Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

96.

"Shyusuke, có thể nhờ ngươi giúp ta mang đồ đến cho Michiko được không, buổi sáng hôm nay bên trường có họp gấp, ta không thể không đi." 

Fuji Shyusuke vừa về nhà đã bị tỷ tỷ nhà mình túm lại nhét đồ vào tay, hoàn toàn không kịp phản bác một câu nào. Thậm chí bởi vì có điểm bất ngờ, cho nên mắt kinh ngạc mở ra, sau đó liền mơ mơ màng màng gật đầu.

Fuji Yumiko cảm tạ đệ đệ nhà mình một tiếng, lập tức chạy ra khỏi nhà. 

Cho nên, đây chính là lí do vì sao thân là chính tuyển Seigaku ở Tokyo, hắn lại có mặt ở Kanagawa, hơn nữa còn vô tình gặp được bằng hữu của Tezuka - chính tuyển tennis bộ của Rikkaidai Sanada Kentarou.

Đương nhiên, bọn họ gặp nhau trong một tình huống không hề tốt đẹp chút nào. 

Nếu như không phải hắn vừa giao đồ cho Michiko tỷ trở về, có đi ngang qua ngõ nhỏ gần trạm ga, thì có lẽ đã không phát hiện Sanada Kentarou bị đánh. 

Một đống nam sinh cao lớn đứng trong ngõ nhỏ, vung chân đá một người nào đó, khi ấy Fuji Shyusuke đi ngang qua, cảm thấy có điểm không ổn, vì vậy liền giả vờ báo cảnh sát, đem đám thiếu niên kia dọa đi, hơn nữa vị thiên tài này còn bị đám người kia hầm hè đòi dọa đánh bởi vì xen vào chuyện người khác.

Fuji Shyusuke liếc nhìn đồng phục trên người bọn họ, lạnh lùng híp mắt, sau đó liền đi vào bên trong ngõ nhỏ. Lúc nhìn thấy con thỏ bông màu hồng cùng một thân màu vàng thổ đặc trưng của Rikkaidai, hắn liền sững sờ, lập tức cúi người xem xét. 

Sanada Kentarou trên người có nhiều vết đánh đập, trên trán còn đang chảy máu không ngừng, Fuji liền lập tức bế đối phương lên, đưa đến bệnh viện gần đó. 

Đợi bác sĩ đem Sanada Kentarou đưa vào phòng cấp cứu, hắn mới có thời gian gọi điện cho Tezuka thông báo chuyện này. Mà Tezuka vốn đang ở nhà huấn luyện, nghe vậy liền vội vàng chạy đến chỗ Fuji, cũng gọi cho Sanada Genichirou. Cho nên vốn đang cùng nhau huấn luyện tennis bộ liền biết chuyện này, cả đám luống cuống vội vàng chạy đi, mặt ai nấy đều nghiêm trọng vô cùng. 

97. 

"Kentarou thế nào rồi?" Vừa vào bệnh viện, Sanada Genichirou liền nhìn thấy hai người Fuji Shyusuke cùng Tezuka Kunimitsu, vội vàng hỏi. Một đám mặc đồng phục của Rikkaidai, trên trán chảy đầy mồ hôi, nhìn qua liền biết một đường chạy vội. 

Tezuka lạnh giọng nói: "Đang được cứu chữa." Hắn cũng vừa mới đến, cho nên không biết nhiều lắm, chỉ có thể liếc Fuji một cái. 

Fuji Shyusuke hiểu ý đứng lên, nhíu mày nói: "Bác sĩ nói đầu bị vật cứng đập mạnh vào, mất khá nhiều máu." 

"Ngươi là Fuji Shyusuke? Lần này vô cùng cảm ơn ngươi, Sanada gia nhất định sẽ ghi nhớ ân tình lần này." Sanada Genichirou nhìn thiếu niên trước mặt, biết ơn cúi đầu cảm tạ, trong lòng vô cùng may mắn, nếu như không phải đối phương phát hiện, đệ đệ của hắn không biết còn có thể gặp được chuyện gì tệ hơn. 

Một đám Rikkaidai chính tuyển cũng cùng nhau cảm ơn Fuji Shyusuke, sau đó mới dò hỏi hắn về chuyện của Sanada Kentarou, mà Fuji cũng không hề dấu diếm gì, liền đem tình huống lúc đó nói ra.

"Ta có chuyện đi ngang qua chỗ hẻm đó, liền thấy một đám thiếu niên đang đổ xô ở trong ngõ nhỏ đánh người, liền dọa sẽ báo cảnh sát mới đem bọn họ đuổi đi, sau đó ta vào trong ngõ xem tình hình người bị đánh, mới phát hiện là bằng hữu của Tezuka, vì vậy lập tức đưa hắn đến bệnh viện." 

Yanagi nghe xong liền hỏi: "Đám người kia có đặc điểm nhận dạng gì không, ví dụ như quần áo?" 

"Có, bọn họ có mặc đồng phục, là màu trắng xám, ở ngực trái có huy hiệu hình chim én, khuôn bên ngoài hình tròn, trên có hai ngôi sao. Tổng cộng có sáu người, trong đó có một người thân hình khá cao, tầm 1 mét 8, tóc nhuộm vàng sẫm." Trí nhớ của Fuji vô cùng tốt, lúc nãy hắn có liếc nhìn bọn họ, cho nên nhớ khá kĩ. 

Không biết thế nào, vừa nghe Fuji nói xong, một đám chính tuyển Rikkaidai liền giận dữ vô cùng, không cần đoán cũng biết là ai làm. Có điều Yanagi Renji vẫn vô cùng lí trí lật sổ tay, sau đó đưa cho Fuji Shyusuke nhìn một chút, hỏi: "Có phải người trong hình không?" 

Cái danh Master của Yanagi Renji không phải là chuyện đùa, cùng với lối chơi dữ liệu trong sân bóng, các dữ liệu ở ngoài đời của hắn cũng không hề kém cạnh, đặc biệt là những đối thủ mà Rikkaidai sẽ gặp đều được hắn phân tích tỉ mỉ, đương nhiên dữ liệu về Risenza cũng không thiếu chút nào. 

Fuji vừa nhìn qua liền nhận ra người này, lập tức gật đầu. Sau đó, tính tình vốn nóng nảy Kirihara nhịn không được đấm tường, mắng một tiếng: "Mẹ nó chứ, lũ khốn kiếp!" 

Không ngờ bọn họ còn chưa tìm lũ Risenza trả thù, bọn chúng ngược lại còn dám đánh người của Rikkaidai, hơn nữa còn đánh Sanada Kentarou?

Kenta học trưởng nhỏ yếu như vậy, sao lũ khốn đó lại dám xuống tay chứ?

Càng nghĩ càng điên tiết, Kirihara tức đến đỏ cả mắt, kích động đến mức muốn chạy đến Risenza Fuzoku giết người, Marui cùng Jackal tốn sức lắm mới túm thằng nhãi này lại được. 

"Bình tĩnh bình tĩnh, nếu như ngươi đánh bọn họ, ngươi nhất định sẽ bị cấm tái!" Marui gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, vội vàng túm chặt lấy tiểu học đệ, ra sức nói. 

"Không lẽ để Kenta học trưởng bị đánh như vậy sao, ta nhịn không được!" Kirihara giận dữ nói, kích động muốn lao ra.

Sau đó, hắn bị Sanada Genichirou đánh.

98.

Kirihara Akaya bị đánh một cú thật đau, choáng váng ôm đầu, không thể tin được nhìn phó bộ trưởng nhà mình.

"Phó bộ trưởng?" 

Sau đó, hắn nhìn phó bộ trưởng mặt đầy sát khí, lập tức liền héo, hoàn toàn không còn một chút kích động nào. 

Yukimura Seiichi lạnh giọng hô một tiếng: "Akaya." 

Rong biển đầu học đệ liền theo phản xạ ngẩng đầu.

"Thù này, chúng ta nhất định sẽ báo, hơn nữa..." Bộ trưởng ôn nhu trong mắt Kirihara mỉm cười, phía sau nở rộ một đám hoa bách hợp đen: "Nhất định sẽ làm bọn họ mãi mãi khắc ghi cả đời." 

Bộ ba quái vật của Rikkaidai sắc mặt quái dị đến đáng sợ, một đám chính tuyển Rikkaidai không hiểu sao lạnh cả sống lưng, hoàn toàn không dám hó hé một tiếng. 

Yukimura nói xong, mới quay sang nhìn Fuji, cười nói: "Lần này thực sự cảm tạ Fuji kun, nếu như không nhờ ngươi, không biết Kenchan sẽ còn bị đám người kia làm gì." 

"Đây chỉ là việc ta nên làm mà thôi." Fuji mỉm cười nhận lấy lời cảm tạ này, cũng không đợi bọn họ nói gì thêm, điện thoại của Sanada Genichirou liền vang lên.

Sáng hôm nay Sanada Kentarou không huấn luyện cùng mọi người là vì muốn đi chơi với Jirou, cho nên thấy hắn mãi mà không đến, tiểu cừu liền ăn vạ Atobe Keigo, phiền đến mức Atobe phải gọi điện hỏi Sanada Genichirou một tiếng.

Nào ngờ, nhận được chính là tin dữ.

"Cái gì? Kentarou đang ở bệnh viện?!!" Đế vương của Hyotei không hoa lệ rống lớn một tiếng, mắng: "Sanada Genichirou, ngươi vậy mà lại làm hắn bị người đánh?!!" Sau đó liền cùng người bên kia nói vài câu, lập tức cúp máy, sắc mặt xấu đến đáng sợ.

Hyotei cũng đang luyện tập cho giải quận, vì vậy toàn bộ chính tuyển đều có mặt, nghe vậy lập tức xúm lại chỗ Atobe, lo lắng hỏi chuyện.

Atobe Keigo đen mặt siết chặt điện thoại, gằn từng tiếng nói.

"Sanada Kentarou bị người đánh, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện." 

99.

Sanada Kentarou tỉnh lại liền mơ màng không hiểu mình đang ở chỗ nào, trần nhà cùng xung quanh đều là một mảnh màu trắng, hắn thử ngồi dậy, sau đó toàn thân liền đau nhức không chịu nổi.

Sanada Kentarou không biết thế nào liền 'oa' một tiếng, đau đến khóc lớn. Sanada Genichirou cùng Sanada Nanako đang đứng ngoài cửa nghe bác sĩ dặn dò, nghe tiếng khóc liền lập tức chạy vào phòng. 

"Kenta ca ca, ngươi đau lắm sao, đừng khóc, có chúng ta ở đây rồi!" Sanada Nanako luống cuống đứng bên giường, nhìn Sanada Kentarou khóc đáng thương ở trên giường, muốn an ủi hắn mà lại sợ hãi làm đau đối phương, đứng bên giường giơ tay giẫm chân nhìn vô cùng lúng túng.

Sanada Kentarou được an ủi liền khóc càng lớn, nhìn ca ca đứng bên cạnh cũng hốc mắt ửng đỏ, trong lòng liền càng ủy khuất, đáng thương nói: "Ca ca, Nanachan, đau quá..." 

Bỗng nhiên tỉnh lại trong bệnh viện, trên người trói đầy băng vải, toàn thân không một chỗ không đau, ủy khuất đến lợi hại, Sanada Kentarou càng nghĩ càng khóc lớn, xứng với một thân băng vải trên người, nhìn qua liền làm người khác đau lòng.

Sanada Genichirou siết chặt ngón tay, sau đó lập tức thả lỏng, hơi chần chừ đưa lên xoa nhẹ đầu đệ đệ nhà mình, áy náy nói: "Thực xin lỗi." 

Hắn cuối cùng vẫn không bảo vệ được đệ đệ của mình, tiểu hài tử vốn thân hình nhỏ bé, lại bị đánh suýt chút gãy xương, nếu như không phải vị Fuji của Seigaku phát hiện, có lẽ đệ đệ của hắn đã bị đám người kia hủy hoại rồi.

Sanada Kentarou nức nở vài tiếng, nhìn ca ca cả người u ám, không nhịn được nhẹ cọ đầu vào tay đối phương, làm nũng: "Ca ca, muốn ôm." 

Sanada Genichirou trầm mặc kéo mũ, cuối cùng nhẹ nhàng cẩn thận đi đến bên giường, ôm Sanada Kentarou, lực đạo vô cùng nhẹ, dường như sợ mạnh một chút cũng khiến người trong lòng chịu tổn thương. 

Hắn nhẹ ôm Sanada Kentarou, không biết thế nào lại nghẹn ngào nói một tiếng xin lỗi. 

Sanada Nanako đứng bên cạnh nhìn hai người, nhẹ đưa tay xoa mặt Sanada Kentarou một cái, dùng giọng điệu ôn nhu nói: "Kenta ca ca đừng lo, chúng ta đã báo thù cho ngươi, một người cũng không tha, hơn nữa, bọn họ nhất định sẽ nhận được bài học nhớ đời." 

Nàng gằn từng chữ nói, khuôn mặt mang điểm hung ác, tựa như con sói tức giận khi lãnh thổ bị xâm chiếm.

Sanada Kentarou không biết thế nào lại chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Báo thù? Báo thù cái gì?" 

Sanada Nanako nghiến răng nói: "Đương nhiên là đám người dám đánh ngươi." 

"Đánh ta?" Nghe nàng trả lời, Sanada Kentarou càng không hiểu được chuyện gì, mơ hồ hỏi lại: "Ta bị đánh?" 

"Đúng vậy, ngươi bị đám người Risenza đánh hôm trước, ngươi không nhớ sao?" Sanada Nanako sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Sanada Kentarou, trực giác bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

"Risenza là ai?" Sanada Kentarou nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi: "Ta không phải chỉ ngủ một giấc sao? Không biết thế nào vừa tỉnh lại đã nằm ở đây nga." 

Không biết là nghỉ đến cái gì, hắn liền nghi hoặc nhìn Sanada Nanako.

"Nanachan, ngươi không phải đang ở Namimori sao?" 

100.

"Ngươi nói đi, rốt cuộc Kenta ca ca hắn bị cái gì? Hắn thế mà lại hỏi ta đang ở Namimori?" Sanada Nanako túm lấy cổ áo bác sĩ, hung ác hỏi, hoàn toàn không còn một chút thục nữ nào của thường ngày. 

Bác sĩ là người của Vongola, vốn đang nghỉ phép ở Kanagawa, không biết thế nào lại bị Reborn tóm đến bệnh viện yêu cầu chữa trị cho một thiếu niên, hắn bị Sanada Nanako lắc đến quay cuồng, hai mắt biến thành nhang muỗi, may mắn Sanada Genichirou đứng ở bên cạnh nhìn không được ngăn cản Sanada Nanako thì vị bác sĩ đáng thương này đã bị nàng lắc đến sốc chết. 

Bác sĩ Yuuto - một thành viên trong đội hậu cần của Vongola, đang nghỉ phép ở Nhật một tuần, vốn đang vui vẻ chơi đùa lại bị Reborn tóm lại ném đến bệnh viện. Đương nhiên, Reborn ra tay là vì có Sanada Nanako cầu tình, theo lời hắn nói, chính là Nanako đáng thương ôm lấy chân hắn khóc lóc cầu xin, hắn mới bị làm phiền đến không chịu được, liền tiện tay túm một vị nhân viên Vongola đến làm bia đỡ. Nghe xong Reborn nói, Sawada Tsunayoshi liền không nhịn được phun tào, nếu như Nanako biết nàng bị Reborn nói như vậy, thế nào cũng sẽ tạc mao lao về Namimori thề đem Reborn xử lí. 

Bác sĩ Yuuto đỡ mắt kính bị lệch, đáng thương nói: "Ta cũng không ngờ được trong đầu hắn có khối u, hiện giờ bị chấn động nên..." Hắn chỉ chỉ đầu mình, sắc mặt có điểm quái dị: "Hiện tại trí nhớ của hắn bị ảnh hưởng, có thể một đoạn thời gian nữa sẽ giống như cá vàng vậy, rất dễ dàng quên một số chuyện. Các ngươi cần phải cẩn thận xem chừng hắn một đoạn thời gian, nếu như có tình trạng gì khác lạ thì báo cho ta, dù sao lúc này cũng không thể xem xét được gì, khối u trong đầu hắn rất lạ, đã có từ khá lâu, vốn dĩ không nên ảnh hưởng đến đầu mới đúng."

Hắn càng nói càng nhỏ giọng, mà Sanada Nanako cùng Sanada Genichirou sắc mặt càng đen, Yuuto sợ đến mức lùi ra sau vài bước, đáng thương đưa hai tay lên đầu nói: "Ta nói thật a, chuyện này ta cũng không thể giúp đỡ được, dù sao thì ta cũng không nhìn thấy được khối u kia có gì lạ, hiện tại chỉ có thể đợi một thời gian sau mới biết được." Đương nhiên, một thời gian sau thì hắn cũng đã trốn về Italia rồi. 

Bác sĩ Yuuto âm thầm nghiến răng, chưa bao giờ lại mong có thể trở về Italia làm việc như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro