếu em không đánh, thì tới lượt tôi. . . . "

Nói xong, anh không đợi Khương Hàng phản ứng, liền nâng tay giữ chặt gáy Khương Hàng, mạnh mẽ kéo Khương Hàng về phía mình, bắt lấy cánh môi Khương Hàng.

Nụ hôn này cũng không dịu dàng, ngược lại vô cùng hung ác, Dư Hải Dược dùng tay vòng quanh eo Khương Hàng, giam cả người cậu trong ngực, hàm răng lưu luyến ở cánh môi Khương Hàng, ngay sau đó, anh cắn lên.

Rách rồi.

Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng của hai người, Dư Hải Dược vẫn luônmở to mắt, ánh mắt rơi vào trên người Khương Hàng, trong mắt có sự thỏa mãn, cũng có sự tán thưởng.

Anh ấy rất thích hôn như vậy.

Chuyện hôm nay, làm cho Khương Hàng biết bệnh điên của Dư Hải Dược nghiêm trọng đến mức nào, hiểu được trừ phi cậu không còn để ý đến mẹ, không còn để ý Dư Hải Dược có thể phát điên tự hại mình, tự giết mình mới có thể thoát thân rời đi, nếu không chỉ có thể dây dưa với Dư Hải Dược.

Dư Hải Dược đã nắm được chính xác điểm yếu của cậu.

Đã như vậy, vậy cậu đành dây dưa với Dư Hải Dược, xem cuối cùng là ai dây dưa chết ai trước.

Cho nên lúc này Khương Hàng cũng không phản kháng, tùy ý Dư Hải Dược vươn đầu lưỡi vào miệng mình, hôn miệng mình từ trong ra ngoài. Đợi đến khi Dư Hải Dược buông cậu ra, cậu mới lui về phía sau một bước, cầm lấy điện thoại xoay người rời đi.

Dư Hải Dược nhìn bóng lưng Khương Hàng rời đi, liếm liếm môi, giống như ngẫm lại nụ hôn vừa rồi, lại ngồi xuống sô pha, mở một chai bia còn sót, vẻ mặt vẫn chưa hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Anh biết rõ, đây là một ván cược ngay từ đầu đã định thắng bại, mà anh đang đánh cuộc, cho tới bây giờ vẫn không phải Khương Hàng thỏa hiệp bằng lòng.

Cho nên đây chỉ là bắt đầu..

-

Khương Hàng không còn né tránh Dư Hải Dược, kéo số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen.

Quan hệ của hai người mặc dù thay đổi, nhưng phương thức ở chung thật ra cũng không có nhiều thay đổi, Dư Hải Dược vẫn không ép buộc Khương Hàng.

Theo Dư Hải Dược, chuyện ấy cậu tình tôi nguyện thì mới sướng, nếu phải dùng sức mạnh, anh lại càng muốn Plato*...

*Tình yêu không tình dục

Cùng lúc đó, Dư Hải Dược cũng nói được thì làm được, sau khi ở bên Khương Hàng, thực sự không còn chơi loạn nữa.

Trong tất cả các sự kiện ẩu đả, tất cả đều thiếu bóng dáng của anh.

Hơn nữa không hề tùy ý trốn học, đi chơi khắp nơi, báo cáo đúng giờ mỗi ngày, ngoan đến mức hoàn toàn không giống là anh.

Dư Hải Dược dính chặt Khương Hàng, hầu như ngày nào cũng tìm cách bắt Khương Hàng về nhà anh, nếu không sẽ chạy đến nhà Khương Hàng ở chùa.

Mẹ Khương rất thích Dư Hải Dược, lần nào cũng rất hoan nghênh Dư Hải Dược.

Khương Hàng nhìn Dư Hải Dược giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mẹ mình, mỗi lần đều cảm thấy không nói nên lời, nhưng trong đáy lòng, thật chất cũng giấu sự cảm tạ.

Mẹ cậu không thể nói, bình thường giao tiếp với người khác, chỉ có thể tự chuẩn bị sổ sẵn để viết, không ai lại đi học ngôn ngữ của người câm điếc.

Chỉ có Dư Hải Dược.

Dư Hải Dược vì có thể giao tiếp với mẹ Khương, đặc biệt học ngôn ngữ ký hiệu, mặc dù hiện tại anh muốn hiểu toàn bộ những lúc mẹ Khương khoa tay múa chân còn khó, nhưng phần tâm ý này rất đáng quý.

Những điều nhỏ nhặt được dung nhập vào cuộc sống hàng ngày, thường có thể đả động lòng người.

Ngày qua ngày, Khương Hàng và Dư Hải Dược vẫn duy trì quan hệ giống như người yêu, không ai chủ động phá vỡ phần hòa nhã này.

Trong nháy mắt, chỉ còn hai tháng nữa là Dư Hải Dược phải thi tuyển sinh đại học.

Đã gần nửa năm kể từ khi họ xác định quan hệ.

Thời gian dài như vậy, Khương Hàng đã biết làm thế nào để ở chung với Dư Hải Dược, cũng rất tốt, Dư Hải Dược cho tới bây giờ chưa từng ép buộc cậu, chuyện thân mật nhất giữa bọn họ, chỉ là hôn môi.

Chuyện hôn môi này, Khương Hàng đã quen rồi.

Khương Hàng bất mãn là Dư Hải Dược mỗi lần đều hôn môi cậu sưng đỏ, còn có sức vòng tay quanh thắt lưng cậu, mạnh kinh người. Đôi khi cậu về nhà xem lại, cậu còn có thể nhìn thấy dấu hằn.

Dần dần, Khương Hàng sinh ra một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt -- cho dù sau này cậu có thể rời đi thì Dư Hải Dược cũng đã hoàn toàn in sâu trong đáy lòng cậu, chỉ sợ cả đời cũng không thể xóa đi.

Ngay sau khi ý nghĩ này xuất hiện, Khương Hàng đột nhiên bắt đầu sợ hãi.

Cậu mơ hồ cảm thấy nếu cứ dây dưa như vậy nữa thì cậu sẽ bại trận trước.

Dư Hải Dược giống như một con thú hoang, đã sớm để lại dấu vết khắp nơi trong thế giới của cậu, cậu trốn không thoát, không tránh được.

Cảm xúc là thứ duy nhất không thể đoán trước, không dễ kiểm soát.

Khương Hàng không hy vọng mình thật sự lún vào, lại mâu thuẫn mà cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Trong đầu cậu tách mình hai người, một người đang tìm cách chấm dứt mối quan hệ này, người kia lại đang dần chìm sâu trong đó, thầm chấp nhận chuyện ở chung với Dư Hải Dược.

Rất mâu thuẫn.

Tâm lý mâu thuẫn này của Khương Hàng kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi ông Dư biết quan hệ của họ, mạnh mẽ can thiệp.

Ngày 21 tháng 4, sinh nhật Dư Hải Dược.

Hôm nay Dư Hải Dược từ chối tất cả lời mời, chỉ kéo Khương Hàng ra ngoài, hai người không có điểm đến, chỉ thuần túy đi tới đi lui.

Từ buổi chiều đến tối, bảy giờ, Dư Hải Dược đưa Khương Hàng đến một nhà hàng tư nhân.

Bởi vì gần đó không có người, lại là buổi tối, cho nên Dư Hải Dược liền không kiêng nể gì, từ lúc xuống xe đã bắt đầu nắm chặt tay Khương Hàng, thế nào cũng không buông ra. Nhưng hôm nay rất trùng hợp, nhóm của ông Dư cũng đến đây để ăn tối, vì vậy chưa ra khỏi bãi đậu xe, họ đã gặp nhau.

Ông Dư nhìn thấy tay Dư Hải Dược và tay Khương Hàng nắm lấy nhau, sắc mặt trong nháy mắt đen thành đáy nồi.

Sơn vũ dục lai. (Mưa núi sắp tới)

Ông Dư hiểu tính tình của Dư Hải Dược, cũng mặc cho anh chơi, nhưng điều kiện tiên quyết là, chỉ là chơi đùa, không thể động lòng, ông quyết không thể cho phép Dư Hải Dược thật sự ở cùng một chỗ với một thằng con trai.

Nhưng lần này, từ ánh mắt Của Dư Hải Dược nhìn mình, ông biết Dư Hải Dược nghiêm túc.

Ông không thể tiếp tục mặc Dư Hải Dược được.

Ngày hôm đó, sinh nhật của Dư Hải Dược không thành công, tương tự như vậy, bữa cơm này của ông Dư cũng không ăn được.

Dư Hải Dược bị ba Dư cưỡng ép mang đi.

Sau đó, Dư Hải Dược không bao giờ xuất hiện nữa.

Xin nghỉ ở trường, điện thoại cũng tắt, không thể liên lạc được.

Mặc dù Khương Hàng từng mâu thuẫn với quan hệ của mình và Dư Hải Dược, một khoảng thời gian nào đó, cũng từng nảy sinh ý nghĩ "Hẹn hò nhau cũng được", nhưng ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện thì lập tức bị cậu quẳng đi.

Lý trí của cậu vẫn vậy, từ đầu đến cuối vẫn ôm ý nghĩ tương lai có thể quên đi.

- Cậu chưa từng thêm Dư Hải Dược vào trong tương lai của mình.

Cho nên Dư Hải Dược không còn xuất hiện nữa, Khương Hàng vốn tưởng rằng mình sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không. Ngược lại, mỗi lần cậu nhớ tới đêm đó Dư Hải Dược cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của hai vệ sĩ, lại không ngừng quay đầu nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng liền đau đớn vô cùng.

Khi đêm khuya vắng vẻ, cậu lúc nào cũng luôn nhớ đến từng giây từng phút ở chung với Dư Hải Dược, hơn nữa ngày càng nhớ Dư Hải Dược.

Lúc này Khương Hàng mới hiểu được, thật ra cậu lún sâu vào từ lâu.

-

Dư Hải Dược biến mất đã một tháng.

Vào giữa tháng 5, thành phố Y đã xảy ra một sự kiện lớn - ông Dư bị phát hiện có quan hệ thân thiết với Chu thị, nhận hối lộ và lợi dụng chức vụ giúp Chu thị chiếm được dự án bất hợp pháp, song quy ngã ngựa, phải vào tù.

Tất cả tài sản của ông Dư đã bị tịch thu, bà vợ sau của ông Dư sau khi ông bị bắt, đã ẵm tiền bỏ chạy.

Khương Hàng không quá chú ý đến chuyện này, cậu chỉ lo cho Dư Hải Dược, bởi vì tin tức về Dư Hải Dược vẫn hoàn toàn không có.

Tiêu Mặc chủ động hỗ trợ, y giúp Khương Hàng nhờ Lâm Chí Phong đi hỏi thăm Dư Hải Dược, nhưng chỉ nghe được tin Dư Hải Dược hiện tại không ở trong nước, những thứ khác thì không có tin tức.

Khương Hàng làm sao cũng không tìm được Dư Hải Dược.

Mãi đến ngày 20, Khương Hàng mới nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tự xưng là mẹ của Dư Hải Dược, cô hẹn Khương Hàng gặp mặt.

Khương Hàng theo địa chỉ tới, sau đó lại phát hiện là một viện điều dưỡng.

Mẹ Dư nhìn thấy Khương Hàng, cái gì cũng không nói, chỉ dẫn Khương Hàng đi vào một phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Dư Hải Dược đang ngủ say.

Dư Hải Dược rất gầy, anh lẳng lặng nằm trên giường, nếu như không phải ngực còn phập phồng, Khương Hàng thiếu chút nữa cho rằng anh đã chết.

Khương Hàng chần chừ hỏi: "Anh ấy là...Làm sao vậy?"

"Nó bị cha nó đưa đến một phòng khám tâm lý, buộc nó phải thay đổi tính hướng, không, không được thích cậu nữa." Mẹ Dư nhớ lại ngày hôm qua khi tìm được Dư Hải Dược, bộ dáng Dư Hải Dược, khóe mắt rơi xuống một giọt nước, "Nếu không phải Dư Trấn Sơn gặp chuyện không may, Hải Dược không biết sẽ biến thành cái dạng gì. . ."

Sau khi Dư Hải Dược được cha Dư đưa về, hai cha con cãi nhau một trận.

Ông Dư bắt Dư Hải Dược rời khỏi Khương Hàng, Dư Hải Dược vô luận như thế nào cũng không đồng ý, ông Dư không thể cho phép Dư Hải Dược trở thành vết nhơ của ông, sau khi nhốt Dư Hải Dược nửa tháng, phát hiện Dư Hải Dược vẫn không thay đổi, liền quyết tâm, đưa Dư Hải Dược vào một phòng khám tâm lý.

Đồng thời ông còn lừa tất cả mọi người, nói rằng Dư Hải Dược đã đi ra nước ngoài để thăm đường, tháng sáu sẽ trở lại.

Ông nội Dư sức khỏe không tốt, gần đây ngủ nhiều hơn thức, vì vậy ông Dư bịa lời, rất thành công lừa dối ông.

Mẹ Dư đang bận vụ án của Chu Tranh, cũng sứt đầu mẻ trán, hơn nữa cô và Dư Hải Dược liên hệ một tháng cũng chỉ có một hai lần, cô thường không tìm được Dư Hải Dược, bởi vậy đối với lý do của cha Dư, cũng không hoài nghi.

"Thay đổi tính hướng?" Khương Hàng không thể tin được, cậu nhìn Dư Hải Dược, sau khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay Dư Hải Dược, ngực đau nhói.

Cậu nghĩ rằng những thủ đoạn này chỉ tồn tại ở mười, hai mươi năm trước đây, thì ra bây giờ nó vẫn còn?

Hóa ra, một người cha thực sự có thể nhẫn tâm như vậy!

Mẹ Dư che mặt, giọng nói nhỏ hơn, cực kỳ tự trách, "Tất cả đều do tôi, là tôi quá lơ là Hải Dược. . . .

Khương Hàng không đáp lại mẹ Dư, cậu chỉ ngồi trước giường bệnh, lặng lẽ nhìn Dư Hải Dược.

Trong chốc lát, cậu nắm lấy tay Dư Hải Dược, giống như trước kia Dư Hải Dược thích làm nhất, mười ngón tay đan vào nhau.

"Dư Hải Dược, tôi đến rồi."

". . . Đã lâu không gặp."

"Thật ra rất lạ, tôi vẫn không cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có thể lâu dài, tôi cũng không đưa anh vào kế hoạch tương lai của tôi, nhưng sau khi anh bị cha anh bắt đi, tôi lại khống chế được mà nhớ anh. . . Mỗi ngày, ngày nào tôi cũng nhớ anh."

". . . Anh có nghe thấy tôi nói không?"

"Tôi có một lời muốn nói với anh. " Khương Hàng nói xong, cúi đầu hôn mu bàn tay Dư Hải Dược, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của anh, chậm rãi nói, "Em nghĩ, em thích anh rồi. Lần này anh giành phần thắng, thực sự đã thắng...."

Đột nhiên, một giọng nói rất yếu vang lên.

"Vậy em...Hôn anh một cái đi."

Dư Hải Dược mở mắt nhìn Khương Hàng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười, " Không phải là hôn mu bàn tay đâu nhé. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro