Chương 7: Không muốn và không cần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng len lỏi vào trong căn phòng đánh thức hai con người đang nằm gọn trên giường ôm lấy nhau. Phuwin là diễn viên nên thường có thói quen dậy sớm hơn người thường. Hai mắt cậu nheo lại vì tia nắng ban mai dọi vào, Phuwin giơ cánh tay lên dụi dụi mắt, một cơn đau ập đến bao trùm toàn thân cậu, cảm giác ê ẩm lan tỏa khắp cơ thể, khó khăn nhấc cánh tay lên rồi lại đặt buông thõng xuống giường. Phuwin từ từ mở hai mắt, cảm nhận nơi này vừa xa lạ vừa gần gũi, càng bất ngờ hơn là Pond - người yêu cũ của cậu đang nằm ngay bên cạnh choàng tay qua thắt eo ôm lấy chính mình. Phuwin bất động mở to hai tròng mắt, nhìn vào hắn, sợ đến không dám thở mạnh. Cậu cố gắng gồng mình di chuyển cánh tay yếu ớt trong chăn, da thịt cọ xát với nhau, lúc ấy Phuwin mới nhận thức được bản thân đang ở trần. Phuwin ngại đỏ tía hai tai, đây là lần thứ hai Pond làm tình cùng Phuwin kể từ khi hai người gặp lại nhau, à không, cả hai lần đều là hắn bắt ghen cậu.

Phuwin chú tâm quan sát từng ngóc ngách trên khuôn mặt Pond, cậu nhìn chằm chằm vào hắn. Hai con ngươi đẩy đưa từ tóc xuống đến cằm, nhìn hắn ngủ thế này thật là dễ chịu biết bao, khác với dáng vẻ cọc cằn của hắn khi ép buộc cậu. Cơ mặt thả lỏng, hai mắt khép lại với hàng lông mi dài dài, chiếc mũi cao thẳng với khuôn miệng nhỏ nhắn, hai má bầu bĩnh hồi trước bây giờ đã trở lên góc cạnh lộ lõ xương quay hàm. Pond bây giờ thay đổi rất nhiều so với lúc hai người còn yêu nhau, nét mềm mại, hồn nhiên, trong trẻo của chàng trai từng yêu năm ấy đã mai một gần hết, giờ chỉ còn lại vẻ huyền bí, thâm sâu mà quyến rũ trên gương mặt ấy. Chỉ có một điều giống ngày đấy chẳng hề thay đổi là gương mặt hoàn hảo này vẫn có sức hút với Phuwin tới nhường nào.

"Nhìn nữa là mai không còn mắt để nhìn!"

Mặt đẹp trai sao nói câu nào đau lòng câu đấy vậy? Phuwin bị giật mình vì lời nói đột ngột của Pond, không biết đã nhìn Pond bao lâu, chỉ biết là hắn bị Phuwin nhìn đến tỉnh ngủ để cảm nhận ánh mắt ấy. Cậu vội cụp mắt xuống, lật người lại tránh đi khí thế áp đảo của hắn. Pond cười khảy nhìn con mèo nhỏ rúc đầu trong chăn chạy chốn hắn, nhìn vào con người đang ngại ngùng thế này có ai biết được chính con người ấy đã từng tàn nhẫn phũ phàng đến cỡ nào?

Pond ngồi dậy mặc lấy áo choàng, một mạch cất bước đi về phía phòng tắm để lại Phuwin chốn chui rủi trong chăn. Phuwin thấy hắn đi vào phòng tắm rồi mới ngó đầu ra, ngước mắt lên đầu giường nhìn vào đồng hồ. Bây giờ đã là tám giờ sáng, nhìn từ căn phòng của Pond cứ tưởng mới sớm tinh mơ.

Hôm nay Phuwin có lịch quay tại một vùng núi, phải chuẩn bị sớm để chiều di chuyển, cậu tự thẩm lại dáng vẻ của bản thân, cử động còn khó thì làm nổi cái gì cơ chứ. Phuwin gồng hết sức bình sinh, chống hai khuỷu tay lên nệm giường đẩy người ngồi dậy, vừa dậy được đến nửa cả cánh tay run cầm cập, thân người theo quán tính trở về với nệm. Pond tắm xong nhìn cái dáng vẻ chật vật của Phuwin, mắt hắn như cọ phải thứ gì đó rất khó chịu. Pond tiến lại gần cậu cau mày, hai tay cầm hai bắt tay nâng cậu dậy. Chân Phuwin dùng làm trụ đỡ lấy cả người, nhưng không trụ nổi bao lâu, hai chân run rẩy không đỡ nổi cả người, siêu vẹo đứng lên, nghiêng ngả tứ phía. Pond như lần đầu được chứng kiến kết quả bản thân gây ra, không ngờ thể trạng cậu yếu đến vậy. Không phải đâu, là do Pond quá mạnh bạo hành hạ Phuwin. Hắn bế xốc cậu tới bồn tắm xả nước tắm rửa sạch sẽ cho cậu.

Pond vẫn kĩ tính như vậy, hắn xả một dòng nước vừa đủ ấm, lấy xà bông xoa khắp mình mẩy cậu, tay với lấy chai sữa rửa mặt rửa tận tình chăm sóc massage da mặt cho cậu, rồi xả lại một lần nước. Da mặt cậu rửa xong căng bóng, hắn nhìn vào cả gương mặt kia khẽ nuốt nước bọt giấu đi ham muốn bản thân. Xinh đẹp này, chỉ được là của Naravit thôi, không thể để cho bất kì ai được.

Đến phần hậu huyệt cậu, chỗ đó còn đang chảy ra một dòng nước trắng đục, Pond biết, Phuwin cũng biết đó là cái gì. Pond chạm nhẹ vào nơi cửa huyệt của Phuwin, từ từ cẩn thận đưa tay lấy hết thứ chất lỏng trong đó ra. Hôm qua hai người làm tình cùng nhau, Pond chơi trần không có dùng bao nên tất cả tinh túy của hắn nằm trọn vẹn trong cơ thể Phuwin. Lúc tay móc dòng con cái của mình ra, tay Pond có dính chút máu, bởi kích thước quá khủng của hắn nên làm hậu huyệt kia rách một vài chỗ, vết thương chưa lành, chảy chút ít máu. Pond lạnh nhạt buông một câu hỏi cậu, thế nhưng thâm tâm của hắn sót cậu đến nao lòng.

"Rách rồi, khâu vào?"

Thật ra chỗ đó của cậu cũng không rách đến nỗi phải khâu, chỉ cần kiên trì bôi thuốc và không hoạt động quá mạnh trong một khoảng thời gian đến khi vết thương lành là ổn.

Phuwin nhìn Pond chăm sóc cho lỗ nhỏ của cậu thì đỏ mặt đôi chút, nhìn cái gương mặt lạnh lùng kia chăm sóc tận tình suýt cậu rớt nước mắt, thái độ đi ngược với hành động ấy có chút không hợp lý, nhưng lại chạm vào góc trái tim có chứa hắn, chạm đến chút chân tình còn đọng lại trong cậu. Vừa xấu hổ vừa cảm động, mặt nóng lên vì ngại, tim nóng lên vì xúc động. Ngoài lạnh trong nóng là đang nói đến ngài Naravit khi bên cạnh Phuwin.

Vì yêu, vì còn yêu nên đôi khi không thể kiểm soát được những hành động theo bản năng vốn có của mình.

Sau một cuộc gọi, trợ lý của Pond đã mang đến một lọ thuốc, Pond bế cậu theo cách bế công chúa trở lại giường, lấy gói thuốc định xứt cho cậu. Phuwin khép chặt hai chân, che mặt ti hí đôi mắt long lanh nhìn về hắn. Pond ngước mắt lên liếc nhẹ một cái tỏ thái độ, Phuwin đành để hắn cúi xuống chỗ ấy của mình bôi thuốc cho cậu.

Nếu để ý từ sáng giờ Phuwin vẫn chưa mở miệng nói câu nào, không phải vì không muốn mà vì cậu ngại hắn, không dám nói. Phuwin cũng không biết bản thân là đang bị cái gì mà lại e dè, sợ sệt trước mặt Pond. Cậu rất ghét cái thái độ tự tung tự tác của hắn khi hắn lôi kéo cậu từ đoàn phim, ép buộc cậu 'phục tùng' hắn như thế. Phuwin thực tình chẳng muốn cùng Pond làm ra cái chuyện xấu hổ này, bản thân muốn trốn tránh hắn, vì trái tim trốn tránh hắn. Cứ nghĩ đến quá khứ lại khiến Phuwin chạnh lòng khó chịu. Ai mà ngờ càng trốn kĩ đến đâu đến lúc bị bắt gặp thì bị hành hạ khốn khổ thế này.

"Tao mà còn thấy mày gian díu với bất kì một ai thì đừng trách, hậu quả tự biết rồi đấy."

Pond bôi thuốc, giọng hờn trách cảnh báo cậu. Hớ, hắn lấy cái quyền gì để mà ngăn cấm cậu vô lý như thế. Quyền của người yêu cũ chăng? Mà người yêu cũ thì làm gì có quyền đấy. Hay là quyền người dưng. Buồn cười thật đấy.

"Còn - còn công việc?"

Phuwin không dám cãi Pond, nhìn vào cách Pond nói được làm được, cậu chỉ dành ngậm ngùi rụt rè đáp lại. Naravit giờ một tay che trời thì cần gì phải được người khác ban phát cho cái thứ quyền hạn vớ vẩn đó, hắn mà muốn thì chắc chắn sẽ dùng quyền thế để áp bức cả thiên hạ phải nghe theo.

Nhưng Phuwin là ai, cậu là diễn viên cơ mà, cậu là người của công chúng chứ không phải người của riêng ngài Naravit đây. Cậu còn trách nhiệm với nghề, với khán giả, phải cống hiến hết mình vì sự nghiệp, chứ không chỉ đơn giản nghe răm rắp theo lời nói của ai đó. Bây giờ cậu mà nghe hắn thì khác gì tự phá hỏng đi tương lai của bản thân, đổ vỡ công sức của mấy năm nay, cậu thật sự chẳng muốn điều ấy xảy ra.

"Nghỉ đi. Tao nuôi?"

"Không, không cần!"

Pond nghĩ không thông, ở bên hắn Phuwin được trọn vẹn đủ đường, muốn gì có đó, không phải chịu khổ, chịu mệt, không phải cực nhọc để làm việc, được ưu ái mọi lúc, muốn danh có danh, muốn quyền có quyền, sung sướng như một người quyền quý thực thụ. Cậu chỉ có hai việc duy nhất phải làm là chăm sóc bản thân thật tốt và yêu Pond hết mực. Thế thì sao còn không muốn cơ chứ.

Phuwin vốn đâu cần tới sự che chở của hắn, cậu ghét việc phải dựa dẫm vào bất kì ai để sống, và cũng ghét bị ép buộc bởi bất kì một thế lực nào, đời nào mà cậu chịu buông bỏ sự nghiệp ở nhà làm người của Naravit. Thế mới nói tại sao lúc đó cậu lại rời bỏ Naravit tuyệt tình đến thế, nếu cậu ở lại chỉ phải sống trong cảnh có hắn chống lưng, cái gì cũng phải nhờ vả đến hắn, có khi thành công cũng do hắn cho cậu. Phuwin cực kì ghét bỏ việc đó.

"Không muốn, tự mình làm được. Đừng ép, đừng ép mà!"

Phuwin rưng rưng nhìn vào Pond, lời nói không tròn trịa sợ hắn nổi giận, cậu quan sát từng cử chỉ điệu bộ của hắn, chân tay run run. Phuwin lại lần nữa muốn trốn thoát khỏi Pond rồi. Cả cơ thể cậu phản kháng lời nói của Pond.

"Tùy. Liệu mà biết hậu quả!"

Hắn nắp lại tuýp thuốc kia, gói gọn vào đưa cho Phuwin, chẳng nói thêm lời nào khoác áo rời đi. Thật lòng thì Naravit cũng chẳng muốn ép buộc cậu tới mức đó đâu, chỉ là do hắn không kiềm lòng nổi khi thấy cậu ở bên một người khác, dù có là công việc nhưng cái tính nết xấu xa bảo vẫn không muốn. Cứ nghĩ đến cậu, hắn lại không thể kiềm lòng được. Tình yêu này, chỉ muốn bóp nghẹt người khác, hắn khó chịu, đối phương cũng khó chịu.

Phuwin đành chịu thôi, biết sao giờ, cái bản tính của hắn sao ngăn nổi, nhưng cậu cũng không thể để hắn ảnh hưởng công việc được, trong đầu cậu có rất nhiều suy tính với Pond. Lồng ngực Phuwin đập liên hồi mỗi khi nhớ đến hắn, cậu là một diễn viên, đã ba năm cậu cũng đã trưởng thành hơn về mặt cảm xúc, giỏi hơn về phần quản lý cảm xúc của chính mình, chỉ riêng mỗi lúc bên hắn thì cậu lại bộc phát không kiểm soát. Nghĩ đến thôi đã điên đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro