Ngày 6_ Sinh nhật vui vẻ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm, mà con mèo kia đã cựa quậy, lăn lộn trên giường vì không thấy anh đâu.

Nhóc Mie chạy lên kêu anh Phuwin dậy nhưng lại thấy anh đang trùm chăn kín mít, cuộn tròn một cục. Trông thật ngốc nghếch, Nó không thể nhịn được mà cười lớn chạy đi mách với cả nhà.

"Ha ha ..ha ..ba..mẹ..anh Pond ơi...há há...anh 2 ngủ cuộn tròn một cục to đùng như này nè...mắc cười lắm ...há há há.."

Mẹ đang nấu đồ ăn sáng thì cũng bật cười theo. Ba và Pond thì đang ngắm nghía cắt tỉa mấy cây cảnh trước nhà.
Ba thì quá hiểu rõ thằng con của mình rồi nên chỉ nhếch mép cười:

"Chắc mới mở mắt ra không thấy Pond đâu nên làm mình làm mẩy ở trển chớ gì"

"Dạ, vậy con xin phép lên trên xem em ấy......"

"Ừ ừ..đi đi..kẻo nó giận thì khổ"

Pond ba chân bốn cẳng chạy lên phòng. Anh thường gọi em bà 'cục bột nhỏ', 'cục bông gòn' quả là không sai.
Hiện giờ em đang rất rất giống. Sao cái cục dễ thương này cứ khiến anh thốn tim thế nhò.

Pond tiến lại gần kéo kéo cái chăn, nhẹ giọng
"Mèo con ới.. dậy đi nào"

Nghe tiếng của Pond, Phuwin liền chui ra khỏi chăn lao vào lòng anh
"P'Pond bỏ em đi đâu vậy?"

"Anh xuống dưới phụ ba em thôi mà"

"...."
Phuwin chỉ im lặng rồi thả lỏng người, dúi đầu vào ngực anh. Pond sững sốt đưa tay áp vào trán, má rồi đến cổ em.

"Phuwin, sao em nóng dữ vậy?"

"Em hổng biết"

"Mèo ngốc này, sốt như này mà còn bảo không biết?"

Cả ngày ở nhà ngoại ăn uống không ngon. Trưa nắng lại chạy xe mấy chục cây số đến nhà ba mẹ. Sức khỏe em yếu đúng là không thể chịu nổi, nên sáng nay mới bị sốt nhẹ.

Mỗi lần bệnh là lại làm nũng, như sáng nay cứ ôm khư khư anh.

"Ngoan, em nằm đây, anh đi lấy thuốc rồi chạy đến ngay"

"Em ôm anh là hết thôi, hổng uống thuốc đâu..."

"Phải uống thuốc mới hết bệnh chứ!"

"Anh là liều thuốc của em mà"

"Rồi rồi, vậy dùng miếng dán hạ sốt trước nhen, nào.. tôi bế chàng đi lấy nha..thương.." *hissss...*

Pond thơm em rồi đứng dậy bế xốc nách nhấc bổng em lên, kéo 2 chân em đan qua hông mình, cho em úp vào người rồi đi xuống nhà.

"Cô ơi, miếng dán sốt để chổ nào vậy ạ?"

"À trong ngăn tủ cạnh tivi đó con".
Mẹ lo lắng không biết ai bị sốt liền quay lại thì thấy Phuwin đang nằm một cục trên tay Pond
"Trời.. cái thằng nàyy.. sao đu trên người anh vậy? Lớn to đầu rồi mà còn nhõng nhẽo nữa con"

"Không sao đâu cô, em ấy đang bệnh á"

Mẹ Phuwin tá hoả lo lắng chạy lại xem nhưng bị ba Pond ở đâu bước ra kéo tay lại
"Này.. bà lo gì chứ? Chẳng phải có cậu Pond đó sao"

"Con trai mình bệnh, sao mà không lo được?"

"Bà xem đi... Nó còn sức đu bồ nó chặt cứng thế kia mà"

"Ờ nhỉ, bình thường nó bệnh là nằm liệt giường không chịu nhúc nhích nữa mà"

"Thì đấy, Nó đang mè nheo thôi...nhân cơ hội cứ quan sát cậu ấy chăm sóc nó như nào"

"Hazz.. ông cứ như thế con rễ nào gặp ông cũng bỏ chạy mất"

Rồi ba mẹ tách nhau ra mỗi người một việc nhưng tay thì làm, mắt thì vẫn cứ theo dõi mọi hành động của 2 đứa.

Ngăn tủ khá thấp so với anh nhưng Pond vẫn có thể đứng vững đỡ em và khom nhẹ người xuống với lấy.

Anh đặt em nằm xuống sofa, nhẹ nhàng vén mái tóc em qua một bên, hôn nhẹ lên vầng trán đang nóng hừng hực của em một cái. Rồi dán miếng hạ sốt lên

"Anh không muốn miếng dán hôn em chút nào"

"Là sao?"

"Thôi em không cần hiểu, chỉ cần biết anh yêu em là được rồi"

"Sớ...Sến"

"Nằm yên ở đây..anh nấu cháo rồi mang thuốc đến cho em..ná ...*ummoa.. thương dữ lắm"

"...." Tự nhiên hôn rồi cái đổi giọng với người ta, ngại xĩu~~

Phuwin nằm nghỉ ngơi một lát thì Pond bưng bát cháo nóng hổi đến. Anh đỡ em ngồi dậy tựa lưng vào ghế, em cũng nghịch ngợm gác đôi chân mình lên chân anh đung đưa qua lại.

Pond cứ như thế mà bưng bát cháo trên tay vừa thổi vừa đút từng muỗng dỗ em ăn hết.

Ba mẹ nhìn 2 đứa rồi quay qua nhìn nhau cười hạnh phúc. Không ngờ đứa con trai mình lại tìm được một người cưng chiều, yêu thương nó đến vậy. Ba mẹ không ép buộc con phải giống ai, ba mẹ chỉ cần con hạnh phúc hơn họ thôi. Đang mừng vì điều ấy thì mẹ lại sực nhớ ra gì đó

"À..ông, nhưng mà Phuwin nó ghét uống thuốc, tui nghĩ...."

"Bà cứ xem đi kìa..."

Đúng là thuốc đối với Phuwin thật sự rất khó uống. Pond năn nỉ, dỗ dành em uống từ nãy giờ vẫn chưa được.

"Em cảm thấy khoẻ rồi..."

"Ơ hay ..chưa uống thuốc mà đòi khoẻ á?"

"Thật mà.. đây..anh xem.. em hết nóng rồi" Phuwin kéo tay anh đặt lên má nũng nịu
"Au.."

Pond sẳn tiện nhéo em một cái
"Chỉ mới bớt nóng tạm thời thôi.. bây giờ không uống thuốc bệnh lại trở nặng thêm rồi phải uống nhiều thuốc hơn đó nhé!"

"Nhưng em hông thích uống thuốc đâuu~~"

"Anh biết mà.. nên anh mua kẹo em thích rồi nè. Uống xong ngậm kẹo vào sẽ không thấy đắng nữa"

"Nhưng mà ...."

"Nào...Cục cưng của anh ngoan nhất, uống cho khỏi bệnh rồi anh đưa đi shopping ná"

"Hong mà.."

Đến thứ em thích nhất cũng không thể trao đổi với việc uống thuốc được. Chắc hẳn bé mèo này sợ thuốc dữ lắm đây. Đành đổi cách khác vậy

"Em không uống sẽ không hết bệnh mà em bệnh là anh lo lắm. Anh sẽ buồn, sẽ bệnh theo em đó"

"Nhưng mà.......
Thôi được rồi.......
Để em uống, anh đừng bệnh theo em đó nha!"

Biết ngay là bé mèo thương Pond nhất mà. Em sợ thuốc 1 nhưng sợ anh lo 10.

Phuwin cầm viên thuốc lên, nhắm mắt lại lấy hết can đảm, miệng không ngừng tập đếm số:)

" 1 .. 2 .. 3 .. 4 .. .. .. .."

Nhìn em sợ mà đáng yêu như vậy, tim Pond muốn nhảy ra ngoài luôn rồi. Anh bất lực cầm lấy viên thuốc cho vào miệng em bất ngờ.

"Ưm..." Cảm nhận được vị đắng, Phuwin liền chụp lấy ly nước nốc *ực ực hết một hơi.

Em đang nhăn mặt rồi chuyển qua xụ mặt nhìn anh. Pond không nói gì chỉ nhích người lại gần đút cho em 1 viên kẹo rồi đặt lên môi em một nụ hôn.

"Umm..."

Pond sợ em mắc cổ nên chỉ hôn nhẹ rồi dứt ra, ghẹo em

"Môi anh với kẹo, cái nào ngọt hơn?"

"Đương nhiên là........ kẹo "

"Cho em một cơ hội nữa đó"

"Hưm..em đùa thôi..thật ra thì.. môi anh vẫn không ngọt bằng kẹo..há há"

"Á à.. nay biết ghẹo gan anh rồi á"

"mm...mm..."

Pond cũng không nương tay nữa, anh lao vào tấn công khoan miệng của em, rồi quấn lấy cục kẹo đưa sang miệng mình, tránh em nuốt xuống. Đang ân ái nồng nhiệt thì..

*kẻng

Phía sau ba mẹ đang lén lút chạy trốn lên lầu nhưng không may làm ngã chiếc bình trang trí

"Ờm ờ..ba mẹ không thấy gì hết.. không thấy..không thấy..."

Phuwin ngại đỏ mặt liền đẩy anh ngã xuống sofa rồi vén áo anh lên chui tọt vào trong.
"Hừm..xấu hổ quá"

"Au.. xấu hổ hay là đang kiếm cớ chui vào bụng tui đó"

"Hứ.."

"Aaa.. đau.."

"Hừm..Cắn cho mất múi luôn"

"Rồi rồi... Anh không ghẹo nữa. Chui ra đi, em đang bệnh đó, trùm ở trong đó khó thở lắm"

Phuwin nghe lời thò đầu ra rồi nằm phịch trên người anh.

"Đi thôi"

"Hả.. đi đâu?"

"Ơh..anh bảo em uống thuốc rồi sẽ đưa em đi shopping mà.."

"Không được"

"Au..Anh lừa em"

"Em khoẻ hẳn đi đã rồi anh đưa em đi mà"

"Anh hứa rồi đó"

"Dạ, anh hứa!...ngủ xíu đi cho khoẻ.."

*Reng reng...
Pond đang kê gối đỡ em nằm xuống thì chiếc điện thoại trong túi vang lên. Anh liền tránh đi chổ khác nghe máy.

Chuyện này sẽ rất bình thường với người khác nhưng lại bất thường đối với Phuwin. Bởi vì anh nói chuyện điện thoại có bao giờ tránh mặt em đâu. Có khi anh 1 tay nghe máy nói chuyện với đối tác rất quan trọng, 1 tay nựng má em nữa kia mà. Sao hôm nay lại.....

"Hazz..chắc do đang bệnh, anh sợ làm phiền mình thôi.. zzzzzz"

Phuwin tự gửi đến mình một lời giải thích hợp lí rồi quấn chăn lăn đùng ra ngủ, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Một lát sau Pond quay lại thì thấy em đang ngủ rất ngon giấc. Anh chỉnh đầu em nằm lại cho đỡ mỏi, rồi vuốt nhẹ mái tóc hôn lên chiếc mũi của em

"Cục dàng của anh mau khỏi bệnh nhé!"

Nói rồi lại chạy lên phòng rinh chiếc Laptop xuống ngồi đối diện, vừa hay có thể ngắm em mọi lúc.

Còn đang là buổi sáng nên em ngủ không nhiều. Vừa mở mắt đã thấy anh cắm đầu vào máy rất chăm chú liền thắc mắc

"Công ty có chuyện gì hả anh?"

"Hảh...dậy ..em dậy rồi hả.."
Phuwin đột nhiên tỉnh dậy khiến Pond giật cả mình. Anh nhanh tay gập cái laptop cái *cụp. Mặt hốt hoảng chạy qua em.

"anh sao thế?"

"À..không.. anh có sao đâu?...em đỡ hơn chưa.?"

"Em vật lộn với anh còn được đó"

"Chà.. mạnh miệng quá ta"

"Hừm...mà anh đang làm gì đấy?"

"Anh có xíu công việc cần giải quyết thôi. Anh làm xong rồi. Đi..... rửa mặt mèo nào.."

Pond định bế em lên nhưng bị bé mèo từ chối rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Chắc đỡ bệnh rồi nên biết ngại hết dám mè nheo với anh rồi đó mà.

Bữa trưa hôm nay cũng giống như mọi ngày. Cả nhà cười nói vui vẻ mang không khí ấm áp của một mái ấm hạnh phúc.

Ăn xong thì Phuwin về phòng nghỉ ngơi, còn Pond thì được ba gọi ra ngoài bàn đánh cờ hóng gió. Thái độ của ông ấy thay đổi hoàn toàn so với ngày hôm qua

"Cảm ơn con nhé!"

"Dạ?.. sao lại cảm ơn con ạ?"

"Cảm ơn vì con đã chịu thiệt 2 ngày nay mà không hề rời bỏ, con đã nuông chiều cái cục quậy đó của chú mà không than vãn một lời"

"Dạ đó là những điều con nên làm thôi ạ"

"Nhưng nếu, một ngày nào đó. Phuwin nó bướng bỉnh quá mức con không thể chịu đựng nổi nữa. Thì hãy trả về cho chú dạy bảo nó lại nha, đừng làm tổn thương trái tim nhỏ bé đó nhé!"

"Cháu sẽ không cho phép ngày đó không xảy ra đâu, thưa chú!"

"Chú cũng mong là vậy.. thôi con lên với em đi. Chiều còn đi về cho sớm."

"Dạ, vậy con xin phép ạ"

Những lời ba vừa dặn Pond khắc ghi từng chữ một. Anh chạy lên phòng thì thấy em đang loay hoay sắp xếp thu dọn hành lí. Pond bước tới nhấc em ngồi lên bàn

"Ở yên đây, để anh dọn"

".."
Phuwin biết không thể cãi lời, nên đành ngồi yên lặng nhìn anh làm.

Sau một lúc thì cũng đã xong xuôi. Pond lại tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop. Nhưng khi Phuwin bước tới thì anh lại tắt đi. Phuwin cảm thấy rất lạ và khó hiểu nhưng cũng chỉ nghĩ là trùng hợp vậy thôi.

---
Thấm thoát đã hơn 3h chiều. Ba mẹ và nhỏ Mie đều ra đứng trước ngõ tạm biệt 2 người. Những lời dặn dò của mẹ, những lời nhắn nhủ từ ba, những câu hứa hẹn với đứa em gái. Và cuối cùng cũng phải lưu luyến bước vào xe...

"Đi đường bình an nhé 2 đứa"

"Dạ, ba mẹ giữ gìn sức khoẻ nha..."

Chiếc xe đã lăn bánh, nhưng cánh tay vẫn vẫy chào thêm một đoạn đường ngắn mới ngưng. Em thì học bù đầu, anh cũng phải quản lí cái công ty bự chà bá kia, lấy đâu thời gian để về thường xuyên bây giờ...

------
Chạy xe ròng rã mấy chục cây số thì cuối cùng đã về đến nhà. Phuwin vừa bước vào đã ưỡn mình cảm thán

"Ôi! Nhớ mày quá!". Mới có 3 ngày mà mèo con đã nhớ nhà rồi

"Em vào tắm đi cho mát, nhớ dùng nước ấm nha"

"Dạ, em nhớ rồi mà"

"Anh có việc phải ra ngoài một chút, nếu anh về muộn thì em cứ gọi đồ ăn tối trước đừng đợi anh nhá!"

"Dạ, anh đi cẩn thận"

Pond thơm má em, rồi quay lưng chạy đi mất!

Cả ngày hôm nay anh cứ lạ lạ ấy. Hay là công ty đang xảy ra chuyện gì sao? Phuwin nhắn tin hỏi mấy đồng nghiệp trong công ty nhưng họ bảo vẫn bình thường mà.

Phuwin mang trong lòng nhiều thắc mắc và lo lắng bước vào phòng tắm. Thả mình vào dòng nước ấm nóng, giải toả mọi muộn phiền, mệt mỏi.

Hồi lâu, một cơ thể sạch sẽ, thơm tho đang nằm dài trên chiếc sofa. Xung quanh nào là bánh, kẹo, trái cây, nước ngọt...mọi thứ đều được bày ra đầy trên bàn.

Có một con mèo nhỏ đang nhoằm nhèm chóp chép cái miệng, xem phim đợi anh về.

5h ...7h ...rồi cũng đã 10h...
Mỗi khắc trôi qua, vẫn chưa thấy anh về. Lòng cứ bồi hồi lo lắng liền nhấc điện thoại lên nhắn tin cho anh, muốn gọi lắm nhưng lại sợ làm phiền anh.

Phuwin
Anh ơi!
11h rồi đó, anh quên em rồi á?
Em lo cho anh lắm, đã xảy ra chuyện gì hả?

Pond
Anh đang mắc việc, chắc là anh sẽ qua đêm không về được.
Anh xin lỗi nhá!

Phuwin
Oh..vậy em đi ngủ đây!
(Lại một năm nữa không thể cùng anh rồi)×

Phuwin tắt điện thoại, thở dài buồn tuổi đi tắt đèn rồi bước về phòng. Mỗi giây trôi qua bỗng thấy lâu hơn thường ngày, lòng đầy nặng trĩu. Đêm nay em phải ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn này sao?

Thời gian cứ thế trôi qua, em vẫn không thể ngủ, cứ mãi ngước nhìn lên chiếc đồng hồ chỉ còn vài phút nữa thôi là đúng 0h. Biết là anh bận công việc nhưng mà....
Anh không thể nhắn gửi em một lời chúc sao? Hôm nay sinh nhật em mà!!!!


Em tuổi thân ngồi ôm con gấu bông cố gắng kiềm nén giọt nước mắt của mình rồi tự an ủi rằng do anh đang bận mà thôi.

Đúng lúc ấy thì điện thoại reo lên, là P'Pond gọi đến, em không thể kiềm nén được nữa

/Phuwin?/

/Hic..P'Pond vô tâm. P'Pond không nhớ sinh nhật em. P'Pond bỏ em một mình. P'Pond hết thương em rồi hở?/

"Mau..mở cửa ra nào.. không có khóc nhè ná"
Giọng nói phát ra không phải trong điện thoại nữa mà từ ngoài cửa phòng đang vang vọng vào trong.
Phuwin nghe tiếng anh liền mừng rỡ vội tới mở cửa ra.

🎶 Happy birthday to you 🎶
🎶Happy birthday to you 🎶
🎶 Happy birthday🎶
🎶 Happy birthday🎶
🎶Happy birthday to you 🎶

"Sinh nhật vui vẻ nhá! Bảo bối !"

Phuwin sắp khóc oà lên thì liền bị môi Pond chặn lại trong giây lát. Rồi anh nắm lấy tay em chạy xuống nhà.

Khoảnh khắc em bước xuống cũng là lúc những ánh đèn được thắp sáng lên. Xung quanh nhà ngập tràn bong bóng. Pond vẫn nhớ rất rõ, em từng nói với anh rằng em rất thích cảnh bong bóng bay ngập trời trong phim "Fish upon the sky". Vì vậy hôm nay anh đã chuẩn bị cho em ngập tràn đầy nhà.

"Em thích không?"

"Thích ạ! Anh chuẩn bị thứ này từ chiều đến giờ hả?"

"Không, anh mới làm vừa nãy thôi"

"Vậy anh đã đi đâu từ chiều thế?"

"Em ước đi đã, rồi anh cho em biết"

Phuwin nhắm mắt lại ước nguyện rồi thổi nến, còn tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

"Em ước gì thế?"

"Au.. không cho anh biết đâu"

Pond kéo tay em đến chiếc đàn piano cạnh đó. Cả 2 cùng ngồi vào ghế, Pond là người khởi xướng đầu tiên, Phuwin không khỏi bất ngờ vì chưa từng thấy anh chơi đàn bao giờ.

Phuwin rất thích thú, liền hoà nhịp cùng anh. Từng nốt nhạc vang lên khiến 2 trái tim cạnh nhau đang lay động, 2 đôi mắt long lanh ngập tràn niềm hạnh phúc.

🎶 🎶 🎶 🎶 🎶

-------
Tiếng đàn vừa dứt, Phuwin liền ôm chầm lấy Pond

"Anh học đàn vì em sao?"

"Anh học cách đây không lâu, chiều hôm nay anh phải đi tập lại để không bị mắc lỗi trong ngày vui của anh và em"

"Sau này anh đừng học ở ngoài nữa, em dạy anh nha!"

"Rồi rồi.. .. đến bàn ăn bánh kem ha"

Lúc nãy Phuwin không để ý mấy, khi bật đèn sáng hơn em mới nhìn kĩ cái bánh kem. Phuwin nâng cái bánh lên, nhìn qua nhìn lại rồi nhìn sang anh.

"Anh mua bánh kem ở tiệm nào thế?"

"Hả? Sao thế?"

"Cái tiệm bánh này mới mở hả anh?"

"Hửm?"

"Người nào làm cái bánh này chắc hề hước lắm...há há... mà đây là con chó hả anh? "

"Au.. là con mèo mà"

"Ui ..cái miệng nó dài như con chó í...há há ..."

"Anh giận đấy nhé!"

"Ohoh .. em giỡn thôi ..em biết anh làm nó khó khăn lắm. Đối với em cái bánh này chính là 1 kiệt tác trong lòng em !"

"Dẻo miệng" Pond nhéo nhẹ đầu mũi em.

*Đùng

"Aaaa "

"Hahahahaha.."

Trong lúc anh lơ là, Phuwin bóp nổ quả bóng bên cạnh. Làm Pond giật mình hét toáng lên nhào tới ôm chặt em. Phuwin được một pha cười bể bụng.

Tiếng cười không đơn giản là vì thích thú mà nó còn chứa đựng một sự xúc động. Bởi vì anh rất sợ tiếng bóng nổ nhưng lại vì em mà thả ngập bóng đầy nhà. Phải làm sao mới có thể yêu anh hơn cái cách anh yêu em đây?

"Em dám chọc anh hả? Không hối hận nha...."

"Ah..ha...ha.. nhột quá...nhột... tha em đi mà ...em chịu thua rồi..." Pond lại dùng chiêu cù lét khiến Phuwin phải thốt lên lời xin tha

Pond liền ngưng lại thay vào đó là nhũng cái hôn tới tấp. Hôn đến mức cái mặt em đỏ như mông khỉ mới tha cho em.

"Chúc em được anh yêu thương nhiều hơn nhé!"

"Em cũng muốn yêu anh nhiều hơn nữa"

*Hisssss
"Cục dàng của anh phải thật khoẻ mạnh, học giỏi và mãi mãi là của anh nha!"

"Dạ"

"Lên... Anh bế đi ngủ ha"

Phuwin liền nhảy lên người anh. Pond bế em cầm chiếc bánh để vào tủ lạnh rồi đi lên phòng.

"Anh ơi!!"

"Ơi"

"Hôm nay em có thêm 2 cái tên là cục dàng và bảo bối nữa hả?"

"Đúng rồi, vì em chính là như thế mà"

"Vậy em cũng gọi anh nha"

"Hửm?"

"Chồng iu ơi!!!"

"Ỏ.. anh nghe"

" Hi hi..chồng iu ngủ ngon nhá!"

"Vâng ạ. Bảo bối ngủ ngon"

*Ummmoaaa......

"À mà.. em đã ăn tối chưa đấy? "

"....."

"Mới đó mà ngủ rồi á? Sáng mai dậy phải trả lời anh đấy!"

Phuwin không quen thức khuya, chắc là buồn ngủ lắm rồi. Dễ thương quá đi mất.

Thấy em ngủ say Pond lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra. Là một sợi dây chuyền khắc 2 chữ [PP]. Anh nâng nhẹ đầu em lên rồi đeo vào cho em.

"Đây là bất ngờ thứ 3 anh tặng cho em!" *Chụt

Tại sao Pond không tặng ngay lúc nãy, mà lại đợi em ngủ say rồi mới tặng hả?

Bởi vì anh không chỉ muốn em vui trong khoảnh khắc lúc nãy thôi. Mà anh còn muốn vào ngày mai khi em thức dậy, nhìn thấy nó em sẽ nối tiếp niềm vui gấp đôi lần nữa. Và muốn em được hạnh phúc mỗi ngày.

"Phuwin có thể cho anh một lí do nào đó, để anh có thể ghét một người đáng yêu như em không? Chắc chắn là lí do đó không tồn tại đâu! Yêu em!"

-----
ppnaravit đã thêm 1 ảnh mới

❤️ Có _ttuh.ngyuejt_ 75.284 người khác thích
ppnaravit @Phuwintang "Tuổi 20, phải thật hạnh phúc nhé! Chàng trai bé nhỏ của anh."

Đã tắt tính năng bình luận


_______________________________________

Sinh nhật vui vẻ nha chồng iu 😘
_PHUWINTANG_

Tất cả lời chúc của em đã đưa lên fic hết rồi. Không còn gì hơn, mong anh và Pond mãi mãi là của nhau nhé🙆 Love you na ja😽


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro