Chương 7 : Bảy quả chanh nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn các cậu ♥️♥️

Đảo mắt chín tháng cũng liền kết thúc, bỗng cái khai giảng đến kéo theo cả khảo thí.
Rất nhiều các bạn học ai cũng lo lắng ,tuy rằng nguyệt khảo không phải đặc biệt là khảo thí quan trọng, nhưng chỉ cần là khảo thí liền không được điểm cao ai mà chẳng lo sợ.
Nhưng lại luôn có ngoại lệ, ví như nữ sinh nào đó liền thực vui vẻ ở trên hành lang vỗ vai Tô Hoài : "Tô Hoài, sau cuối tuần liền thi nha, thật kích động a."
Tô Hoài tay đút túi không quay đầu chỉ là nói câu: "Ừ."
Hắn hiện tại sở dĩ ở hành lang cùng Ninh Manh cùng nhau đi là bởi vì tan học giáo viên tiếng Anh ở trước lớp kêu lớp trưởng đi văn phòng lấy bài , còn bỏ thêm một câu: "Tô Hoài, ngươi cùng tới, Ninh Manh một người ôm không xuể"
Vì thế, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, không thể không từ chối.
Lúc này có người nào đó ở bên tai hắn vẫn luôn không ngừng ríu rít nói cái gì thật là không để yên.
Thật vất vả tới rồi văn phòng, hắn muốn ôm bài rồi liền đi, ai biết trong văn phòng các lão sư đều ở đó, nhìn thấy Ninh Manh mỗi người đều khen: "Ninh Manh à, lập tức muốn khảo thí, thực là biểu hiện ngoan ngoãn a."
Ninh Manh cũng gật gật đầu: "Vâng, ta nhất định thi thật tốt!"
Tô Hoài tùy ý liếc mắt một cái, nàng khi nào thành sủng nữ nhi của lão sư.
Kết quả giây tiếp theo, toán học lão sư liền mở miệng: "Tô Hoài, ngươi thành tích tốt, lại là Ninh Manh bạn ngồi cùng bàn, có rảnh liền phụ đạo Ninh Manh."
Tô Hoài trầm mặc gật đầu, tuy rằng nhìn qua cực không tình nguyện.
Ninh Manh cười tán thành với vị lão sư nói lời này, chậm rãi đi tới chỗ giáo viên tiếng Anh, nhìn bài thi đã chia làm hai chồng lớn, nàng xắn tay áo chuẩn bị ôm.
Kết quả, mới vừa vươn tay lên còn chưa chạm tới, người bên cạnh liền lấy hơn một chồng  phân nửa, tất cả đều lấy đi chỉ còn một ít còn lại.
Ninh Manh nhìn người đã đi ra văn phòng, lại cúi đầu nhìn xem trên tay còn sót lại năm sáu phần nhỏ, cảm thấy có chút nhẹ.
Nàng chạy chậm ra ngoài đuổi theo Tô Hoài, còn chồng của  Tô Hoài tương đối lớn, nhưng thế nào cũng chỉ cao đến ngực, nếu là Ninh Manh một người ôm nhiều như vậy, tuyệt đối so người còn cao hơn. Nàng nhìn Tô Hoài ôm nhiều như vậy, liền nói: "Tô Hoài, ngươi có nặng hay không a, ngươi đưa ta đi, ta ôm ít a."
Ninh Manh không phải cậy mạnh, nàng là thật ôm thực nhẹ, bởi vì nàng đã luyện Karate, tuy rằng thoạt nhìn thân thể thật nhỏ,vừa lùn lại gầy, nhưng là sức lực vẫn là rất lớn, cũng không biết sao lại lớn thế.
Tô Hoài không thèm nhìn nàng, chỉ là mắt nhìn thẳng về phía trước: "Không nặng."
Vì thế, hai người bọn họ thành một cái phong cảnh hữu lệ nha
Lớp bên cạnh có không ít nữ sinh là chạy ra xem Tô Hoài, nhưng là nhìn đến Tô Hoài bên người đi theo là Ninh Manh liền khó chịu, nhìn đến Tô Hoài ôm như vậy thật nhiều, mà Ninh Manh liền cầm một chút liền càng khó chịu hơn.
"Vì cái gì Tô Hoài cầm nhiều như vậy, Ninh Manh mới lấy 3 4 phần nhỏ, nàng là nữ nhi bé bỏng sao??"
"Nhân gia nhưng còn không phải là, nhà giàu có tiểu thư nha ~ ngươi chẳng lẽ không biết cha nàng là Thẩm giáo thụ sao?"
"Thật sự là quá phiền rồi, nhất định là nàng diễn nói không có bê được, sau đó làm cho Tô Hoài giúp nàng."
"Ngươi nếu có thể đừng giống nàng thật không biết xấu hổ, thê cũng có thể ở chung chỗ với Tô Hoài sao ."
"A, lão sư tới!"
......
Hôm nay chán ghét Ninh Manh nữ sinh cùng thích Tô Hoài vẫn là giống nhau.
Trở lại phòng học, Tô Hoài nhớ tới ở văn phòng lão sư nói muốn hắn hỗ trợ phụ đạo Ninh Manh, cho nên liền cực kỳ có lệ mà nói câu: "Không hiểu có thể hỏi ta."
Nhưng mà Ninh Manh lắc đầu, chuyên tâm mà viết bài, đáp lại hắn một câu: "Không cần, ta đều đã hiểu."
"......" Tô Hoài ngẩng đầu xem nàng, hắn thật là tự mình đa tình.

Nhưng là không biết vì cái gì, nên học kỳ một bắt đầu, Ninh Manh liền thật sự rất nghiêm túc học tập, tuy nói nàng lúc trước học cũng nghiêm túc, nhưng đều không giống học kỳ này mới bắt đầu đã thật tốt

Cơ hồ......  thời gian tìm hắn cũng ít.
Hình như là thật sự rất coi trọng khảo thí. Tô Hoài là đã sớm đã tự học chương trình cấp ba, cho nên kiến thức cấp hai đối với hắn tới lại thật đơn giản, đi học đều không nghe lão sư nói, nhưng Tô Hoài vẫn là một học sinh ưu tú, đây cũng là lí do mà hắn đặc biệt được ưu tiên.
Buổi tối tan học về nhà, Ninh Manh hai tay lôi kéo quai đeo cặp sách, có chút chờ mong hỏi hắn: "Tô Hoài, nếu ta thành tích biến chuyển, ngươi có thể hay không sẽ có một chút thích ta?"
"Sẽ không." Nhanh chóng quyết đoán lại chém đinh chặt sắt.
Ninh Manh ngẩn người rồi sau đó lại ngây ngốc cười trừ: "Hì hì không sao, không quan hệ,nếu ta thành tích biến chuyển ít nhất mẹ cũng sẽ cao hứng."
Ninh Manh trong tâm chỉ có 3 người: Tô Hoài, bố mẹ cùng Thẩm Diệc Thư.
Tô Hoài nhìn nàng cười, không biết nguyên nhân là gì, có lẽ là vừa vặn ánh sáng ban đêm quá mê người, cũng có lẽ là hắn bị đèn neon lung linh làm cho mờ mắt, ma xui quỷ khiến mà nói câu:
"Ta cũng sẽ rất vui."
"A?" Bên cạnh nữ sinh ngẩng đầu, không rõ mà nhìn hắn.
Hắn khụ hai tiếng lại bồi thêm một câu: "Bởi vì ta không thích người ngu ngốc đi theo ta."

Ninh Manh phía trước cũng nghe hắn nói như vậy, nàng tưởng Tô Hoài là thật sự không thích nữ nhi ngu ngốc, bằng không như thế nào sẽ lặp lại hai lần. Nàng nhất định phải thi thật tốt nha,lấy thành tích tốt.
Đột nhiên ý chí chiến đấu trong Ninh Manh tràn đầy lên, liên tiếp đắm chìm ở thế giới của chính mình.
Tô Hoài may mắn rằng hiện tại là buổi tối, ánh sáng thực không có rõ, cũng may Ninh Manh nhãn lực không tốt lắm, bằng không nhất định sẽ bị nàng phát hiện ra lỗ tai chính mình cũng đỏ nha. Hắn vừa rồi, là muốn nói cái gì?
Chỉ có chính hắn biết, lòng hắn nghĩ gì mà lại nói khác.
Rất nhanh liền đến ngày thi trước một ngày, Ninh Manh một ngày buổi tối hôm đó nhắn cho hắn tin nhắn nhắc nhở hắn mang bút chì 2B, bút  cũng muốn chuẩn bị tốt, quả thực so với mẹ hắn còn để ý chu đáo hơn.
Mẹ Tô Hoài là một đại mĩ nhân có cá tính cùng mẹ Ninh Manh là chị em tốt, cũng là vẫn luôn liền đem Ninh Manh trở thành con gái mình mà đối xử, còn thường xuyên nói đùa kêu hắn về sau phải cưới Ninh Manh làm vợ a.
Tô Hoài đôi khi không hiểu được,tại sao không giống mẹ Ninh Manh ôn nhu giản dị như thế nào chính mình không đứng đắn lại là chị em tốt?
Bất quá mỗi lần nghĩ vậy, hắn lại cảm thấy không có gì thật kỳ quái.
Tựa như hắn tự nhiên có thể chịu đựng Ninh Manh 11 năm, điều đó cũng vẫn luôn không hiểu được.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hoài liền nhận được vô vàn cuộc gọi từ Nonh Manh, hắn rõ ràng nhớ rõ tối hôm qua đăt đồng hồ báo thức là 6: 30, kết quả cầm lấy di động vừa thấy mới 6: 10.
Tô Hoài là người có rối loạn ám ânhr cưỡng chế, nhất định phải đồng hồ báo thức vang lên, còn nếu không là vì nguyên nhân khác  mà tỉnh hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Hắn vừa chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang nhìn đến tên, tâm tình càng là không tốt, ngữ khí cực kỳ trầm thấp, còn mang theo thanh âm không tỉnh ngủ: "Ngươi điên rồi?"
Điện thoại vên kia là giọng nói mềm mại của nữ nhi: "Thật là, Tô Hoài, rời giường, hôm nay thi nha!"
Ninh Manh thanh âm rất êm tai, đây là thanh âm đại bộ phận nam sinh đều sẽ thích như là giọng hoài anh, nhưng giờ phút này Tô Hoài chỉ cảm thấy là tạp âm.
Hắn bực bội mà cắt đứt điện thoại, không chút nào muốn nghe nàng nói tiếp.
Kết quả mới vừa nằm xuống , di động lại vang lên, hắn tắt đi.
Ba giây sau, lại vang lên, hắn lại tắt đi.
Hai giây sau......
Như vậy như thế lặp lại, mãi cho đến hắn tắt đi không biết mấy lần, Ninh Manh vẫn kiên trì gọi tiếp.
Tô Hoài xoa xoa đầu, trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, ' linh linh linh ~~' đồng hồ báo thức vang lên......
Tô Hoài ngồi dậy tới, cảm thấy một thân mỏi mệt, hắn khẳng định Ninh Manh chính là khắc tinh.
Chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài cửa, nhìn thấy nàng đứng ở ngoài cửa hướng hắn vẫy tay, hôm nay còn mặc riêng bộ quần áo màu đỏ ở bên trong áo khoác đồng phục, không cần hỏi Tô Hoài cũng biết là Ninh Manh mê tín, ở thời điểm ngày thi liền phải mặc màu đỏ.
"Tô Hoài, ngươi rốt cuộc đi nhanh lên, ngươi có phải hay không đã quên hôm nay chính là khảo thí, ta còn đặc biệt kêu ngươi." Bên người nữ sinh vẻ mặt ít nhiều có biểu tình.
Tô Hoài rất muốn phản bác nàng, nhưng ngẫm lại giống như không có gì để nói, coi như chưa tính với Ninh Manh.
6: 55, hai người đến trường rất sớm, trường học đều vừa mới mở cửa, Tô Hoài nhìn sân trường không một bóng lại nghĩ tới chính mình bị quấy rầy giấc ngủ.
Một lát sau, trời dần dần sáng rồi, mùa hè hừng đông sớm, qua bảy giờ liền rất sáng sủa, tất cả học sinh lão sư cũng đều lần lượt tới.
Bởi vì là lớp trưởng, cho nên Ninh Manh cùng Tô Hoài phải an bài nhiệm vụ bố trí dãy thi, còn lại các học sinh khác liền ở phòng học ôn tập, chờ đến 9: 00 đúng giờ bắt đầu.
Đi đến dưới lầu sắp xếp phòng học, Tô Hoài phụ trách kê lại  bàn, Ninh Manh liền quét phòng học.
Qua thời gian dọn dẹp là lúc dán bảng tên lên.
Tô Hoài nhanh chóng cắt tờ A4 dán tên học sinh, đưa cho nàng, sau đó cầm lấy trên bàn hộp phấn đi xuống: "Ta ghi ở mỗi góc bàn số người chỉ cần dán tên lên là được."
Ninh Manh gật gật đầu, nàng trước kia không có bố trí qua trường thi, Tô Hoài ở đây là để dạy nàng.
Vừa lúc, bọn họ bố trí dãy này cũng là đệ nhất dãy thi dành cho học sinh giỏi, cũng chính là Dãy của Tô Hoài, là đê nhất đồng học luôn luôn ở vị trí số 1.
Ninh Manh nhìn bảng tên nói nhẹ: "Nếu ta cũng có thể cùng ngươi một dãy thì tốt rồi."
Tô Hoài chệch tay viết, không nói gì.
Hai mươi phút sau, hai người rốt cuộc cũng bố trí xong xuôi. Trở về phòng học, Ninh Manh lại bắt đầu nghiêm túc mà ôn tập, không bỏ cả phút cuối cùng.
Tô Hoài gục xuống bàn định ngủ chút, bị điện thoại đánh thức cảm giác thật sự không tốt, nhớ tới lần trước số của đồng đội bóng rổ trước gọi cho mình đã bị cho vào sổ đen.
Trong phòng học chỉ còn tiếng lật vở, học sinh ban 1 dù sao cũng là lớp tốt, trật tự ôn bài, không giống lớp bên cạnh vẫn còn chơi đùa.
Thời gian thật mau liền đi qua, 8: 50 tiếng chuông vang lên, nhắc nhở từng học sinh chuẩn bị.
Tô Hoài tỉnh vừa chuẩn, vừa vặn ở giơf chuông điểm, hắn chính là vừa mơ thấy Ninh Manh, thật là ác mộng.
Bên cạnh nữ sinh đứng dậy liền đi ra ngoài, còn nhìn hắn nói câu: "Tô Hoài, ta đi đến dãy thi đây."
Tô Hoài bởi vì mới tỉnh cho nên cũng không lưu ý, chờ đến hắn đứng lên thu đồ chuẩn bị xuống lầu, mới phát hiện Ninh Manh trong ngăn kéo vẫn quên túi nha
Hắn mơ thực chuẩn, thật là ác mộng.
Ninh Manh trường thi ở lầu 4, bởi vì nàng học kỳ 1 thành tích xếp hạng là tầm trung, cho nên cùng Tô Hoài bạn học cách tận 3 tầng lầu.
Giám thị lão sư cuối cùng nhắc nhở: "Còn có năm phút đồng hồ liền bắt đầu, đồng học đem cùng đồ vào phòng thi khác đồ vật được quy định, đặc biệt là di động một khi bị phát hiện coi là gian lận đặc biệt xử lý nghiêm......"
Ninh Manh nghe chuông liền chuẩn bị đem cặp sách đi ra ngoài, kết quả đều tìm bên trai bên phải không thấy túi của mình nữa.
Lão sư ở trên bục lại thúc giục một lần, nàng đành phải đem cặp sách đi ra ngoài.
Nàng nghĩ đi tìm thì giám thị lão sư lại muốn nhắc nhở, kết quả lời còn chưa có kịp mở miệng lão sư liền nói: "Trước ngồi trở lại đi ta có việc muốn nói."
Bất đắc dĩ Ninh Manh đành phải trở lại chỗ ngồi của chính mình, đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ, phòng học thi đã bị gõ hai tiếng, lời của giám thị lão sư nói cũng bởi vậy mà bị đánh gãy.
"Ngượng ngùng, tặng đồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro