Chương 6: Thức giấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Cậu bé nói với Gail ***

Tôi cảm thấy mình đã ngủ khá lâu.

Ban đầu, những sự việc như địa ngục xảy ra trong cơ thể tôi kể từ khi đến thế giới này xuất hiện hết lần này đến lần khác, tôi như một ngọn đèn đang tắt vậy.

Mọi thứ dường như đang dịu xuống.

Trong giấc mơ, tôi đã liếm thứ gì đó như động vật

Tôi ngửi thấy con vật đó rất rõ và dường như nó đang ngủ gần tôi.

Sau đó tôi nhận thấy rằng tôi đang ngủ trên một cái gì đó mềm mại và thức dậy.

Khi tỉnh dậy một cơ thể to lớn với nhiều cơ bắp xuất hiện trước mắt tôi.

Và tôi tự hỏi tôi đang ngủ trên giường sao?

Tôi tuyệt vọng theo dõi ký ức của mình về lý do tại sao điều này lại xảy ra.

Chắc chắn một người chủ nhân mới đã mua tôi ở chợ nô lệ và đưa về nhà.

Có một chủ nhân khác đã mua tôi, vậy cuộc đời tôi lại như trước đây sao ? ha ….

Thật tệ, tôi đã có một sự phẫn nộ nực cười ngay từ đầu.

Mặc dù nơi được mua làm nô lệ là một địa ngục, tôi muốn tránh khỏi sự đau đớn, nhưng nếu tôi luôn gặp phải điều bất hạnh như vậy, tôi sẽ không thể tránh khỏi rối loạn đôi chút.

Ngoài ra, tôi đang ngủ cùng giường với chủ nhân, người đã mua tôi.

Nó không đúng cho lắm.

Trong khi nghĩ về tương lai u ám của mình ở phía trước tôi cố nâng mình dậy.

Lúc đó tôi thấy có chút đau đớn trong cơ thể.

Tay phải và bàn chân trái bị gãy và đang bị nẹp, và các vết thương trên cơ thể được quấn băng và điều trị.

Tôi không thể hiểu tại sao anh ta lại đối xử với nô lệ như thế?

Là để làm cho mạng sống tôi kéo dài thêm chút sao? Hay còn lý do khác? Tôi đã nghĩ về nó, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi.

Tôi nâng người mình lên và muốn rời khỏi giường, tôi cảm thấy người phía sau có dấu hiệu di chuyển.

« Cậu đã tỉnh rồi à? »

Dường như chủ nhân tôi đã tỉnh dậy.

Khi tôi nhảy ra khỏi giường một cách vội vàng mà quên rằng chân tôi đã bị gãy, tôi ngã ngay tại chỗ và thể hiện sự cầu xin tha thứ bằng cả cơ thể.

Tôi hy vọng rằng chủ nhân sẽ hiểu cho tôi và bỏ qua cho tôi.

« Này! Chân cậu bị thương! Cậu không nên di chuyển nhiều! »

Vì lý do nào đó chủ nhân tôi đã lên tiếng vội vàng.

Anh ta ra khỏi giường và đến bên cạnh tôi.

Tôi cảm thấy một bàn tay lớn trên đầu và tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị đánh, tôi tự nhún vai theo phản xạ.

Tuy nhiên, bàn tay to không vung xuống mà đặt lên đầu và nhẹ nhàng xoa tóc tôi.

« Đừng quá sợ hãi. Tôi chắc chắn đã mua cậu nhưng tôi sẽ không làm điều xấu với cậu đâu. »

Anh ta quàng tay dưới nách tôi, nhấc nhẹ lên và đưa tôi trở lại giường.

Tôi không hiểu lý do, tôi chỉ không biết phải làm gì để giữ cơ thể khỏi run rẩy.

Anh ta từ từ ngồi xuống trước mặt tôi.

« Cậu lo lắng khi nhìn thấy tôi và tôi có thể hiểu vì sao … Nhưng liệu cậu có thể nhìn tôi mà không sợ hãi ?

Giọng nói đó rất dịu dàng.

Trong khi run rẩy, tôi ngẩng mặt lên khi anh ta nói, và tôi nhìn lên chủ nhân.

Anh ta có một thân hình to lớn.

Tôi không biết rõ chiều cao vì tôi đang ngồi, nhưng chắc chắn anh ta phải cao hơn hai mét.

Vì lý do nào đó, phần thân trên của anh ta trần trụi, cơ bụng được tập luyện bên trên là cơ ngực dày như đang mặc áo giáp và hình ảnh đó đập vào mặt tôi ngay khi thức dậy.

Mọi người trên thế giới này mua tôi đều lớn nhưng chủ nhân của tôi thậm chí còn lớn hơn so với họ.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi có màu ngọc lục bảo, đôi tai cùng màu của con thú mọc trên mái tóc ngắn màu nâu sẫm.

Khuôn mặt hoàn hảo được khắc sâu chữ không biết sợ hãi.

Bộ râu cằm được sắp xếp để kết nối từ tóc mai càng nhấn mạnh sự hoang dã và không biết sợ hãi.

Tuy nhiên, tôi không thể thể hiện quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt.

« Cảm ơn, cậu dường như hiểu được lời nói, tên tôi là Gail, một bộ tộc gấu, cậu có thể cho tôi biết tên của cậu?

Tôi được hỏi tên … ….?

Đó là lần đầu tiên sau khi đến thế giới này có người lắng nghe tên tôi

Một nô lệ không cần tên.Tôi chỉ được gọi là một số hoặc đơn giản hơn chỉ là một nô lệ.

Nhưng giờ tôi đã được hỏi tên tôi sẽ là một người có tên nếu tôi trả lời tên của mình … … nhưng tôi đã bị làm phép và không thế nói bất cứ thứ gì .

Chủ nhân của tôi không biết sao?

Tôi giữ cổ áo bằng cả hai tay và xoay đầu sang một bên và thể hiện bằng những cử chỉ mà tôi không thể nói một cách điên cuồng.

Một thoáng chồng tôi dường như đã nghĩ đến một cái gì đó và nếp nhăn giữa lông mày cứ lộ ra rõ hơn.

« Doug, xin lỗi, anh sẽ ghé qua một lát chứ? Cậu ấy đã tỉnh ».

Dường như có ai đó nghe được tiếng gọi và chạy đến chỗ tôi một cách gấp gáp.

Đồng thời tôi nghe thấy một âm thanh to lớn ở phía bên kia cánh cửa và bước chân chạy về phía chúng tôi.

Gail mở cửa và một người đàn ông to lớn khác lại bước vào.

Anh ta thấp hơn người này một chút?

Tuy nhiên, cơ thể có cơ bắp được rèn luyện nhiều như chủ nhân, thậm chí còn thấy rõ sau lớp quần áo.

Tất cả các bộ phận khác đều lớn kể cả bàn tay.

Tuy nhiên, cánh tay trái người đó hơi thấp so với vai.

Đôi mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi có màu nâu, và mái tóc vàng xỉn bị cắt ngắn đó có Họ nhìn có vẻ không than thiện cho lắm….

Tuy nhiên, khuôn mặt của 2 người có xu hướng hơi nghiêng về hoang dã, nhưng có đường nét nam tính

Tôi cảm thấy rằng pheromone giúp người đàn ông trở nên trưởng thành.Anh ta còn có lông ngực….

Mái tóc vàng,có đuôi .Có phải đó là một con sư tử?

Dù bằng cách nào, cả tôi đều cảm thấy rằng họ đầy quyến rũ như một người đàn ông.

Nó rất khác với tôi khi tôi ở Nhật Bản, tôi cảm thấy một chút mặc cảm với bản than mình

« Ồ, cuối cùng cậu cũng dậy! Wow, thực sự là đôi mắt đen. Ôi, xin lỗi tôi là Douglas, xin hãy gọi tôi là Doug, tôi là một bộ tộc sư tử, tôi sống với anh ta. »

Tôi nhận ra rằng là một người sống là bạn ở cùng với chủ nhân.

Tôi chào anh ấy, và Gail đã ra hiệu với Doug nói rằng tôi không thể nói

« Có vẻ như cậu có thể hiểu, nhưng không thể nói chuyện »Doug nói

« Ah, nó có phải là ma thuật nô lệ không, chắc chắn là cậu đã bị làm phép cấm nói rồi! »

Tôi chậm rãi gật đầu nói với anh ta rằng anh đã đúng.

 » Họ thậm chí không cho phép cậu nói chuyện,đã thế còn làm tổn thương cơ thể cậu! »

Douglas đá lên một bức tường gần đó.

Tôi run vai theo phản xạ.

« Dừng Doug, cậu ấy sợ »

« Ồ, xin lỗi, tôi không tức giận với cậu, đó là vì tôi là người nóng tính »

« Thứ ma thuật này có thể được gỡ bỏ không? »

« Không, tôi không biết gì chi tiết, cậu có muốn điều tra về việc này không? »

Các anh đang cố gắng để loại bỏ xiềng xích này mặc dù tôi là nô lệ? Thật sao?

Khi tôi đang suy nghĩ, Douglas đang tiến lại gần khi đang còn có sự tức giận , anh kéo tay tôi rồi ôm vào ngực.

« Cậu vẫn ổn. Tôi sẽ không làm cậu đau, vì vậy đừng lo lắng về bất cứ điều gì nữa. Hãy để mọi thứ cho chúng tôi, hãy vui lên »

« Vậy thì chúng ta hãy đi lấy đồ ăn. »

« Ồ đúng rồi, chắc là đã có món súp mà Mintz đã làm. Hãy để cậu ấy ăn chút một và làm quen với nó. »

« Được rồi, chờ một lát »

Douglas đi ra khỏi phòng.

Gail ngồi cạnh tôi và anh ấy đỡ lưng tôi.

Tôi sẽ phải ngẩng cao đầu để nhìn chủ nhân và dường như anh ấy đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi , nhưng tôi cảm thấy rằng anh ấy hơi mỉm cười.

« Sẽ rất khó khăn cho đến bây giờ nhưng từ giờ chúng tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi xin lỗi vì đã mua cậu dưới dạng nô lệ, nhưng tôi không muốn coi cậu là nô lệ, vì vậy tôi muốn cậu an tâm. »

Những gì chủ nhân nói bây giờ là thật? sẽ bảo vệ tôi sao? Anh ta sẽ không coi tôi như một nô lệ? Không thể có chuyện như vậy.

Bởi vì anh ta không có lợi gì khi làm những việc này với tôi cả

Liệu tôi có thể tin sao?

Anh ta ôm tôi thật chặt như Douglas-sama đã làm.

« Tôi nghĩ rằng cậu không thể tin vào chúng tôi ngay lập tức, nhưng tôi muốn cậu tin điều này, cả tôi và Doug đều quan tâm đến cậu. Nếu cậu không hài lòng thì từ bây giờ Tôi sẽ làm cậu hạnh phúc để quên đi đau khổ, vì vậy hãy quên rằng bạn là nô lệ và cứ thế hạnh phúc. « 

Khi tôi đến thế giới này, lần đầu tiên tôi được nghe lời nói nhẹ nhàng như vậy.

Tôi thực sự có thể tin những người này? Cảm giác rằng nghi ngờ của tôi không hoàn toàn biến mất, nhưng những câu nói đó đã lan tỏa trong trái tim tôi và trở thành điểm nhìn tươi sáng hơn trong tương lai của tôi.

Lúc đó tôi không thể chịu đựng được nữa.

Nước mắt tuôn rơi từng giọt vỡ òa, tôi cứ khóc trong khi áp đầu vào ngực của chủ nhân.

*Polo polo

(Tiếng khóc)

Trong khi đó, chủ nhân từ từ vuốt ve đầu tôi.

Tôi đã khóc bao lâu rồi

Khi tôi nhận ra thì tôi đã khóc ướt đẫm trên tấm than của chủ nhân rồi.

Khi tôi đang cố lau nước mắt của tôi thì chủ nhân đã lấy chiếc khăn ra khỏi kệ và lau mặt cho tôi.

« Bình tĩnh lại chưa? »

Tôi nhẹ nhàng gật đầu và tôi khóc, đau đớn vô cùng.

Chủ nhân đang nhìn chằm chằm vào điều này với một biểu hiện nhẹ nhàng, khoé mắt hạ xuống nhìn tôi dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro