7. Như một đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____Pond____

Tôi rầu rĩ đi xuống dưới bếp hăm thức ăn cho nó, tôi nghĩ đi nghĩ lại nếu mà nó đã có người nó thích rồi thì nó đã từ chối mình mọi lúc mọi nơi chứ, với lại cái tính khó ưa, khó chịu, đanh đá như nó mà thích ai được, dù nó có thích ai đi nữa tôi cũng sẽ tìm cách để có thể đập chậu cướp bông. 555+

Tự suy nghĩ tự vui, tôi bắt đầu lên cơn nữa rồi, tạm gác chuyện này sang một bên, tôi mang cháo đã hâm nóng lên cho nó, thấy nó cuộn mình trong chăn như con mèo nhỏ vậy, so cute.

 Tôi nhẹ nhàng đặt tô cháo xuống bàn, đi lại gần giường đụng đụng vào nó thì nó chẳng cự quậy gì, tôi bế cả người nó lên đặt trên đùi mình mà thăm dò tình hình. Nó thấy tôi nhất bỗng người nó lên liền giật mình, vì ở khoảng cách quá gần tôi có thể cảm nhận được mùi pheromone đào của nó, thơm phức. 

Tôi thấy nó đẩy tôi ra, nhưng vì quá miệt bởi  kỳ phát tình hành, nên dù có không thích thì vẫn phải chịu thôi. Nó ngồi ngoan ngoãn trong lòng tôi, cảm giác rất là bình yên, mắt tôi đưa về phía gáy cổ nó, viết đánh dấu hồng hồng hiện lên trên ngay trên chiếc cổ trắng của nó, tôi bất giác cười mỉm. Nó thấy tôi cười thì liền mắng tôi.

"Cười gì mà cười, thả tao ra tao còn ăn cháo" nó lườm tôi.

"Ngồi im đi" 

Tôi mang tô cháo đến gần lại và đút cho nó, ban đầu nó cứ cự quậy không chịu để tôi đúc, tôi ngồi suy nghĩ một lúc thì đưa muỗng cháo ấy cho vào miệng mình, đặt cái tô sang một bên, đưa tay ra sau gáy nó kéo lại gần. Nó chưa kịp phản ứng thì đã bị chặn môi bằng môi tôi. Hôn một lúc cho đến khi lượng cháo trong miệng tôi hết.

"Sao, hay muốn tao đút như này"

"Shia, thằng chó đừng có mà được nước làm tới, tao đấm cho"

"Để tao đút như nảy đi, thì đã có gì đâu, lì lợm" tôi xoa mạnh đầu nó.

Tôi đút lại cho nó thì nó cũng chịu ăn, ăn hết tô cháo, tôi đưa thuốc cho nó rồi xuống dọn dẹp cái bếp.

____Phunwin___

Tôi thấy hắn cứ lạ lạ, và càng lạ hơn hắn ta chính là cậu nhóc hồi nhỏ mà tôi crush. Hồi nhỏ dễ thương, thân thiện bao nhiêu lớn lên gian manh bấy nhiêu.

Thấy hắn cũng tốt, chăm tôi từ qua đến giờ mà không than một lời nào, nhưng mà như thế này có hơi nhanh không, thích thì cũng thích đó...

(Tác giả: Làm giá chứ giề biết lắm)

Hắn đã đi ra ngoài để dọn dẹp, tôi ngồi không thì cũng chán. Đứng dậy đi vòng vòng coi xung quanh phòng có gì mới lạ. Đôi mắt va phải khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc. Wow, tấm ảnh tôi với hắn ta nằm ngủ chung trên cùng một giường bệnh viện, đâu ra mà hắn ta có tấm này được hay vậy. Tôi còn không biết chụp từ khi nào, cầm lên soi coi phải tôi và hắn không. Hmmm, bây giờ tôi có thể khẳng định được rằng hắn chính là Pond dễ thương, crush nhỏ thời thơ ấu của tôi.

Đặt lại về nơi ban đầu tôi đi tới ban công, bầu trời đang tối dần, hoàng hôn đang toả sáng, màu cam cam pha với màu đo đỏ của mặt trời, không khí thoáng mát. Tôi giang tay, đón lấy luồng gió mới, hít một hơi sâu. Đăng sau có một vòng tay, ôm lấy tôi. Làm tôi giật hết cả mình. Hắn thì đứng cười với bộ dạng của tôi.

"Sao mày cứ thoát ẩn thoát hiện vậy, cứ như ma không bằng" tôi càu nhàu do hắn làm tôi giật mình.

"Thế mày có muốn tao ở bên mày 24/7 luôn không"

"Shia, biến thái hả ông, đừng có nói khùng nói điên" tôi bĩu môi nói.

"Tao thích mày"

Gì đây chứ, hắn vừa mới nói gì vậy, đang tỏ tình một người mới gặp mặt được hai hôm. Bên Mỹ người ta mau nảy sinh tình cảm với nhau như vậy sao. Mặc dù tôi với hắn đã quen nhau từ rất lâu về trước nhưng mà chắc gì hắn đã nhìn ra được.

"Đùa à! Chẳng vui tí nào" tôi nhìn vào mắt nó.

"Không tao nói thật, tao rất thích mày" hắn ta nhìn vào mắt tôi.

Bốn mắt chạm nhau, dù không ai nói với ai thêm lời nào nhưng chúng tôi vẫn thầm hiểu ý của nhau.

"Tao không thích mày, mày thôi hãy suy nghĩ về chuyện đó đi. Chúng ta là BẠN"

Nói rồi tôi bỏ lại hắn ta cùng với hoàng hôn vừa lặng mà vào lại trong phòng. Tôi lấy đồ hôm qua của tôi mặc lại. Thu dọn lại đồ đạc. Hắn nằm lại cổ tay tôi, mắt hắn có phần rưng rưng, đầu mũi đỏ hoe, gần như muốn khống. Giọng run run nói với tôi.

"Đừng bỏ tao lại một mình được không, tao xin mày đấy Phuwin..." Nước mắt hắn lăn dài trên gò má.

Tôi đứng đật người ra, sao trong lòng tôi cứ khó chịu vậy nhỉ, nó đang nhói lên từ cơn. Giọng nói của nó khiến tôi mềm nhũn.

Hắn dùng hai tay nắm lấy tay tôi, quỳ ngục xuống, vừa lắc đầu vừa nói.

"Phuwin, mày có thể ở lại thêm một đêm nay thôi được không. Đừng bỏ tao được không Phu, hic..." Hắn khóc đến nất lên.

Tôi không thể nào không mềm lòng trước hắn ngay bây giờ. Tôi ngồi xuống ôm hắn vào lòng, tay xoa xoa lưng an ủi hắn.

"Tao không về nữa được chưa, nín đi mày khóc quỷ nhìn còn sợ đấy"

Hắn ôm chầm tôi lại, cằm tựa lên vai. Khóc như một đứa trẻ, tôi chỉ biết ngồi yên như vậy cho đến khi nó nín mà thôi.

____End chap___

Sorry mọi người vì sự chậm trễ của mình.

Mình đã sắp xếp được lịch ra truyện. Và sẽ thông báo vào ngày mai.

Ủng hộ tinh thần cho mình bằng 1 lượt bình chọn nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro