9. Lửa giận của Bhasidi Wattana-wattanachot


Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk Natachai đùa giỡn tâm phúc do Ông nội Lertr phái tới, cũng coi như gián tiếp đắc tội Ông nội Lertr, em là không cần biết Ông nội Lertr nghĩ về mình như thế nào, hoặc là nói người đến tìm em trở về sẽ nói về mình như thế nào. Nếu chuyện đã đến bước này, em phải chuẩn bị kỹ càng. Em cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy Nhà Lertr là dễ vào, ngược lại ngay từ khi bắt đầu với Pond Naravit đã vô cùng hiểu được, tương lai hai người sẽ đối mặt không ít ngăn cản.

Nhưng Dunk Natachai cũng không phải là dạng người tuỳ tiện để người khác đắn đo, cái drama bẻ gãy uyên ương trong phim truyền hình thì em xem nhiều lắm. Lúc xem cái tình tiết này trong phim đã cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng có rất nhiều cách hoá giải những hiểu lầm, nhưng các nhân vật chính lại không làm, hoặc là ít nhất phải làm cho đối phương hiểu được bản thân. Em thiệt không hiểu, người ta có phải là con giun trong bụng mấy người đâu, hiểu hiểu cái mông!

Đương nhiên em không phải không hiểu đa số tác phẩm điện ảnh và truyền hình là để người rối rắm, rối rắm mới có người xem mới có người thảo luận, mới có người cùng nhau rối rắm chung. Nhưng em không phải là đang đóng phim truyền hình, cho nên em cho rằng Pond Naravit cần phải biết việc này. Nhưng thật sự là muốn chính tai nghe được đối phương nói rõ, không thì em có chút sợ Pond Naravit sẽ không tin ông nội của anh làm chuyện như thế?

Em đã có ba ngày không gặp được Pond Naravit, nhưng vào mỗi đêm Pond Naravit sẽ luôn gọi điện thoại cho em , Ông nội Lertr gọi anh trở về để xử lý chuyện của công ty, em thường xuyên nghe được âm thanh mỏi mệt của Pond Naravit trong điện thoại. Pond Naravit nói Tập đoàn Lertr xảy ra chút vấn đề, tuy không lớn, nhưng quả thật cần có anh ở đó trấn giữ. Lúc ấy Dunk Natachai nghe xong còn tràn đầy đau lòng, Pond Naravit một bên học tập một bên còn phải xử lý chuyện của công ty, đối với người bình thường thì thật sự quá sức.

Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay Dunk Natachai cảm thấy có khi tất cả đều là Ông nội Lertr giở trò, vì muốn đem Pond Naravit rời khỏi mình, ông ta sẽ an bài người đến đàm phán với mình. Chậc chậc, thiệt không hiểu nỗi ông già này nghĩ như thế nào, gây sức ép Tập đoàn Lertr gây sức ép Pond Naravit chỉ là vì muốn đối phó mình. Dunk Natachai nằm trên giường ký túc xá nhìn trần tường trắng xoá, thầm nghĩ Ông nội Lertr vì đối phó mình đúng là dốc hết túi, không biết lão già biết kế hoạch thất bại sẽ có cái biểu hiện gì đây!

Mà lúc này trong nhà chính Nhà Lertr Pond Naravit đang nổi bão, phương thức nổi bão của anh khá đặc biệt, không đập không ném đồ đạc không mắng chửi người, mà là làm thương tổn mình. Ví dụ như anh một mình sinh hờn dỗi không ăn không uống, lại ví dụ như đâm đầu vào tường... Nghe nói đây là tật xấu từ bé của Pond Naravit, năm đó cha mẹ anh qua đời, Pond Naravit bởi vì còn nhỏ tuổi căn bản không tiếp nhận được sự thật này, cho nên anh ở nhà đại náo ầm ĩ, thiếu chút nữa đốt luôn nhà chính Nhà Lertr.

Tuy cuối cùng nhà chính Nhà Lertr tổn thất thảm trọng nhưng cũng may không có người bị thương. Nhưng con chó con do cha mẹ Pond Naravit tặng cho anh bị thương ở chân, sau cùng vì bảo vệ mạng sống của chó con nên phải cắt bỏ, Pond Naravit đặc biệt yêu thích con chó đó, là quà sinh nhật mà cha mẹ tặng cho anh, nhìn thấy chó con thiếu mất một chân anh rất tự trách. Sau đó mỗi khi anh có chuyện không hài lòng muốn nổi bão, anh liền dùng cách tự tổn thương bản thân, ít nhất sẽ không làm hại đến cá trong chậu liên luỵ đến người vô tội.

Hôm nay nhà chính Nhà Lertr lại trình diễn một màn như vậy, nhưng trước đó việc đầu tiên Pond Naravit làm là gọi điện thoại cho Quản gia Hong tâm phúc của Ông nội, mắng người một trận gọi trở về nhà, sau đó lại từ công ty vội vàng chạy về nhà hỏi Ông nội chuyện xảy ra hôm nay.

Ban đầu Ông nội không có ý định thừa nhận, bởi vì ông cho rằng Quản gia Hong sẽ không bán đứng mình, còn nữa, Quản gia Hong là người bên cạnh ông, năng lực làm việc không nói chơi. Lúc này ông căn bản không biết chuyện đã bại lộ, Quản gia Hong cho là Pond Naravit tại nhà gọi điện thoại cho mình, cho rằng nhất định Ông nội đã biết, vì thế không có gọi điện thoại nhắc nhở Ông nội một tiếng.

"Ông nội, Quản gia Hong đưa chi phiếu cho N'Dunk, N'Dunk không có nhận, Quản gia Hong đã bị con gọi về."

Ông nội sửng sốt lập tức nét mặt già nua, việc này ông làm không nói, ông nói ông không thì ông đã lên tiếng rồi, nếu đã làm mà lại không dám nhận, nhưng bây giờ lại bị cháu trai nói ông như thế nào cảm thấy trên mặt nóng bừng rồi?

"Pond à!"

Ánh mắt đăm đăm của Pond Naravit nhìn thoáng qua Ông nội, Ông nội bị ánh mắt của anh làm lời tới bên miệng cũng không nói nên lời. Pond Naravit đi tới không nhìn Ông nội một cái, Ông nội đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, vừa muốn mở miệng gọi người, chợt nghe một tiếng 'loảng xoảng', Pond Naravit đâm đầu vào vách tường.

Bởi vì biết Pond Naravit tức giận cho nên dùng phương thức tổn thương bản thân để trừng phạt mình, cho nên nhà chính Nhà Lertr trùng kiến một lần nữa đem vách tường xử lý một cách đặc biệt, hiện tại bề mặt vách tường bao một lớp đệm mềm thật dày, nhưng mặc dù vậy cố ý va chạm dữ dội cũng không chịu đựng được.

"Cậu chủ !"

"Cậu chủ !"

"Pond!"

Người hầu trong nhà cùng với Ông nội đồng thanh gọi người, Ông nội nhanh chóng đi qua muốn xem Pond Naravit, Pond Naravit lại xoay người muốn đi lên lầu, trước khi lên lầu anh nói với Ông nội: "Ông nội, hiện tại con đang rất tức giận, ông không cho con phát tiết con lập tức ra ngoài đua xe."

Ông nội vừa nghe tim liền muốn nhảy treo lên cuống họng, không sai, theo độ tuổi lớn dần hành động đâm tường của Pond Naravit diễn ra không nhiều lắm, nhưng anh lại bắt đầu phương thức phát tiết càng nguy hiểm hơn, đua xe!

Ông nội cho rằng đua xe so với đâm tường thì nguy hiểm hơn nhiều, trên cơ bản mà nói đua xe không xảy ra chuyện thì thôi, xảy ra chuyện chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người. Cho nên nghe Pond Naravit nói, Ông nội im re, ông biết cháu trai đang thật sự tức giận, giận cách làm của mình. Nhưng ông lại không cho là mình sai, ông cũng là vì suy nghĩ cho tương lai Nhà Lertr. Thế nhưng cháu trai vẫn cương quyết như vậy ông không thể một lần nữa xem xét một chút, có lẽ ông nên lui một bước.

Pond Naravit đưa mắt nhìn Ông nội cũng không nói gì, bước thẳng lên lầu, anh cũng không nghĩ sẽ bức ép ông nội như vậy, nhưng việc ông nội làm thật sự quá mức chấp nhận. Nếu đầu óc Dunk Natachai chậm một chút, hai người bọn họ rất có khả năng vì sự kiện này sinh ra hiểu lầm, dẫn tới chia tay cũng có khả năng. Cũng may N'Dunk nhà mình đủ thông minh!

Hơn nữa anh không hài lòng cách làm của ông nội, lấy tiền ném người như vậy là không nên thực hiện nhất. Thật sự không hài lòng ông nội cũng có thể nói chuyện trước với mình, nhưng ông nội lại lợi dụng chuyện của công ty gọi anh rời khỏi Dunk Natachai, khi nãy trên đường trở về anh suy nghĩ rất cẩn thận, vấn đề lần này của công ty khẳng định cũng là chủ ý của ông nội, mục đích không cần nói cũng biết.

Không bao lâu sau Quản gia Hong trở về đem tình huống cuộc gặp mặt Dunk Natachai kể ra, Ông nội nghe được câu "Tôi cái gì cũng cho anh ấy" của Dunk Natachai xong cũng tức chịu không được, thằng nhóc này thật sự là thật sự là... Rất đáng giận.

"Đổi hết vệ sĩ bên cạnh Pond đi, đổi mấy đứa thông minh một chút, đừng có giống như đầu gỗ vậy."

"Dạ!"

Từ nhỏ đến lớn bên cạnh Pond Naravit có rất nhiều vệ sĩ đi theo, điều này cũng thực bình thường, rất nhiều con cái của mấy nhà giàu có đều lớn lên như vậy, Pond Naravit cũng là như thế. Ngay khi Pond Naravit lớn lên thì sinh hoạt cũng rất hỗn loạn, vệ sĩ cũng báo cáo cho Quản gia Hong, sau khi Quản gia Hong nói lại cho Ông nội, Ông nội nghĩ rằng đây chẳng phải chuyện gì lớn. Sau đó Pond Naravit mỗi lần đổi bạn gái hoặc bạn trai báo tiêu báo cáo từng cái một, cuối cùng ngay cả Ông nội chịu không nổi, khiến cho Quản gia Hong nói với bọn họ, về sau không cần báo cáo việc này.

Cho nên chuyện Pond Naravit với Dunk Natachai, đám vệ sĩ đều biết, nhưng nhớ tới lời nói của Ông nội nên bọn họ không báo cáo cho Nhà Lertr. Ông nội cảm thấy đám vệ sĩ này đúng là đồ đầu gỗ, những dạng vui đùa một chút đương nhiên không cần báo cáo, nhưng Dunk Natachai này vừa thấy là biết Pond Naravit nghiêm túc, chuyện lớn như vậy sao có thể không báo cáo một tiếng chứ?

Vào lúc ban đêm Pond Naravit cũng không có ăn cơm ở nhà, anh đi xuống lầu trực tiếp nói với Ông nội: "Ông nội, con về trường học, chuyện Tập đoàn con không quản nữa, nếu mở cửa không nổi nữa thì để Tập đoàn đóng cửa đi!" Nói xong anh không quay đầu lại đi thẳng.

Ông nội giận quá mức, đối với Dunk Natachai càng không tốt, ông cho rằng nhất định Dunk Natachai đã gọi điện thoại cho cháu trai, nên cháu trai ngay cơm cũng không ăn trở về trường học. Nhưng sự thật là sau khi chuyện này xảy ra Dunk Natachai và Pond Naravit không có mở điện thoại, Dunk Natachai cho rằng điều muốn cho Pond Naravit biết thì Pond Naravit cũng đã biết, cái này đủ.

Pond Naravit chưa gọi điện thoại cho Dunk Natachai, là bởi vì anh không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, dù sao cũng là do một bàn tay của ông nội anh bày ra. Hơn nữa anh cũng sợ nói qua điện thoại không rõ ràng, vì thế anh dự định về thẳng trường học đi gặp Dunk Natachai.

Lúc Dunk Natachai nhận được điện thoại của Pond Naravit vừa dịp chuẩn bị xuống lầu mua đồ ăn vặt, Pond Naravit nói anh đang ở vườn hoa phía sau chờ mình, Dunk Natachai không hề nghĩ ngợi lập tức chạy tới. Chờ em đến nơi quả nhiên nhìn thấy Pond Naravit đang ngồi ở mép bồn hoa hút thuốc, Pond Naravit mặc một cái áo màu xám, dưới ánh đèn đường có thể nhìn ra gương mặt nặng nệ và bộ dáng đầy tâm sự của anh, Dunk Natachai cảm thấy trong lòng một trận tê rần khó hiểu.

"Đàn anh!"

Pond Naravit nhìn về phía Dunk Natachai liền bẻ gãy ném điếu thuốc xuống đất, Dunk Natachai chớp mắt nhìn anh vài cái, lập tức chạy tới nhào vào trong ngực Pond Naravit, ngẩng đầu hung hăng hôn lên một cái. Pond Naravit bị thái độ của Dunk Natachai làm hoảng sợ, ngay khi môi truyền đến cảm giác ấm áp, anh đem người ôm gắt gao vào trong ngực, khắc thật sâu nụ hôn này...

Sau một lúc lâu Pond Naravit rời khỏi môi Dunk Natachai, nhìn thấy đôi mắt sương mù của Dunk Natachai, hai má đỏ ửng, đôi môi sưng đỏ, Pond Naravit hít một hơi đem người ôm chặt hơn.

"Dunk, đời này không cho phép rời khỏi anh."

Dunk Natachai nghe nói như thế cười vừa lòng, Pond Naravit không phải nói "Không được rời khỏi anh" mà là "Không cho phép rời khỏi anh", em chính là yêu phần bá đạo này của Pond Naravit, đương nhiên nếu là một tên bánh bao mềm thì rất chướng mắt.

"Anh xin lỗi, chuyện này là chủ ý của ông nội, khiến em chịu uỷ khuất rồi."

Dunk Natachai đẩy đẩy anh, rời khỏi ngực anh một chút, "Anh nhìn bộ dáng em giống chịu uỷ khuất sao? Phải là vị quản gia Hong kia bị em làm tức chết mới đúng." Nói xong liền đem chuyện ngay lúc đó kể cho Pond Naravit nghe, Pond Naravit nghe xong mỉm cười, quả nhiên là phong cách xử sự của N'Dunk nhà mình.

"Dunk, có thể gọi tên của anh được không, không gọi anh là đàn anh nữa."

"Hả?" Cái này chuyển đề tài quá nhanh đi? Dunk Natachai ngạc nhiên một chút mới phản ứng lại nói: "Cái đó... Em gọi không được ."

"Vì sao?" Pond Naravit luôn luôn cho rằng Dunk Natachai nhà mình không phải là dạng người ngại ngùng.

"Em cũng không biết, sự thật thì em đã sớm thử gọi tên anh, nếu hai chúng ta không có hẹn hò chắc là em đã gọi ra được, nhưng bây giờ hai chúng ta đang thế này cảm thấy gọi tên anh thiệt buồn nôn, thật sự kêu không được."

"Được rồi, đàn anh thì đàn anh đi, sớm muộn gì cũng làm em gọi ra được."

Dunk Natachai hỏi tình hình Nhà Lertr, Pond Naravit cũng kể lại chuyện xảy ra trong nhà mình, khi nghe được Pond Naravit đâm tường thì Dunk Natachai hoảng sợ. Em cẩn thận nhìn xem cái trán Pond Naravit, quả thật có chút đỏ nhưng không phải rất nghiêm trọng, em không thể không mắng Pond Naravit vài câu, Pond Naravit thành thật lắng nghe.

Sau ngày đó Ông nội không làm phiền Dunk Natachai nữa, hai người bọn họ xác thực trải qua một đoạn ngày ân ái ngọt ngào. Tết sắp tới, trường học cũng được nghỉ, Dunk Natachai còn cố ý gọi điện thoại cho anh trai hỏi năm nay có trở về nhà Tết không.  Daonuea nói đoàn phim vừa vặn đóng máy, có vài ngày nghỉ.

Trước ngày nghỉ một ngày trong ký túc xá không có một bóng người, ngay cả Rapa cũng đến nhà họ hàng, bởi vì Dunk Natachai đã hẹn đi cùng với Pond Naravit cho nên là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá.

Dunk Natachai đang trong ký túc xá thu dọn đồ đạc Pond Naravit đã tới rồi, "Nhanh như vậy mà em đã dọn xong rồi?" Pond Naravit muốn đưa Dunk Natachai về nhà trước rồi mới về nhà mình, cho nên anh là tới đón người.

"Em không có nhiều thứ phải dọn."

Pond Naravit đi tới bên cạnh Dunk Natachai, một tay kéo người ôm vào trong ngực, "N'Dunk, mấy ngày này không thể gặp em sao?"

"Anh của em thật vất vả lắm mới có vài ngày nghỉ, em phải ở nhà với anh ấy."

Pond Naravit sửng sốt, "Anh của em? Là diễn viên kia sao?"

Dunk Natachai gật gật đầu nói: "Đúng vậy, anh của em nói bên đoàn phim của anh ấy vừa vặn đóng máy, nên mấy ngày lễ này đều rảnh." Em đã sớm đem hết tình huống trong nhà nói cho Pond Naravit.

Pond Naravit bày ra bộ dáng uỷ khuất nói: "Đây là có anh trai không cần anh yêu à?"

Dunk Natachai nhéo nhéo cái mũi Pond Naravit, "Nếu mà anh có biểu hiện tốt, có thể để cho anh của em gặp anh, dù sao chuyện hai ta anh ấy cũng biết."

"Thật sự?"

"Xem tình hình, nếu trong nhà không có chuyện gì, em sẽ để cho anh của em gặp anh. Nhưng mà đến lúc đó anh phải biểu hiện cho tốt vào, nếu không qua được cửa ải này của anh trai em thì việc của hai ta quá khó ."

"Yên tâm, anh nhất định sẽ khiến anh trai vừa lòng."

"Là anh trai em."

"Cái gì mà anh trai em, em chính là anh, anh cũng là em, anh trai em đương nhiên chính là anh trai anh."

Hai người bọn họ vừa xuống lầu thì điện thoại Dunk Natachai vang lên, là Bhasidi Wattana-wattanachot gọi tới, hỏi bao giờ thì mới về đến nhà, cơm đã làm gần xong. Dunk Natachai nói đi nhờ xe của bạn học, khoảng tầm nửa tiếng sẽ về đến nhà.

Pond Naravit lái xe đưa Dunk Natachai đến dưới lầu, Dunk Natachai rất nhanh gặm một ngụm trên mặt Pond Naravit rồi mới xuống xe, nhưng Pond Naravit càng nhanh tay liền kéo chặt người lại.

"Đàn anh, đừng làm rộn, đây là dưới lầu nhà em để người quen nhìn thì không hay."

Pond Naravit thở dài nói: "Anh tiễn em."

Nói là tiễn người nhưng đi xuống xe không quá mười bước đã tới dưới lầu nhà Dunk Natachai, Pond Naravit lôi kéo tay Dunk Natachai không cho người ta đi, một bộ dính như dính keo khiến người nhìn đã thấy buồn nôn.

"Em đi lên đây, anh mau trở về đi, trễ thế này khẳng định ông nội của anh rất sốt ruột."

"Hôn một cái tạm biệt anh sẽ đi."

Dunk Natachai vỗ anh một cái, "Anh điên à, đây là dưới lầu nhà em đó?"

"Em không có yêu anh."

Dunk Natachai bật cười, "Anh sao lại trẻ con thế này?"

"Người khác muốn nhìn anh như thế không có cửa đâu. Anh chỉ cho em xem mà em còn không biết quý trọng."

Dunk Natachai nguýt anh một cái, nhưng vẫn là hôn một cái lên môi anh rất nhanh, nào biết Pond Naravit giữ chặt cơ hội này, một phen đem người ôm gắt gao hôn sâu thêm. Vừa bắt đầu Dunk Natachai còn giãy dụa hai cái, sau lại thôi , hai người ở dưới lầu hôn khí thế ngất trời. Mãi đến khi một tiếng rống ập tới mới khiến hai người tách ra.

Rống hai người bọn họ không phải ai khác, đúng là mẹ của Dunk Natachai, Bhasidi Wattana-wattanachot. Bình thường giờ này Bhasidi Wattana-wattanachot căn bản sẽ không xuống lầu.

Nhưng hôm nay cô đúng lúc có việc cho nên đi xuống lầu, ban đầu nhìn thấy hai người đứng đó hôn môi thì cô không quan tâm trực tiếp đi qua, đi qua rồi cô cảm thấy không đúng lắm, hai người đó hình như đều là con trai, cô chính là xuất phát từ lòng hiếu kỳ mới có thể quay đầu lại nhìn lần thứ hai. Sau đó phát hiện quả nhiên là hai cậu con trai đang hôn môi, cô định quay đầu đi tiếp, bước hai bước liền ngừng lại, hình như một trong hai cậu con trai nhìn có chút quen mắt thì phải? Bhasidi Wattana-wattanachot quay đầu lần thứ hai nhìn kỹ lại, cô lập tức trừng lớn hai mắt nổi giận gầm lên một tiếng "Dunk Natachai".

Hai người đang hôn lửa nóng bị hoảng sợ, ngay tức khắc buông ra, Dunk Natachai mở to hai mắt nhìn chằm chằm, mẹ mình bình thường có bao giờ xuống lầu giờ này đâu, hôm nay là bị gì nha?

Bhasidi Wattana-wattanachot đã kịp hồi phục lại tinh thần từ trong kinh ngạc khiếp sợ, nhưng giờ phút này cô đã bị lửa giận đốt cháy, cô bước nhanh tới trước mặt Dunk Natachai giơ tay lên tát một cái.

"Mẹ!" Đây là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên Dunk Natachai bị mẹ đánh, khiếp sợ có thể nghĩ.

"Đừng gọi mẹ, theo mẹ lên nhà!"

Pond Naravit muốn đi qua kéo người, ánh mắt Bhasidi Wattana-wattanachot như dao nhỏ phóng ào ào tới, Dunk Natachai không hề nghĩ ngợi liền kéo kéo Bhasidi Wattana-wattanachot nói: "Mẹ, đừng ồn ào ở đây, chúng ta lên lầu trước." Lập tức lôi kéo Bhasidi Wattana-wattanachot đi lên phía trước, nhưng một tay lại để ở phía sau vẫy vẫy, ý bảo Pond Naravit rời đi trước, lúc này Pond Naravit nói bất kể cái gì chỉ biết càng phiền toái, còn không bằng đi trước đi.

Vừa mới bước vào nhà  Daonuea liền cười, "Mẹ, mẹ sao lại cùng Dunk trở về?"

"Anh hai."

Daonuea vừa thấy biểu tình của hai người không đúng lắm lập tức hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Dunk Natachai, sao con có thể làm ra những chuyện như vậy? Con điên rồi sao?"

Pepper Phanuroj Boonp nghe được âm thanh cũng lại đây hỏi: "Đây rốt cuộc là sao? Không phải em nói là bạn tìm em có chuyện à? Em như thế nào đi ra ngoài một lát lại về cùng với Dunk, rồi bị tức thành như vậy?"

"Nó." Bhasidi Wattana-wattanachot giận run cả người, chỉ vào Dunk Natachai nói: "Nó, nó cùng với một người đàn ông hôn môi bị em nhìn thấy."

"Cái gì?" Pepper Phanuroj Boonp nghe được cũng hoảng sợ,  Daonuea là rất bình tĩnh, bởi vì đã sớm biết chuyện em trai với Pond Naravit, nhưng hôn môi bị mẹ bắt gặp thì em trai cũng quá sơ sót đi.

"Tụi con hôn môi thì có sao? Yêu nhau hôn nhau không phải là chuyện bình thường à? Con một không trộm hai không cướp, tại sao không thể cùng anh ấy hôn môi."

"Con nói thế mà nghe được à, hẹn hò với đàn ông, con còn muốn tương lai nữa hay không?"

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Hẹn hò với đàn ông thì làm sao mà không có tương lai, anh ấy học còn giỏi hơn con, chúng con lại không ảnh hưởng học tập sao không được?" Vừa mới bị Bhasidi Wattana-wattanachot tát một bàn tay, trong lòng Dunk Natachai cũng có ít nhiều giận dỗi, cho nên lời nói cũng mang theo ương ngạnh.

"Con còn dám mạnh miệng?" Bhasidi Wattana-wattanachot nhìn thấy cây lau nhà treo ở cửa bếp liền xách đi qua, quay đầu vung lên đánh tới hướng Dunk Natachai, Pepper Phanuroj Boonp vừa thấy hoảng sợ, cây lau nhà này là ông mới mua, cái phần cán cây nặng không thể tưởng tượng nổi, một gậy giáng xuống... Nhưng chờ ông muốn lao qua ngăn cản đã không còn kịp rồi. Mắt thấy Bhasidi Wattana-wattanachot sắp đánh tới trên người Dunk Natachai,  Daonuea lập tức kéo Dunk Natachai qua, giơ cánh tay của mình lên tiếp nhận một đòn không chút lưu tình nào của Bhasidi Wattana-wattanachot.

"A...!" Lúc đó  Daonuea làm bọn họ bị doạ sợ, Bhasidi Wattana-wattanachot vội vàng ném cây lau nhà nhìn xem con trai lớn, cánh tay gần như sưng vù lên, Daonuea hét lớn như vậy có thể thấy được đau quá mức.

"Anh, anh thế nào?"

"Dao, sao lại hành động như vậy? Con có thể kéo nó cùng chạy mà?" Bhasidi Wattana-wattanachot căng thẳng đem lời nói trong lòng nói toạt ra.

Người trong nhà bận rộn một trận, bôi thuốc chườm lạnh loay hoay một lúc lâu mới yên ổn được, nhưng cánh tay của  Daonuea không có bớt sưng, ngược lại còn sưng lợi hại hơn. Cộng thêm  Daonuea cảm thấy càng lúc càng đau, vừa thấy tình hình này cả nhà lập tức đi bệnh viện. Đến bệnh viện, sau khi chụp phim mới phát hiện xương có tình trạng nứt ra, Bhasidi Wattana-wattanachot hối hận vô cùng, Dunk Natachai càng là hối hận không thể hối hận hơn, nếu như lúc ấy nhận sai trước không có già mồm cãi láo thì mẹ đã không có nổi giận lớn như vậy.

Tiếp đó  Daonuea ỷ vào mình bị thương cùng cha mẹ nói chuyện thành khẩn một lần, nói mình đã sớm biết chuyện em trai và một nam sinh , đồng thời cũng đem bí mật của mình nói cho cha mẹ. Cha mẹ Nhà Boonp nghe con trai lớn nói những chuyện đó cảm thấy say trong lòng, con của mình đã chịu bao nhiêu uỷ khuất chứ!

Lúc ấy Bhasidi Wattana-wattanachot còn muốn đi tìm người ta tính sổ, nhưng  Daonuea nói người mà cậu thích căn bản không biết chuyện mình thích anh ta, bọn họ muốn đi tìm người ta tính sổ cái gì đây?

Cha mẹ Nhà Boonp không phải là người cố tình gây sự, cho dù lúc đó Bhasidi Wattana-wattanachot thấy được một màn kia, bộc phát lửa giận thậm chí là vung tay đánh, nhưng từ đầu đến cuối Bhasidi Wattana-wattanachot đều không có mắng Dunk Natachai mấy câu như không biết xấu hổ hay có bệnh linh tinh. Pepper Phanuroj Boonp cũng là như thế, bọn họ không kỳ thị đồng tính luyến ái, thậm chí cảm thấy mỗi một loại ái tình phải nên nhận được tôn trọng.

Chỉ là đột nhiên chuyện như vậy xảy ra ở tại trên người con mình nên trong lúc nhất thời bọn họ khó có thể tiếp thu thôi, huống chi Bhasidi Wattana-wattanachot còn chứng kiến một màn lửa nóng như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ponddunk