07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://www.youtube.com/watch?v=mHYdx9ZupD0

200313 |化け物

ryu;

------

khung cảnh trắng xóa dần hiện lên trước mắt, khứu giác nhạy bén nghe thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào khoang mũi rồi lan truyền đến não, nó khiến em cảm thấy khó chịu

"tỉnh rồi à?"

đôi mắt nặng trĩu liếc nhìn bóng dáng người đàn ông đứng bên dưới chân giường, anh ta vận trên mình chiếc áo blouse, hẳn là bác sĩ điều trị cho em

"bệnh nhân cha junho, cậu đã hôn mê suốt nửa năm trời rồi" vị bác sĩ đọc thông tin từ tập tài liệu trên tay, sau đó con ngươi anh ta chuyển sang đặt lên người em, dò hỏi "cậu, còn chút kí ức nào không?"

nhận lại cái lắc đầu từ em, anh ta cũng thôi đề cập đến nữa. cha junho mê man suy nghĩ, dường như có gì đó không đúng, người đàn ông này, em rõ ràng biết

"anh là ai vậy?" em nghe thấy âm giọng khàn đặc của mình vang lên

rất rất lâu sau đó, cha junho vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào, lâu đến nỗi em còn sinh ra ảo giác vốn dĩ chỉ có một mình em trong căn phòng. hôn mê lâu như vậy, sức lực vẫn chưa thể hồi phục ngay được, cơn buồn ngủ cứ thế lại lần nữa kéo đến, trước khi em mất đi ý thức, rốt cuộc người đàn ông đó mới chầm chậm lên tiếng

"kang minhee là tên tôi"

kang minhee ư? ôi, cái tên nghe thật quen tai làm sao

tựa hồ cha junho vừa trải qua cơn ác mộng rất dài, em mơ thấy mình có một mối quan hệ yêu đương tuyệt vời, người yêu em thì đối với em quá dỗi ngọt ngào, cả hai đều thề non hẹn biển sẽ cùng nhau vượt qua năm tháng cuộc đời. thế nhưng, hình ảnh đầy hương vị hạnh phúc đó dần bị bóp méo và lụi tàn. khung cảnh khác nối tiếp hiện lên, nó khiến em không khỏi ngây người, người yêu em đang hôn môi với kẻ khác, còn là vị bác sĩ em ban nãy gặp mặt, kang minhee

tai cha junho đột nhiên ù đi, khóe mắt em bất giác nóng lên, đầu mũi chua chát đến khó chịu. mọi ủy khuất khi bị lừa dối như có như không tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, những lời nói chấp nhất giữ đầy ắp trong lòng, giờ đây lại không thể nói, chỉ biết nhỏ giọng thì thầm tên hắn

lee eunsang, lee eunsang, lee eunsang

cảnh vật lần nữa thay đổi, là em và eunsang đang trong một cuộc ẩu đả. nội thất trong nhà nằm ngễnh ngãng dưới đất, đèn cũng không bật, chỉ có chút ánh sáng len lói qua khe màn còn chưa kịp đóng, em nghe thấy chính mình vừa khóc vừa gào lên, nhưng đối phương chỉ lẳng lặng đứng nhìn em hệt như nhìn một người tâm thần đang phát bệnh. ánh mắt đó chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén nhất, lạnh lùng đâm xuyên qua trái tim mang theo đầy vết thương cũ chưa kịp đóng vẩy, vết thương mới lại ập đến

ai mà ngờ được, lee eunsang ở bên cạnh em nhưng tâm lại hướng về người cơ chứ? thế cũng được gọi là yêu sao? vậy thì em là cái chó má gì?

niềm tin bị chà đạp, nỗi uất hận cứ tự nhiên mà đến. cha junho thoáng thấy bản thân em lao đến eunsang, và thẳng tay nện xuống ngực hắn một nhát đao

dường như lí trí em dần mất đi, em chỉ biết mình cần phải giết hắn, vì khi đó hắn sẽ không rời bỏ em được nữa, tâm hắn lẫn thể xác đều là của em. đến khi người bên dưới ngừng giãy dụa, em bắt đầu cắt nát tứ chi hắn, vừa cắt vừa mỉm cười, em thầm khen ngợi bộ phận nào của eunsang cũng thật đẹp, sẽ càng đẹp hơn nếu chúng xuất hiện thêm vài đường may, nhỉ?

choàng tỉnh dậy, cơ thể em từ lúc nào đã tràn đầy cả lớp mồ hôi nhễ nhại. cha junho biết, đấy không phải mơ, tất cả những thứ vừa rồi là sự thật. sau khi giết chết eunsang, em cũng đã tự thử kết liễu mình bằng dược độc, tiếc rằng kang minhee lại đến, và gã kịp thời cứu em

kang minhee vẫn luôn túc trực bên cạnh giường, gã chưa từng rời đi. gã nhận thức được cha junho đã nhớ ra mọi thứ, bởi ánh mắt em nhìn gã bây giờ chỉ toàn sự chán ghét

"đáng lẽ cậu nên giết tôi thay vì eunsang mới phải, hối hận không?"

có lẽ do tâm tình ảnh hưởng, cha junho hiện giờ rất tỉnh táo, đối diện với sự thật này em chẳng tiếp tục chạy trốn nữa, em nói

"ái tình rất mù quáng. giống như bầu trời đêm trong thành phố, ngoại trừ mặt trăng thì cái gì cũng không nhìn thấy. cảm xúc vì quá yêu nên sinh lòng ích kỉ, muốn giữ người bên cạnh. nếu như yêu mà không được hồi đáp, chắc chắn sẽ rất đau đớn. tôi không muốn cứ giữ cho mình nỗi bi ai đến cả điểm dừng ở đâu cũng chẳng biết." cơ thể junho bắt đầu run lên, tay em không tự chủ được vòng lấy ôm cả cơ thể, co rút thành một đoàn: "tôi sợ đau, kang minhee. chẳng thà, tôi thẳng tay làm ra hành động thiếu nhân tính đó, đau dứt một lần rồi thôi, thoải mái hơn nhiều chứ"

gã muốn trả lời, nhưng câu từ cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng. gã biết mình sai rồi, sai ngay từ giây phút ban đầu, gã không nên yêu, không nên cướp đi hạnh phúc của người khác. nhưng mà gã không kháng cự được ham muốn chiếm hữu đó. sống trên đời không nên đòi hỏi những thứ vốn đã không thuộc về mình, nếu tham lam vô độ chắc chắn sẽ gặp báo ứng

và gã đã nhận lấy báo ứng rồi đấy thôi. lee eunsang của gã đã chết, người yêu của cậu ấy thì gần như hóa điên, tỉnh không tỉnh, mơ cũng chẳng phải mơ. chưa bao giờ kang minhee cảm thấy tội lỗi đè nặng trên vai gã như thế

hai từ xin lỗi ứ đọng ngay đầu môi, rốt cuộc lại không cam lòng nuốt ngược về. kang minhee phát hiện hóa ra có những trường hợp, không thể nào chỉ dùng bấy nhiêu đó là có thể giải quyết được vấn đề

kang minhee rời đi ngay sau đó, gã để lại cho em một con đao nhỏ. gã nói rằng ngày đấy xin lỗi vì đã cứu em, nếu khoảng khắc ấy gã để em theo eunsang, có lẽ mọi việc sẽ khác. lần này gã sẽ giúp em giải thoát, và gã cũng không còn cảm thấy tội lỗi luôn bám theo dày vò gã nữa

cha junho thờ thẩn nằm trên giường, em nhớ đến giấc mơ ngọt ngào nửa năm này, em nhớ cách 'lee eunsang' bá đạo khóa chặt lấy thân thể em, nhớ sự ôn nhu hắn độc nhất chỉ dành cho riêng em. nếu như có thể, cha junho tha thiết muốn trở lại giấc mơ đó một lần nữa, hãy cho em được gặp 'lee eunsang', cái người cũng yêu em đi

khóe mắt junho nhòe đi, em bật khóc. âm thanh nức nở vang lên trong màn đêm đặc biệt càng khiến lòng người quặn đau. muốn khóc mà có thể khóc, em nghĩ hẳn cũng là một người rất mạnh mẽ rồi

'thế giới' đối với cha junho là nơi có người em yêu đang sống. nếu người đó không còn tồn tại thì cũng như 'thế giới' không tồn tại

cầm trên tay cây đao, viền môi mỏng khẽ cong lên thành đường cung mềm mại. phải rồi, kết thúc cuộc đời điên dại này ở đây và đến gặp 'lee eunsang' thôi

một chiếc đũa có lỗ hổng, một cây đao dính vài giọt máu khô, một dĩa cà ri nửa vời chẳng có lấy miếng thịt, một gây hoa hồng méo mó. hết thẩy đều đã ngụ ý rõ ràng cho em, đáng lẽ em nên nhận ra sớm hơn mới phải, nhưng thôi giờ thì chẳng cần nữa đâu, vì em sẽ thật sự hạnh phúc với người em yêu. ở thế giới mới

--- HOÀN CHÍNH VĂN ---

lời tác giả:

mình giải thích chút về chiếc plot này. từ những chương trước, tất cả đều là giấc mộng do junho vẽ ra. vì ở hiện thực eunsang dần hết thương junho và bắt đầu có cảm tình với minhee, và ngược lại. sau khi tự vẫn theo nhưng không thành, suốt nửa năm đó em hôn mê và từ đó em mới bắt đầu mơ thấy một 'lee eunsang' khác, ở đó 'lee eunsang' si mê và chỉ yêu một mình em, mà kang minhee trong giấc mơ lại trở thành "vật" cản đường, vậy nên gã bị giết

có thể nói, tình cảm của junho dành cho eunsang khá điên cuồng nên khi vẽ ra giấc mơ, em cũng muốn áp đặt thứ tình cảm xấu xí của mình vào eunsang, nên đã đẩy mọi thứ xấu xa em làm ở hiện thực qua hắn, chính là cách thức giết người chặt tứ chi rồi may lại

cuối cùng thì bốn món đồ mình kể phía trên nó mang hàm ý vạch trần tất cả chỉ là giấc mơ mà junho theo đuổi

chiếc đũa có lỗ hỗng = tính cách junho có khuyết điểm (vào mộng lại thành eunsang)

hiện thực, cây đao là công cụ junho giết eunsang, vào mộng, gậy hoa hồng méo mó thành hung khí eunsang dùng giết minhee

dĩa cà ri không có thịt = ám chỉ mối quan hệ nửa vời

hic giải thích dài dòng thế không biết có ai hiểu không ;__; nếu mọi người có thắc mắc gì khác thì cứ comment nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro