🍑Chương 14: Kiêu Căng🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Bearny

Qua mấy ngày, lúc đã không còn sớm nữa nhưng nàng vẫn còn chưa thấy Ân Trọng ra dùng cơm sáng, Lục Uyển Ninh tùy tiện mà đi vào phòng cho khách tìm hắn, kết quả vừa đẩy cửa ra, người luôn luôn dậy sớm như Ân Trọng cư nhiên còn nằm ở trên giường ngủ. Thân trên hắn trần truồng, phía dưới lỏng lẻo ngay cả quần lót cũng khó che hết, rất là bất nhã.

Lục Uyển Ninh nhíu mày mới vừa đi đến mép giường, Ân Trọng đã tỉnh, hắn không chú ý đem nàng kéo vào trong lòng ngực.

Lục Uyển Ninh giơ tay đi đẩy hắn, thẹn thùng nói: "Sao chàng đi ngủ mà không mặc quần áo."

Ân Trọng rũ xuống mắt, lười nhác trả lời nàng: "Nàng xem lần trước ta ngủ cùng nàng thì có mặc quần áo đâu?"

Nhắc tới đêm hôm đó, Lục Uyển Ninh tức khắc đỏ mặt. Nói đến cùng nàng cũng vẫn là thiếu nữ, làm sao có thể đem loại chuyện này nói trắng ra như thế.

Ân Trọng, nhéo nhéo mặt nàng, hài hước hỏi nàng: "Suy nghĩ cái gì mà thẹn thùng rồi?"

Lục Uyển Ninh vừa nghe, nắm cánh tay hắn oán cắn một cái, ngay sau đó nhớ tới mục đích của mình, thúc giục nói: "Mau đứng lên."

"Làm sao vậy?"

"Nghe nói hoa trong vườn thược dược đã nở chàng cùng ta đi xem một chút."

Cô nương ngốc rõ ràng đi vài bước là có thể nhìn thấy, còn muốn vòng xa như vậy tới tìm hắn cùng đi.

Ân Trọng cố ý giả bộ không hứng thú, lười biếng nói: "Ta không còn tý sức nào cả nàng tự mình đi đi."

Lục Uyển Ninh lập tức lộ vẻ không vui, bỗng nhiên lại nghĩ đến gì đó nàng hỏi: "Sao hôm nay chàng lại dậy muộn?"

"Bởi vì bá phụ già rồi."

Lục Uyển Ninh đấm hắn, "Không được nói bậy."

Ân Trọng bất đắc dĩ mà thở dài, "Nói đùa không cho nói, nói thật nàng lại không thích nghe, thật khó mà."

"Cái gì mà nói thật?"

"Nói thật chính là, nàng chừng nào thì mới có thể buông tha cho bá phụ của nàng?"

Lục Uyển Ninh nghi hoặc, lại nghe Ân Trọng tiếp tục nói: "Nàng không hiểu đúng không? Đêm qua ta làm xong còn chưa kịp thay quần lót mới."

Lục Uyển Ninh nhíu mày một lát, phản ứng lại mới dương tay đánh hắn, thẹn thùng tức giận: "Chàng không biết xấu hổ! Mỗi ngày chỉ có thể nghĩ tới loại chuyện này, xứng đáng nằm chết dí ở trên giường!" Nói xong nàng nhấc chân rời đi.

Nhưng Ân Trọng đã kịp với theo nàng lại đảo về trong lòng ngực hắn. Ngay sau đó nam nhân xoay người, đem nàng đè ở dưới thân.

"Nàng là một tiểu cô nương, loại chuyện này là chuyện gì mà nàng nói biết?"

Lục Uyển Ninh dùng sức véo eo hắn, "Chàng nhanh đi xuống!"

Ân Trọng làm gì chịu nghe, một phen trói tay nàng, cúi đầu gặm cổ nàng, ngay sau đó lấy miệng cắn mở cổ áo dần dần hướng vào bên trong xâm nhập......

Lục Uyển Ninh bị hắn làm cho vừa nhột vừa ngứa, nhịn không được nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, cả người cũng mềm xuống.

Ân Trọng cười thân thể thành thật của nàng, không chút khách khí mà kéo đai lưng nàng ra, từ áo trên vạt áo sờ soạng đi vào.

Lục Uyển Ninh nhìn quần áo bị hắn vì nhăn, vặn vẹo eo, liếc hắn, chậm rãi nói: "Bá phụ, chàng muốn làm gì?"

Ân Trọng trực tiếp lấy hành động trả lời nàng.

"Ừm ~" Nam nhân lấy lòng bàn tay thô không hề bị cách trở mà chạm vào đầu vú nàng, Lục Uyển Ninh nhẹ nhàng run lên, thẹn thùng nhắm mắt.

Ân Trọng dùng một tay to toàn bộ bao bọc lấy vú nhỏ, nắm chặt lại đột nhiên buông ra, ngay sau đó mạnh mẽ xoa bóp.

"Ừm....a......Tay chàng.....ta bảo chàng....bá phụ......" Lục Uyển Ninh khó nhịn mà rên rỉ, bị loại đau đớn và sảng khoái kích thích đến suýt nữa nổi điên, nhịn không được giơ tay ôm lấy cổ hắn.

"Nàng gọi ta là cái gì? Hả?" Ân Trọng bị phản ứng của nàng làm cho càng thêm kích động, lực đạo cũng không có nhẹ, quậy cho Lục Uyển Ninh duyên dáng gọi to một tiếng, đẩy đẩy hắn, oán giận nói "Đau......"

Ân Trọng đột nhiên đem áo nàng xóc lên cổ, dùng một chút lực kéo yếm xuống, cúi đầu cắn lên đầu vú đỏ, đối vừa liếm vừa bú, chọc Uyển Ninh kêu lên sợ hãi liên tục.

Ân Trọng giương mắt nhìn nhìn nàng, hốc mắt như bị dục vọng nhiễm hồng, có chút đáng sợ, ngay sau đó lại rũ mắt gặm cắn đôi tay lần xuống.

Lục Uyển Ninh bị nam nhân bị động tác này dọa, mắt thấy nếu còn không cản hắn hắn sẽ đè nàng xuống để giao hoan, cuống quít ôm mặt hắn, nhắc nhở nói: "Không thể, chàng đã nói sẽ không cưỡng ép ta."

Ân Trọng ngừng lại, ngẩng đầu híp mắt nhìn nàng, như là đang phán đoán lời này có mấy phần thật mấy phần giả, thấy ánh mắt nàng không né tránh, hắn buông lỏng đầu vú bị hắn lăng nhục đến sưng đỏ bất kham, nhìn nàng chăm chú, vươn đầu lưỡi lên mặt nàng nhẹ nhàng liếm, không đợi nàng rên rỉ liền ngăn chặn miệng nàng, tay cũng tiếp tục động tác, hiển nhiên là đã tính toán đem suy nghĩ trong lòng ra thực hành.

Uyển Ninh vỗ mặt hắn, dựng thẳng mi lại cường điệu câu nói một lần: "Là chính chàng nói."

Nghe vậy, Ân Trọng ai thán một tiếng, nhận mệnh nằm trở về giường, nhắm mắt một mình bình phục dục vọng bị nàng khơi mào.

Tránh được một kiếp Lục Uyển Ninh nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y.

Ân Trọng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, hung tợn mà nói: "Tóm lại là nàng đều phải cho ta không phải sao?, Vậy làm hôm nay hay ngày mai thì có cái gì khác nhau?"

Lục Uyển Ninh "Hừ" một tiếng, lắc mông đi hoa viên.

Giường còn còn sót lại mùi thơm của cơ thể nàng, Ân Trọng hít một hơi.

Người ngoài đều nói Nguyệt Phi nhà hắn điêu ngoa tùy hứng, xem ra, nhìn Lục Uyển Ninh ôn nhuận hiểu chuyện có thể so với Nguyệt Phi lợi hại hơn nhiều, cho tới bây giờ nàng càng bị hắn dung túng đến kiêu căng.

Ân Trọng liên tục thở dài, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.

----------------

16/07/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro