Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6. 

Sanada Kentarou có một điểm yếu mà ai trong Sanada gia cũng biết. 

Đó là hắn bị mù đường. 

Mù đường một cách đáng sợ. 

Sanada mụ mụ đã dùng chính kinh nghiệm xương máu của mình để kiểm chứng việc này, cũng xác nhận việc mỗi lần dẫn Kentarou ra đường là hơn tám mươi phần trăm hắn sẽ vì một lí do nào đó mà cùng gia đình tách ra. Kể cả có Sanada Genichirou đi cùng giám sát cũng không thể đem tỉ lệ này hạ xuống thấp được. 

May mắn là bình thường Kentarou cũng rất ít khi ra khỏi nhà, vì vậy Sanada Genichirou cùng Sanada mụ mụ cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. 

Mà Sanada Kentarou bản thân đối với chuyện này không có điểm nào để ý, hay đúng hơn là hắn không hề biết bản thân lại có thể mù đường đến trình độ này. 

Cho nên hiện tại hắn đứng giữa ngã tư đường, cảm thấy nhân sinh hoàn toàn vô vọng. 

Hài tử xách ba lô màu trắng hồng, tay vác thỏ bông, mặt bởi vì buồn rầu mà nhăn lại, bộ dạng đáng yêu thu hút sự chú ý của những người xung quanh, đặc biệt là mấy vị nữ sinh gần đó, đều không nhịn được mà cầm điện thoại ra chụp ảnh điên cuồng, vừa chụp vừa hét 'đáng yêu quá đáng yêu quá'. 

Thậm chí còn có người có ý định tiến lên bắt chuyện với tiểu hài tử. 

Chỉ đáng tiếc là chưa kịp tiến lên thì tiểu hài tử đã bắt đầu chuyển động, xoay xoay người vặn eo, sau đó liền bước đi. 

Sanada Kentarou quyết định dựa vào trực giác của mình, chọn bậy một phương hướng trước mặt, sau đó không biết bao lâu, liền dừng lại trước một công viên. 

Ở công viên có một sân tập tennis, trên sân có hai thiếu niên đang thi đấu, người xung quanh không ngừng cổ vũ, không khí hết sức náo nhiệt. 

Sanada Kentarou vốn theo tiếng la hét mà đến, thấy hai đại ca ca đang cầm vợt đánh qua đánh lại một quả cầu màu vàng, liền đứng lại xem một lát. 

Không ngờ, lại xem đến mê mẩn. 

7.

Sanada Kentarou là một kẻ vô cùng lười biếng. 

Hắn đối với tất cả mọi chuyện đều là một bộ không có hứng thú, không có chút sức sống nào. Khác hẳn với ca ca Sanada Genichirou đối đãi mọi chuyện đều là nghiêm túc có trách nhiệm, Sanada Kentarou chỉ thích làm những chuyện mà hắn cảm thấy thú vị, tuy nhiên từ nhỏ đến giờ, không có cái gì có thể khơi dậy nhiệt huyết của hắn, kể cả kiếm đạo. 

Hắn vốn cảm thấy nhàm chán mới đứng lại xem trận đấu này, nhưng lại không ngờ, càng xem càng dứt mắt ra không được. 

Hai đại ca ca ở trong sân có vẻ như đã đánh với nhau rất lâu, mồ hôi chảy ra, ướt đẫm một mảnh sau lưng, thậm chí còn mệt đến mức thở dốc, nhưng lại không có ai từ bỏ, đều nghiêm túc lại một cầu đánh qua sân đối phương. 

Không có cái gì tuyệt kĩ, chỉ là đơn thuần muốn đem tennis đánh đến chỗ mà đối thủ không đánh trả lại được, ngươi qua ta lại, giành giật từng điểm một. 

Sanada Kentarou không biết hai người đang chơi cái gì, nhưng hắn lại bị thu hút, cảm thấy nếu đứng ở trong sân chơi như vậy cũng là một chuyện không tệ. 

Lần đầu tiên trong đời xuất hiện cảm giác này, hắn có điểm thích thú, tò mò, vì vậy không nhịn được kéo góc áo của một đại ca ca đứng gần đó.

"Đại ca ca, đó là cái gì?" Mềm nhu âm thanh vang lên, đem thiếu niên đứng gần đó giật mình, lập tức phát giác có người đang kéo góc áo của mình, liền quay đầu lại.

Đập vào mắt là một tiểu hài tử nhỏ con, tóc đen mềm mại, tay cầm một con thỏ bông đáng yêu, đang dùng một đôi miêu đồng to tròn nhìn chằm chằm hắn. 

Thiếu niên có điểm ngơ ngác, không kịp phản ứng.

Sanada Kentarou lại lần nữa lặp lại: "Đại ca ca, đó là cái gì?" Nói, lại chỉ vào trong sân tennis. 

Thiếu niên bây giờ mới hoàn hồn, lập tức hưng phấn cười nói: "Đó là tennis." Trong giọng nói mang đầy yêu thích, không khó để nhìn ra hắn rất thích môn thể thao này. 

Sanada Kentarou nghiêng đầu, hỏi: "Đại ca ca, tennis thú vị sao?" 

"Đương nhiên!" 

Thiếu niên gật đầu, mắt dường như đang lóe sáng, nhìn chằm chằm tiểu hài tử trước mặt, cười nói.

"Tennis vô cùng thú vị!"

Sau đó, hắn nhìn thấy tiểu hài tử trước mặt nhíu mi, dường như đang suy nghĩ thứ gì đó rất phức tạp, đôi mắt lúng la lúng liếng nhìn hắn, lại nhìn trận đấu trong sân, cuối cùng mới đưa ra một quyết định rất trọng đại, mặt nghiêm túc vô cùng. 

"Được rồi, ta quyết định muốn đánh tennis."

Cùng lắm sau này hắn không tập kiếm nữa, bớt thời gian chia ra cho tennis. 

Ba tuổi Sanada Kentarou lần đầu tiên tìm được thứ bản thân cảm thấy hứng thú, âm thầm quyết định. 

8.

Lần đầu tiên rời nhà đi, lấy Sanada Kentarou bị túm về, sau đó bị Sanada gia gia mắng một trận làm kết thúc. 

"Ta muốn học tennis!" 

Sanada Kentarou nghe xong gia gia mắng, không chút để ý nắm chặt nắm tay, đối mặt gia gia nói. 

"Không muốn học kiếm đạo." Sau đó liền nhỏ giọng lầm bầm. 

Kiếm đạo gì đó, một chút hứng thú cũng không có, thật là nhàm chán! 

Sanada gia gia nghe hắn nói, không giống như Kentarou dự đoán sẽ nổi giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm vị tiểu cháu trai suốt ngày chỉ biết ngủ này, trầm giọng hỏi lại. 

"Ngươi xác định muốn học?" 

Sanada Kentarou lập tức gật đầu. 

"Vì cái gì?" Sanada gia gia lại hỏi. 

Sanada Kentarou mắt sáng lấp lánh, quơ tay nói: "Tennis rất thú vị! Ta muốn học tennis!" 

"Ngươi xác định bản thân sẽ nghiêm túc học?" 

"Đương nhiên." Tiểu hài tử nghiêm mặt gật đầu, lần đầu tiên Sanada gia gia phát hiện, thằng nhãi này cũng có một mặt giống Genichirou, không hổ là anh em song sinh. 

Tiểu cháu trai có thể tự giác hoạt động, Sanada gia gia cũng không ngăn cản. Hắn biết Kentarou không thích kiếm đạo, cũng không hề có thiên phú trong việc này, cho nên sẽ không bắt ép đối phương làm chuyện mà bản thân không thích. Mấy hôm nay tiểu hài tử từ đạo tràng trở về đều sẽ không ngừng oán giận chuyện tập kiếm đạo, Sanada gia gia cũng biết, nhưng lại không thể ngoan tâm. Bệnh tình của Kentarou hắn cũng rõ ràng, tiểu hài tử hôm bị bệnh khóc không ngừng, đáng thương vô cùng, đem Sanada gia gia vốn đang mềm mại tâm tính lập tức bóp chặt, lo lắng không thôi. 

Mấy hôm nay cáu kỉnh như vậy, cũng làm khó Genichirou dỗ hắn. 

May mắn cuối cùng tiểu hài tử cũng tìm được thứ mình thích, Sanada gia gia thương cháu trai, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản. 

Lại nhắc nhở về hôm nay một lần, cuối cùng mới chịu thả người đi. 

9. 

Chuyện Sanada Kentarou muốn học tennis, không một hồi cả nhà đều biết. 

Sanada Genichirou lập tức không chút do dự cùng đệ đệ quyết định đi học, còn nghiêm mặt tìm Sanada đại ca tìm hiểu một chút về thứ này. 

Sanada gia gia không ngăn cản, Sanada ba ba mụ cũng cảm thấy chuyện này là chuyện tốt, chỉ là tiểu hài tử hôm nay rời nhà đều đem mọi người dọa sợ, nếu như không phải Sanada đại ca trên đường về may mắn tìm được hắn thì Sanada gia gia đã muốn gọi điện nhờ đám hậu bối trong cục cảnh sát tìm kiếm dùm. 

Vì vậy Sanada mụ mụ liền kéo tiểu hài tử lại, dùng cả đêm nhắc nhở hắn tuyệt đối không được phép rời đi ca ca.

Sanada Kentarou gật gù buồn ngủ, đem lời của Sanada mụ mụ nghe vào tai này lại ra tai khác. Cuối cùng vẫn là Sanada ba ba nhìn không được, nhanh chóng đem tiểu hài tử đưa về phòng. 

Một đêm mộng đẹp.

10.

Sáng hôm sau Sanada Genichirou tỉnh lại, liền thấy đệ đệ ôm thỏ bông nằm ngủ ngon lành. Hiện tại mới 5 giờ sáng, hắn dậy sớm để tham gia luyện tập ở đạo tràng, liền không đánh thức đệ đệ. 

Đợi luyện tập xong cũng đã hơn 6 giờ, tiểu Genichirou mới đi tắm rửa, lại đem đệ đệ đánh thức, giống như mọi ngày nhìn chằm chằm đệ đệ mắt nhắm mắt mở đánh răng rửa mặt xong, liền đem đệ đệ kéo xuống bàn ăn. 

Sanada Kentarou ngồi trên ghế ngửi thấy mùi đồ ăn, cuối cùng mới thanh tỉnh một chút, ăn sáng xong liền thay quần áo nằm trên lưng ca ca đi đến câu lạc bộ tennis gần nhà. 

Đăng kí xong xuối, giáo luyện mới phân cho hai anh em hai cái vợt, liền để cho cả hai luyện tập vung vợt. 

Lúc này, Sanada Genichirou mới ngoan tâm đem đệ đệ đánh thức. 

Sanada Kentarou lẩm bẩm náo loạn một lát, liền nghiêm túc cầm vợt luyện tập. 

Hai anh em cứ như vậy cùng nhau luyện cầu, tình trạng của Sanada Kentarou cũng được cải thiện. 

Hắn đối tennis có hứng thú, cho nên luyện tập rất chú tâm, không hề biếng nhác như lúc luyện kiếm, không cần ca ca ở bên cạnh giám sát cũng có thể tự giác vung vợt. 

Sanada Genichirou cũng vô cùng vừa lòng với việc này.

Tuy nhiên Sanada Kentarou mỗi ngày chỉ có thể dành một tiếng để luyện tập, thời gian còn lại đều dùng để ngủ, cho dù Sanada Genichirou có nhắc nhở cũng không thể làm hắn tỉnh lại, đặc biệt là mỗi khi Kentarou ngủ không đủ liền sẽ làm nũng oán giận gọi niisan không ngừng, đem Genichirou manh đến không lối thoát, liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này.

Dù sao đệ đệ đều đem huấn luyện làm xong mới đi ngủ, hắn cũng không thể bắt bẻ được nữa, đệ đệ đã nỗ lực đến như vậy, hắn cũng cần phải cố lên mới được.

Nghĩ nghĩ, gần tròn bốn tuổi tiểu Sanada Genichirou liền nhiệt huyết lên, sau lưng như có như không xuất hiện lửa cháy rừng rực. 

Một cái nghiêm túc tăng huấn luyện, một cái lại nằm một bên ngủ ngon lành, còn ôm lấy thỏ bông cọ cọ. 

Mọi người trong câu lạc bộ đều nhìn quen cảnh này, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Thật đúng là hai cái hài tử thú vị.

Tuổi trẻ giám sát nhìn nhìn, không nhịn được bật cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro