Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

125. 

Mấy anh em ôm nhau khóc thảm thiết, mãi đến khi người bạn kia của Fumiko đại tẩu mang theo cảnh sát đến mới ngừng lại. 

Hóa ra, nàng khi nãy gọi điện thoại cho Fumiko xong không yên lòng hai đứa trẻ nên lén đi theo, ai ngờ bị đám người kia phát hiện, liền lập tức bỏ chạy. Đám người kia còn đang đối phó với hai anh em nhà Sanada, chỉ rảnh cho một người rượt theo nàng. Sara thiếu nữ bình thường đều lười vận động, lại bởi vì sợ hãi mà không ngừng bỏ chạy, ý chí cầu sinh bùng nổ, làm thanh niên kia chạy theo không kịp. May mắn nàng dùng toàn lực chạy trốn, giữa đường đụng phải hai chú cảnh sát giao thông, liền vội vàng cầu cứu. 

Cuối cùng thanh niên rượt theo nàng bị hai chú kia tóm được, nàng lại cùng hai người nói về vụ đám lưu manh túm hai đứa trẻ vào hẻm nhỏ. Hai chú cảnh sát kia không nói một lời liền gọi điện thoại cho bốt cảnh sát gần đó, mất một đoạn thời gian mới chạy đến hiện trường. 

Có điều bọn họ đến cũng chẳng làm gì, dù sao đám lưu manh kia đều bị Sanada đại ca đánh thành đầu heo, nằm im trên đất cựa quậy cũng chả được. 

Sanada đại ca cùng Sanada Genichirou và Sanada Kentarou đều không thích hợp để nói chuyện, cho nên chuyện này vẫn là do Fumiko đại tẩu ra mặt, cùng cảnh sát nói rõ ngọn ngành, sau đó còn yêu cầu nhất định phải giam đám lưu manh này lại, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy ra hại người lần nữa. 

Cảnh sát cũng thấu hiểu cảm xúc của anh trai khi em trai mình bị đánh, vô cùng hiền lành tóm lũ lưu manh đi, để lại không gian cho mấy anh em. 

Chuyện này đương nhiên chưa thể nào kết thúc đơn giản như vậy. 

Sanada ba anh em đều bị Fumiko đại tẩu trấn áp đưa đến bệnh viện bắt nằm mấy hôm, kinh động đến Sanada gia gia cùng Sanada ba mẹ. Lần đầu tiên gặp trưởng bối của bạn trai nhà mình, Fumiko đại tẩu sau khi trải qua quá trình suýt chết mấy lần, trong lòng vừa vui vẻ khi bạn trai biết thương yêu người nhà, lại có một chút buồn bực cùng sợ hãi, cho nên vừa nhìn thấy Sanada mụ mụ liền ngay lập tức đem chuyện này tố cáo. 

Sanada mụ mụ vô cùng thông cảm, một bên đau lòng mấy đứa con trai, một bên lại đau lòng con dâu tương lai (?), hai bên đều không thể động đậy, cuối cùng vẫn là Sanada đại ca chịu tội, bị mụ mụ túm lại thuyết giáo một hồi. 

Đương nhiên, dám tổn thương người nhà Sanada, đám lưu manh kia khẳng định sẽ không có kết cục tốt đẹp. 

Sanada đại ca sau khi ra viện, việc đầu tiên làm chính là đem lũ khốn dám đánh đệ đệ nhà mình kéo ra đánh gãy chân chó bọn họ, sau đó làm cho đám người kia vui sướng ngồi bóc lịch mấy năm, đảm bảo bọn họ sẽ có một tương lai 'sáng lạn' mới chịu buông tha. 

Fumiko đại tẩu nhìn bạn trai nhà mình từ sáng sủa năng động thiếu niên biến thành hắc hóa bạo lực ca ca, cảm thấy bản thân đã già rồi. 

Haizz, thời gian quả nhiên là con dao giết heo... 

Còn nhớ nửa tháng trước, nàng vẫn còn là thiếu nữ dịu dàng hiền thục, không biết thế nào lại trở thành mặt than phun tào, hiện giờ cho dù bạn trai nhà mình có đứng trước mặt nàng chém người khác một đao, nàng cũng có thể bình tĩnh uống trà sữa cảm thán bộ dạng chém người của hắn thật đẹp :)

Thật là sa đọa, thật là sa đọa...

126.

Cho nên, Sanada đại ca lần này thực sự rất tức giận. 

Sanada Kentarou bị hắn đánh hai cái, mông vừa đau vừa rát, lập tức khóc lóc làm nũng: "Sabu-nii, ta biết sai rồi, đau quá..." 

Hắn bình thường đều gọi huynh trưởng là đại ca, cũng chỉ có những khi nào nũng mới chịu gọi ca ca hoặc là Sabu-nii. Mà Sanada đại ca mỗi lần như thế đều đối với chuyện này không có sức đề kháng, thường xuyên bị hắn làm nũng quên luôn tức giận. Có điều lần này Sanada đại ca chính là thực sự quyết tâm, hoàn toàn mặc kệ tiểu đệ nhà mình khóc lóc làm nũng kêu đau, tay giơ lên liền 'chát' một cái, cái mông thịt mềm mại trắng trắng của Kentarou liền có thêm một bàn tay đỏ rực. 

Sanada Kentarou bị đánh đau, vừa ủy khuất vừa khổ sở, lập tức khóc càng lớn: "Ta ghét nhất đại ca! Đau quá! Đại ca nhẹ tay chút! Oa oa oa oa oa!!!"

"Đại ca đại ca, nhẹ tay chút!" 

"Ô ô ô, thật là đau!" 

Sanada đại ca bị tiếng hét như heo bị cắt tiết của tiểu đệ phiền đến không được, cho dù đau lòng đến mấy cũng không nương tay, không hề do dự cho cái mông trắng của Sanada Kentarou thêm mấy bàn tay nữa.

Sanada Genichirou ngồi quỳ một bên, xem đệ đệ đau đớn khóc lóc, liền mềm lòng đứng ra nói: "Đại ca, chuyện này cũng có một phần lỗi của ta. Là ta không có ngăn cản đệ đệ, ngươi cũng phạt ta đi!" 

Sanada phó bộ trưởng nói năng vô cùng khí phách, một bộ ca ca tốt chuẩn bị vì đệ đệ mà nhảy vào hố lửa, đem Sanada đại ca chọc tức đến ngứa răng. 

Cho nên, Sanada phó bộ trưởng lập tức thay thế đệ đệ nhà mình, bị Sanada đại ca túm xuống, cởi quần đánh mông :) 

Khuôn mặt khi ấy của Sanada Genichirou, hoàn toàn không thể nào miêu tả được. 

Kinh ngạc, không thể tin được, buồn bực, xấu hổ đan xen vào nhau, vặn vẹo không ra cái gì. 

Lần đầu tiên trong đời, hắn, Sanada Genichirou, bị đánh mông!

Sanada Genichirou trên mặt lập tức lộ ra sống không còn gì luyến tiếc biểu tình. 

Hắn từ nhỏ luôn tự lập, hiểu chuyện, hơn nữa lúc nào cũng học gia gia, giống hệt một ông cụ non chính hiệu. Cho nên bình thường mọi người trong nhà đều không tự giác mà xem hắn như một người trưởng thành, cho dù có bị phạt cũng là dùng gậy đánh hoặc là phạt đứng. 

Đệ đệ hồi nhỏ bị đánh mông cũng không phải ngày một ngày hai, đại ca nhiều lúc cũng giả vờ đánh hắn vài cái trêu chọc. Mà Sanada Kentarou hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, hắn bị đánh mông quen rồi, căn bản không có cảm giác, hơn nữa đại ca lúc đó đều là trêu chọc, cho nên không dùng lực, hắn liền càng không quan tâm. 

Nhưng mà Sanada Genichirou không giống a! 

Hắn từ nhỏ trưởng thành sớm, lòng tự trọng vô cùng cao, chuyện đánh mông cũng là lần đầu tiên bị, cho nên hoàn toàn không tiếp thu được, mặt lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Hắn vừa nãy đứng ra nói đỡ cho đệ đệ, cứ ngỡ rằng ca ca cho dù có tức giận cũng sẽ đánh lưng hoặc tay của hắn, nhưng ai ngờ lần này ca ca vô cùng phẫn nộ, không hề suy nghĩ liền túm hắn xuống đánh mông. 

Sanada phó bộ trưởng tỏ vẻ không thể chấp nhận nổi, lập tức nghiêm mặt yêu cầu ca ca đổi lại hình phạt khác, nhưng mà trên mặt vẫn luôn đỏ lên vì xấu hổ. 

Có điều hắn phản đối không có ý kiến, Sanada đại ca tức giận vô cùng, mặc kệ hắn phản kháng vùng vẫy thế nào cũng không thể thay đổi ý tưởng, giơ tay liền đánh một cái thật mạnh lên mông của Sanada Genichirou.

Sanada phó bộ trưởng: "......" Thật là... Thật là... Quá lơi lỏng QAQ

127. 

Sanada Kentarou bị đánh thảm một trận, liền ngoan như thiên sứ, không dám hó hé chọc giận Sanada đại ca nữa, mỗi lần nhìn thấy đại ca liền nơm nớp như mèo sợ chuột. Đương nhiên, hắn cũng chỉ có sợ hãi được mấy ngày, quên đau liền đem chuyện này ném ra sau đầu, nhưng mà vẫn rất nghe lời không dám nghịch dại lần nữa. 

Mà Sanada Genichirou từ khi ấy liền ngày càng dính đệ đệ, đi đâu cũng phải đi cùng hắn, chỉ sợ chớp mắt một cái đệ đệ liền biến mất. Có điều hắn cũng không phải là thần tiên, nhiều khi cũng phải rời đi một lát, tỷ như đi vệ sinh gì đó... Cho nên khi từ nhà vệ sinh đi ra, phát hiện đệ đệ lại không thấy, hắn liền có điểm hỏng mất.

Hôm nay cả nhà đều đi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có bốn đứa trẻ là hắn, đệ đệ, Yukimura cùng Akutagawa Jirou. Rõ ràng khi nãy hắn đi vệ sinh,ba người bọn họ rõ ràng vẫn còn ở đây, vậy mà sao chớp mắt một cái liền biến mất??? 

Sanada phó bộ trưởng mặt lập tức đen thui, nhỏ giọng một tiếng 'thật quá lơi lỏng' liền đi ra phòng tìm người. 

Hắn vừa đi xuống cầu thang liền đụng phải Yukimura đang đi lên, trên tay của hắn còn bưng ly nước cam. 

Yukimura nhìn bạn tốt mặt đen lại, trên vai cũng không có Kentarou, trong lòng liền rung lên hồi chuông cảnh báo. 

"Genichirou?" Hắn hỏi một tiếng, giơ ly nước cam trên tay lên: "Kenchan đâu, không phải là hắn muốn uống nước cam sao?" 

Sanada Genichirou lắc đầu nói: "Hắn không có ở trong phòng, ngươi có nhìn thấy Jirou không?" 

Vừa nãy hắn đi vệ sinh, trong phòng vẫn còn ba người, nếu như Yukimura xuống bếp lấy nước, vậy thì có khả năng cao là đệ đệ cùng Jirou san đang ở cùng nhau.

Mà Yukimura cũng nghĩ đến chuyện này, liền thở dài nói: "Vừa nãy Jirou còn ở cùng Kenchan, nếu như không thấy thì khả năng cao là bọn họ lại chạy ra ngoài rồi." Cho nên không hổ là Kenchan sao, hắn vừa không nhìn liền biến mất. 

Bọn họ nhìn chằm chằm nhau một hồi, sau đó không biết thế nào mà lại cảm thấy tâm mệt. 

Đệ đệ/ Kenchan lại lần nữa biến mất! 

Cuối cùng vẫn là Sanada Genichirou có kinh nghiệm hơn, lấy điện thoại ra dùng định vị xem xét vị trí của đệ đệ nhà mình. Thấy hắn vẫn cùng Miichan ở bên nhau liền yên tâm, có điều khi nhìn thấy đệ đệ đang ở khu phố ăn vặt cách đây không gần liền bất đắc dĩ. 

Yukimura nhìn thấy bạn tốt nhíu mày, lập tức hỏi: "Thế nào?" 

"Hắn đang ở chỗ tiệm bánh ở chỗ......." Sanada Genichirou đọc địa chỉ cho Yukimura nghe liền đi lên lầu lấy đồ. Mà Yukimura cũng rất nhanh chóng đem nước cam cất lại, tiếp nhận túi xách cùng mũ bạn tốt lấy xuống liền cùng Sanada Genichirou đi ra ngoài tìm người. 

Có điều khi bọn họ bắt xe đến chỗ khu ăn vặt thì liền phát hiện Sanada Kentarou lại gặp chuyện rồi! 

Sanada Genichirou nhìn chằm chằm hai điểm đỏ tách nhau ra ở trên màn hình, cảm thấy đầu có điểm đau, sắc mặt vô cùng dọa người. 

Yukimura nhìn hắn như vậy, liền vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Genichirou, bình tĩnh, hiện tại tìm đến chỗ Miichan đã, có lẽ mọi chuyện không tệ như ngươi nghĩ đâu." 

Bọn họ đều trải qua nhiều lần chuyện như thế này, cho nên rất biết trong trường hợp này, tuyệt đối không thể bị mất bình tĩnh. 

Sanada Genichirou kéo kéo mũ, thở ra một hơi, cuối cùng liền gật đầu. 

Mà điện thoại của hắn lúc này cũng đúng lúc reo lên. 

128. 

Sanada đại ca gọi điện đến, có điểm bất đắc dĩ hỏi: "Genichirou, ngươi đang ở cùng Kentarou sao?" Vừa mới xử lí xong đám công việc lu bù liền bị cấp dưới báo tin tiểu thiếu gia cùng Miichan tách ra, Sanada đại ca tâm vô cùng mệt, thầm than một tiếng tiểu đệ nhà mình đúng là xui xẻo liền quen thuộc gọi cho nhị đệ. 

Có lẽ mọi chuyện cũng không tệ như vậy, tiểu đệ có khi ham chơi làm rơi Miichan cũng không chừng...? 

Đáng tiếc trả lời Sanada đại ca chính là sự trầm mặc của nhị đệ nhà mình. 

Vừa thấy như vậy, Sanada đại ca liền biết chuyện gì đã xảy ra. 

Tiểu đệ nhà mình lại gặp chuyện rồi!!! 

Sanada đại ca cảm giác dây thần kinh nào đó trong đầu đứt đoạn, nhịn không được vỗ trán một cái, lực đạo có điểm mạnh, Sanada phó bộ trưởng ở đầu dây bên kia nghe rõ rành mạch.

"Đại ca, bình tĩnh." Lần này đến phiên Sanada Genichirou an ủi đại ca nhà mình, hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, vừa lo lắng sự an nguy của đệ đệ, vừa thầm than thể chất kì quái của đệ đệ nhà mình quả là đáng sợ, hắn đã cố tránh cho đệ đệ ra ngoài, vậy mà nhoáng một cái liền thất thủ. 

Sanada đại ca cũng hiểu được hiện tại không phải là lúc phát điên, lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng phân phó nói: "Genichirou, gần đó có sở cảnh sát, ngươi qua bên đó tìm chú Oza điều người đi, ta liền lập tức mang người qua kiếm Kentarou, cố gắng đuổi đến chỗ hắn càng nhanh càng tốt." 

Chú Oza là học đệ của Sanada ba ba, cũng là một trong những học trò của Sanada gia gia, tuổi trẻ tài cao, trước kia cũng từng làm cán bộ quân đội, sau khi cưới Oza a di liền ở ẩn, về làm việc ở cục cảnh sát Kanagawa.  

Lúc trước Sanada Kentarou gặp chuyện, chú Oza cũng trợ giúp không ít, cho nên sau khi nhận được tin báo của Sanada Genichirou liền không nói một lời kéo người theo định vị chạy đến chỗ Sanada tiểu thiếu gia. 

Mà Sanada Kentarou hoàn toàn không biết ngoài kia có một đám người đang lo lắng cho hắn, hắn hiện tại ở trên xe của bọn bắt cóc, cùng Jirou và vị tỷ tỷ mới quen này nói chuyện vô cùng vui sướng. 

Đương nhiên, chỉ có hắn và Jirou nói chuyện vui vẻ, còn Kurosaki Saiko thì trầm mặc không thôi. 

Nàng ngồi nghe hai thằng nhãi bên cạnh lao thao nói một đống chuyện lung tung, từ cái gì ăn ngon đến như thế nào đánh tennis, sau đó còn bàn bạc tư thế ngủ nào là thoải mái nhất vân vân mây mây, ban đầu nàng còn có hứng thú nghe ngóng, lúc sau liền có điểm nhàm chán. 

Đương nhiên, nàng cũng phải công nhận một chuyện, hai người này đúng là khác xa với đám đệ đệ ngu xuẩn ở nhà cùng đám bạn học ở trường, nếu như là đám người kia bị bắt cóc thì đã khóc lóc ầm ĩ từ nãy đến giờ rồi, nào có ai rảnh rỗi ngồi bình tĩnh tám chuyện như hai người này? 

Lần đầu gặp được người cùng tuổi thú vị như vậy, Kurosaki Saiko có điểm vui vẻ, đương nhiên, nếu như nàng có thể hiểu được mạch não của hai người này thì càng tốt. Phải biết rằng nàng ngồi nghe lâu như vậy, đến giờ vẫn không hiểu được hai tên này rốt cuộc đang nói đến chuyện trời ơi đất hỡi nào. 

Vốn là kể về cái con thỏ tên Miichan nào đó, tiếp theo lại nhảy sang vụ bánh ngọt nào ăn ngon, đồ tối hôm qua ăn cái gì, sau đó không biết thế nào lại lái sang chuyện đánh tennis, rồi lại thành tư thế nằm sấp hay nằm ngửa thì ngủ ngon hơn. 

Kurosaki Saiko: "......" Trong tình huống như thế này, nàng chỉ muốn cầm súng nả hai phát vào đầu hai tên này, ít nhất cũng phải để nàng biết rốt cuộc não bọn họ chứa nước hay chứa đậu hũ, tại sao có thể nhảy kênh một cách kì lạ và thần tốc như vậy. 

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Tác giả có lời muốn nói: 

Thành tựu: Lần đầu phó bộ trưởng bị đánh mông (get) 

Chương sau Mary Sue lên sàn, giải thích được lí do vì sao Kurosaki Saiko lại trở thành kỵ sĩ của Kentarou. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro