gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chiếc thuyền của tôi đã đắm vào biển tình của em tự khi nào...

Quỳnh Hương, cái tên đã khảm vào trong tim tôi như một sự thật hiển nhiên chẳng thể nào thay đổi và đổi thay.

ngọn đồi to lớn cõng em nhỏ bé đang say giấc nồng trên lưng.

em nằm yên lẳng lặng trên thảm cỏ xanh khướt màu nắng. ánh nắng áng nhạng trên cả cơ thể của em, phô rõ ra những đường nét tuyệt mĩ như tượng tạc. tôi có thể thấy đôi hàng mi của em khẽ run rẩy vì ái ngại từng tia sáng chói lòa.

gió thổi lướt qua ấp em vào lòng,
gió thổi vi vu ru em an yên,
gió thổi vào em từng cơn mơ diệu,
gió thổi trong em kí ức vĩnh hằng.

em đã mất hết tất cả, chẳng còn xót lại một tí bụi nào, em trần trụi với đời. em tìm kiếm trong chính cái hồn mục ruỗng của mình một tí tia sáng lẻ loi nhưng vô vọng. và giờ đây em như những nhành tàn lung lay trước gió, em nhẹ bẫng trong nỗi khắc khoải của lòng mình. em thả hồn bay theo gió trong từng cơn mê dẫu cho từng ngọn cỏ có cố níu em lại đi chăng nữa.

bồ công anh bay theo gió,
còn em bay theo bồ công anh.
bồ công anh tìm lấy mảnh đất mới,
còn em tìm bến đỗ của đời mình.

viên trân châu sáng hơn cả trời,
chẳng có lấy bập bùng gió bão.
lẽ nào em chẳng thấy chẳng tường,
có bến đỗ vắng vẫn đợi người.

và gió đã đưa em đi xa, xa vạn dặm trùng khơi mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro