Chương 12: Hồng y quỷ đốt trụi văn võ miếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tôn Huyền

Trên mặt mặt thiếu niên nọ, đích xác như suy nghĩ ban đầu của hắn, là một mảng vết sẹo bỏng nghiêm trọng. Nhưng phía dưới vết sẹo lại phiến hồng máu chút máu, mơ hồ có thể thấy được thấp thoáng ba bốn mặt người nho nhỏ.

Mấy cái mặt người kia hệt như lòng bàn tay của trẻ nhỏ vậy có to có bé, xiêu xiêu vẹo vẹo rải rác khắp gương mặt và trên trán cậu ấy. Bởi do lửa lớn đốt qua, ngũ quan của mỗi cái mặt nhỏ đều kịch liệt nhăn nhúm cả lại, hệt như đang phải chịu thống khổ mà thét chói tai. Những cái mặt nhỏ quỷ dị thét chói tai đó hợp lại ở trên một khuôn mặt người nguyên bản bình thường, thật sự là so với bất luận yêu quỷ gì đều khủng bố hơn !

Nhìn đến cái mặt này chớp mắt một cái , cái mặt kia một cái chớp mắt một cái, Tạ Liên giống như rơi thỏm vào cơn ác mộng. Kinh hãi thật lớn khiến cho cả người hắn đều chết lặng, thế cho nên hắn cũng chẳng biết chính mình đứng lên khi nào, hắn cũng không biết, trên mặt mình lộ ra cái dạng biểu tình gì, nhưng nhất định là phi thường khiếp đảm. Thiếu niên nọ cọ tới cọ lui tháo xuống băng vải, vốn đã lo sợ bất an, sau lại thấy đến loại phản ứng này của hắn, cậu ấy lùi về sau hai bước, hiểu được Tạ Liên chẳng tài nào tiếp thu nổi khuôn mặt này, cậu ấy như muốn bảo vệ bản thân, đột nhiên bưng kín cái mặt khủng bố kia, từ trên mặt đất nhảy lên, la một tiếng, hướng chỗ sâu trong rừng bỏ chạy.

Tạ Liên lúc này mới hồi phục tinh thần lại vội bảo: " Khoan đã!!!"

Hắn vừa đuổi vừa hô: "Từ từ ! Quay lại đi !"

Nhưng hắn dù sao cũng đã ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại được, mà thiếu niên nọ quen thuộc lộ trình trong núi, lại thêm thói quen lẩn trốn tránh né trong bóng tối, không mất bao lâu liền vô tung vô ảnh thoát được, mặc hắn kêu thế nào cũng không chịu ra. Không ai cùng tìm kiếm, pháp lực cũng khô kiệt, vô pháp thông linh truyền âm, hắn trong núi chạy như điên một hồi, tìm tòi non nửa canh giờ chẳng tí hiệu quả. Gió lạnh thổi qua, hắn tỉnh táo hơn chút, biết rằng bản thân như ruồi bọ không đầu đâm loạn cũng không phải cách hay, mạnh mẽ trấn định xuống, thầm nghĩ: "Có lẽ cậu ấy sẽ quay lại mang đi thi thể của Tiểu Huỳnh cô nương." Liền lội ngược về Minh Quang điện trước, sau lại ngẩn ra.

Chỉ thấy rất nhiều hắc y nhân tụ ở rừng cây sau điện, biểu tình nghiêm túc, đang đem hơn bốn mươi cổ thi thể bị treo lên kia tháo xuống. Trước rừng cây có một cái thân ảnh ôm đôi tay, đang giám thị, quay đầu là một khuôn mặt thiếu niên thanh lệ lại lãnh đạm, đúng là Phù Dao. Xem ra cậu ta trở về một chuyến mang theo một đội Thần Quan Huyền Chân Điện xuống đây hỗ trợ.

Tạ Liên đang muốn mở miệng, một trận tiếng chân phía sau truyền đến, Nam Phong cũng đã giúp hộ tống đám thôn dân kia xong trở về rồi. Cậu thấy tình hình vậy, liếc mắt Phù Dao một cái, nói: "Ngươi không phải bỏ của chạy lấy người sao?"

Lời này nói ra không thuận tai, Phù Dao nhướng mày chẳng vui. Tạ Liên chả ngờ tại thời khắc mấu chốt này mà bọn họ lại sinh cãi vả được, nói: "Là ta bảo cậu ta trở về viện binh."

Nam Phong hừ lạnh hỏi: "Cứu binh đâu? Ta cho rằng ít nhất ngươi cũng phải mời được chủ tử nhà mình xuống chứ."

Phù Dao nhàn nhạt đáp: "Ta trở về thì đã nghe nói Tiểu Bùi võ thần chạy xuống rồi, cũng không đi tìm chủ tử nhà ta . Huống hồ, cứ cho là ta đi tìm, ngài ấy bận rộn như vậy, cũng đâu rảnh mà xuống đây."

Nói thật, chiếu theo hiểu biết của Tạ Liên về Mộ Tình, hắn ta là có rảnh cũng sẽ chẳng nguyện ý tự thân hạ phàm. Nhưng hắn trước mắt căn bản không có thời gian nghĩ nhiều, hơi mệt mỏi nói: "Các ngươi trước đừng nháo, giúp ta một chút, cùng nhau tìm băng vải thiếu niên đi."

Nam Phong nhíu mày nói: "Cậu ấy mới vừa rồi không phải cùng ngươi giữ thi thể nữ hài nhi kia sao?"

Tạ Liên nói: "Ta bảo cậu ấy đem băng vải tháo ra, cậu ấy bị ta dọa chạy."

Phù Dao câu khóe miệng, nói: "Không tới mức đó chứ. Ngươi một thân nữ trang cũng đâu đáng sợ lắm."

Tạ Liên thở dài: "Trách ta lúc ấy dại ra không phản ứng kịp. Tiểu Huỳnh cô nương đã chết, cậu ấy nguyên bản đã chịu kích thích cực lớn, lại cho rằng ta bị mặt cậu ấy dọa đến chịu không nổi đả kích này, liền chạy trốn."

Phù Dao chun lại cái mũi, nói: "Cậu thật sự xấu đến loại trình độ này?

Tạ Liên nói: "Không phải xấu mà không xấu mới có vấn đề. Cậu ta...... sở hữu Nhân Diện Dịch."

Nghe được kia ba chữ, Nam Phong cùng Phù Dao động tác cùng biểu tình đều nháy mắt cứng đờ.

Bọn họ cuối cùng đã hiểu vì cái gì vừa rồi Tạ Liên lại ngây dại.

Tám trăm năm trước, hoàng thành Tiên Nhạc quốc gia cổ bị một trận ôn dịch càn quét, dẫn đến diệt quốc. Loại ôn dịch này khiến người bị bệnh, trên thân trước tiên sẽ hiện lên một đám khối sưng nho nhỏ, khối sưng càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng, hơi hơi phát đau. Sau đó liền sẽ phát hiện, cái khối sưng này bắt đầu chậm rãi có chút gồ ghề, ba cái ao hãm, một cái nhô lên, thật giống như là...... Đôi mắt, miệng cùng cái mũi. Tiếp đó ngũ quan càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, trưởng thành thứ y hệt hình dạng mặt người. Mà nếu không màng đến, trên người sẽ trường ra càng ngày càng nhiều mặt người. Nghe nói, có mặt người trường đến cuối cùng, trưởng thành hình, còn sẽ mở miệng nói chuyện, thậm chí thét chói tai.

Mà tên của loại ôn dịch, kêu là Nhân Diện Dịch!

Phù Dao biến sắc, đôi tay đang ôm cũng thả ra, thốt: "Sao có thể! Thứ này mấy trăm năm trước đã bị dập tắt, tuyệt đối không có khả năng tái xuất."

Tạ Liên chỉ nói một câu: "Ta không nhìn lầm."

Nam Phong và Phù Dao đều vô pháp phản bác. Tạ Liên nói ra những lời này, không có người có thể phản bác.

Tạ Liên nói: "Trên mặt cậu ấy còn có dấu vết bị lửa đốt qua, chắc là tưởng có thể đem những hoại tử mặt người này thiêu hủy."

Bị kiếp nạn mặt người ghé thăm, rất nhiều người phản ứng đầu tiên chính là cầm đao đem thứ khủng bố này cắt rớt, hoặc là dùng đuốc thiêu chết nó, chỉ cần loại bỏ khối u thì cho dù cắt đứt thịt cốt cũng không tiếc. Nam Phong trầm giọng nói: "Kia chỉ sợ cậu ta cũng không phải người thường, có lẽ cũng đã tồn tại trên đời mấy trăm năm. Trước khoan nói cái khác, dịch bệnh trên người cậu ấy sẽ lây sao?"

Tuy là đầu đau muốn nứt ra, nhưng vấn đề này Tạ Liên đã bình tĩnh suy xét tới, khẳng định nói: "Không đâu. Nhân Diện Dịch một khi đã lây thì cực kỳ mạnh mẽ. Nếu trên người thiếu niên nọ còn dịch độc thì có thể lây bệnh, cậu ấy ở Dữ Quân Sơn ẩn nấp lâu như vậy, hẳn là toàn bộ vùng này nên bị cậu ấy lây bệnh mới đúng. Dịch độc của cậu ấy có lẽ là đã...... Trị hết. Chỉ là, trên mặt lưu lại vết sẹo mà diệt không dứt."

Ba người không dám ý kiến. Phù Dao có vẻ như rất có địa vị ở Huyền Chân Điện, cậu ta triệu tập nhóm Thần Quan tại Dữ Quân Sơn lục soát không chừa một tất đất. Nhưng mà làm bất luận cách nào cũng không tìm thấy tung tích thiếu niên nọ, sợ là đã chạy khỏi Dữ Quân Sơn, khuất bóng trong mênh mang biển người rồi. Vì vậy kế sách bây giờ cũng chỉ có thể quay về Thiên giới trước, sau lại nhờ Linh Văn Điện cùng hỗ trợ tìm kiếm, chờ đợi tin tức. Đồ vật trên người thiếu niên nọ sẽ không lây bệnh, điểm này có hơi may mắn, nhưng Tạ Liên nghĩ đến tướng mạo cậu ấy đáng sợ như thế, xuống núi nếu bị phát hiện, chỉ e rằng sẽ trở thành quái vật người người kêu đánh kêu giết, vẫn phải mau chóng tìm ra mới được.

Không thể tiếp tục ở lại Dữ Quân Sơn trì hoãn nữa, Tạ Liên bế lên thi thể Tiểu Huỳnh, từng bước một bước xuống núi. Bởi vì tinh thần có chút hoảng hốt, khi tiểu nhị kêu to lên hắn mới ý thức được suýt tí nữa ôm thi thể đi vào Tương Phùng Tiểu Điếm, rối rít xin lỗi, lại trích ít thời giờ ra ngoài tìm người ủy thác an táng mới trở về. Thu về hết thảy tâm tình ngồi xuống, Tạ Liên không tiếng động mà thở dài.

Một việc cuối cùng là hạ màn, hắn cảm thấy mấy ngày nay sau khi phi thăng, so với một năm thu lượm ve chai dưới nhân gian còn muốn mệt hơn, xương cốt tan rã y chang hắn leo lên rồi nằm sấp xuống, vượt nóc băng tường, quay cuồng gào rống, cải trang kiêm xiếc ảo thuật, đã vậy còn để lại rất nhiều bí ẩn cùng hậu hoạn chưa giải , thật muốn treo cái biển "Phi thăng không bằng đi thu ve chai" trên lưng đi nhân gian du thuyết. Phù Dao hất vạt áo ngồi xuống cạnh sườn tay hắn, rốt cuộc nhịn không được đối hắn trưng ra cái bộ mặt xem thường lâu ngày, nói: "Ngươi còn mặc quần áo này để làm cái gì?"

Nhìn đến biểu cảm khinh bỉ của cậu ta, Tạ Liên lại có loại cảm xúc thân thiết chẳng gì sánh được. Hắn lúc này mới đem hỉ phục cởi xuống, một bên hủy diệt son phấn trên mặt, một bên lược cảm buồn bực: "Ta không phải đã luôn ăn mặc kiểu này nói chuyện cùng Tiểu Bùi võ thần hay sao a ? Nam Phong à, khi nãy ngươi nhắc ta một chút thì tốt rồi."

Phù Dao nói: "Có thể là do cậu ta thấy ngươi ăn mặc vậy rất thú vị."

Nam Phong chạy ròng rã một ngày, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ chân, cậu nói: "Không cần phải nhắc nhở. Tiểu Bùi võ thần cũng sẽ không để ý ngươi mặc cái gì. Ngươi dù có ăn mặc kỳ quái gấp mười lần đi nữa, cậu trở về cũng sẽ không cùng người khác nhiều lời một câu."

Tạ Liên cảm thấy đêm nay thật là vất vả cho vị tiểu Thần Quan này, hắn châm đầy ly trà cho cậu, lại nghĩ tới Tiểu Bùi võ thần kia thần khí lạnh tanh, đối lập hoàn toàn thái độ điên cuồng của Tuyên Cơ, bảo: "Vị Tiểu Bùi võ thần này thật đúng là trấn định tự nhiên, hảo trầm ổn."

Nam Phong uống xuống trà đó, đáp lời: "Ngươi đừng xem vị Tiểu Bùi võ thần này bộ dạng thực nho nhã lễ độ, thực chất cậu ta cùng tổ tông nhà mình y hệt nhau, đều khó đối phó ."

Điểm này Tạ Liên tự lãnh ngộ được. Phù Dao đối vấn đề cũng có ý tán đồng, nói: "Bùi Túc gần một hai trăm năm mới phi thăng tân quý, nhưng thế thực mãnh, trèo lên thật sự nhanh. Cậu ta bị Bùi võ thần điểm tướng lúc chưa quá hai mươi, ngươi có biết lúc ấy cậu ta làm gì không?"

Tạ Liên nói: "Làm gì?"

Phù Dao lạnh lùng phun ra mấychữ: "Tàn sát hàng loạt dân trong thành."

Tạ Liên nghe xong, như có suy tư, nhưng chuyện đó cũng không ngoài ý muốn. Thượng Thiên Đình, đế vương, quân, tướng khắp nơi sãi bước, tranh đấu giành thiên hạ cùng nắm trong tay quốc sự này được gọi là một tướng nên công chết vạn người, muốn thành tiên thần, tất yếu phải thành nhân kiệt trước. Dưới chân người tài đạp đều là xương máu. Phù Dao khép chuyện nói: "Thượng Thiên Đình, không mấy ai dễ đối phó, ai cũng đều không thể tin."

Tạ Liên nghe cậu ta bày ra một bộ người từng trải thuật cho hậu nhân sự đời, không khỏi có chút buồncười, đoán rằng có phải Phù Dao ở Thượng Thiên Đình chịu đủ quá khí hay không, lòng tràn xúc cảm nên mới nói như vậy. Bất quá hắn cũng tự biết, tuy bản thân phi thăng tới ba lần, nhưng thời gian mỗi lần ở Thiên giới đều ngắn ngủi giống như hoa sen sớm nở tối tàn, giây lát thoáng qua, nếu muốn bàn về trình độ hiểu biết về các chư thiên tiên thần, hắn thật đúng là không thể so được với hai nhóc tiểu thần quan này. Nam Phong lại cực không đồng ý với cách nói như vậy của Phù Dao, phản bác: "Ngươi đừng nói chuyện giật gân thế đi, nơi nào mà chẳng có tốt xấu, Thiên giới vẫn là có không ít Thần Quan đáng tin cậy."

Phù Dao lại đáp: "Ha ha, Thần Quan đáng tin cậy, ngươi là đang nói chủ tử nhà ngươi sao?"

Nam Phong nói: "Có phải chủ tử nhà ta hay không ta không biết, dù sao đi chăng nữa khẳng định không phải chủ tử nhà ngươi."

Đối mặt loại tình huống này, Tạ Liên sớm đã tập mãi thành thói quen, thấy nhiều không trách, hơn nữa trong lòng có việc, liền tính là ngăn lại cũng chưa chắc đã ngăn được.

Phương Bắc bên này thu đuôi, quay về Thiên giới, hắn trước đến Linh Văn Điện, đem việc băng vải thiếu niên nọ nói lại, ủy thác Linh Văn ở nhân gian giăng lưới tìm người. Linh Văn nghe xong thần sắc cũng ngưng trọng, ứng thừa xuống dưới, cuối cùng nói: "Linh Văn Điện chắc chắn toàn lực tìm kiếm. Bất quá thật là không nghĩ tới, một chuyến hành trình tới phương Bắc liên lụy nhiều thứ như vậy. Lần này thật sự là vất vả cho điện hạ rồi."

Tạ Liên nói: "Lần này còn cần cảm tạ kia hai vị tiểu thần tự nguyện hạ giới hỗ trợ, còn có Minh Quang Điện Tiểu Bùi võ thần. Thật là không biết nên tỏ lòng thế nào."

Linh Văn nói: "Đó là một đoạn nghiệt duyên của lão Bùi dưới phàm, tự khắc Tiểu Bùi phải đi thu thập. Cậu ta dọn dẹp đống đổ nát, nhưng thật sự chẳng cần phải cảm tạ. Điện hạ quay lại nếu nhàn rỗi, phiền ngươi đến Thông Linh Trận một chút, mọi người còn muốn tập trung nghị luận việc lần này."

( các mẹ có thấy hint giữa Tiểu Bùi và Lão Bùi trong câu nói của Linh Văn tỷ không vậy a~ )

Tạ Liên cũng còn rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, ra khỏi Linh Văn Điện, vòng tới vòng lui, tìm thấy một cái cầu đá nhỏ. Dưới cầu đá nước chảy róc rách uốn lượn, nước sông xanh đến cực điểm, có thể thấy được mây mù ở đáy nước lưu động, thậm chí có thể nhìn thấu qua nước chảy và mây mù, trông tới tận núi non trùng trùng điệp điệp cùng những mảng lớn thành trấn ngay ngắn. Hắn thầm nghĩ: "Đây đúng chuẩn là một nơi tuyệt vời." Liền ngồi xuống ở đầu cầu, niệm khẩu lệnh, vào trận.

Vào trong Thượng Thiên Đình Thông Linh Trận lại náo nhiệt thập phần náo nhiệt hiếm thấy, âm thanh hỗn độn, loạn thành một đoàn. Đầu tiên nghe được tiếng Phong Tín mắng: "Đm ! Các người chọn núi trấn ở đâu mà không có?! Nữ quỷ Tuyên Cơ kia là mụ điên, vô luận hỏi ả cái gì, ả đều nháo muốn gặp Bùi võ thần, căn bản không chịu khai Thanh Quỷ Thích Dung ở nơi nào!"

Tiểu Bùi võ thần nhẹ bảo: "Tuyên Cơ tướng quân tính tình luôn luôn quật cường kịch liệt."

Nghe thấy giọng Phong Tín thập phần phẫn nộ: "Tiểu Bùi võ thần, Bùi võ thần nhà các ngươi có trở về không đây ? Mau tới đưa mặt cho ả nhìn, nhanh tra Thanh Quỷ Thích Dung chạy đi chỗ nào!"

Phong Tín không quen chính là đối phó với nữ nhân, lại bảo hắn ta đi tra khảo việc này, Tạ Liên bất giác thấy hơi đồng tình. Tiểu Bùi võ thần nói: "Thấy cũng vô dụng, càng thấy càng điên."

Có một giọng nói bảo: "Lại là rừng xác chết lay động...... Thích Dung phẩm vị quả thật luôn đê hèn như thế, quả là sợ người không bắt nó mà."

"Ngay cả bọn Quỷ giới còn chán ghét phẩm vị thấp hèn của nó, có thể xác định phẩm vị chính là phi thường thấp hèn."

Các vị Thần Quan giao lưu không hề tồn tại khoảng cách, có thể thấy được quan hệ vô cùng quen thuộc. Làm một tên ma mới tám trăm năm trước phi thăng không thể theo kịp, Tạ Liên vốn nên yên lặng quỳ sát đất không nói, nhưng nghe nửa ngày, hắn vẫn là nhịn không được quăng một câu, hỏi: "Chư vị, rừng xác chết ngược tại Dữ Quân Sơn là chuyện như thế nào? Thanh Quỷ Thích Dung cũng ở vùng phụ cận kia sao?"

Bởi vì hắn không thường ở trong Thông Linh Trận nói chuyện, giọng nói xa lạ, nhóm Thần Quan không biết có muốn nói tiếp hay không, người đầu tiên trả lời hắn lại là Phong Tín. Hắn ta nói: "Thanh Quỷ Thích Dung không ở Dữ Quân Sơn. Nhưng rừng xác chết kia là do nữ quỷ Tuyên Cơ dựa theo yêu cầu của nó mà làm , đổi lại nó cho ả thượng cống."

Tạ Liên nói: "Tuyên Cơ là hạ cấp của Thanh Quỷ ?"

Tiểu Bùi võ thần nói: "Đúng vậy. Tuyên Cơ tướng quân chết đi đã được mấy trăm năm, tuy trên thân có oán niệm, nhưng vô lực hưng phong tác loạn, thẳng đến hơn trăm năm trước bị Thanh Quỷ Thích Dung bắt gặp, đối nàng thập phần thưởng thức, hợp tác làm hạ cấp, khi này pháp lực mới tăng nhiều."

Cậu ta nói lời này kỳ thật ý tứ chính là, nữ quỷ Tuyên Cơ tác loạn chẳng thể trách Bùi võ thần, bởi vì nàng vốn dĩ không có bản lĩnh lớn như vậy. Muốn oán thì oán đi mà Thanh Quỷ Thích Dung, là nó thu nhận Tuyên Cơ, mới khiến nàng có đủ năng lực đi hại người. Tất cả chư vị Thần Quan trong lòng nguyên bản đều cảm thấy chuyện này kỳ thật chính là do Bùi tướng quân tự mình tạo nghiệt, chỉ là không nói ra thôi, lại bị cậu ta đánh phủ đầu, không nhẹ không nặng gãi đúng chỗ ngứa khẽ nhắc nhở một câu, tức khắc liền đem ngôn từ cùng tâm tư chôn thật sâu. Tạ Liên lại hỏi: "Dữ Quân Sơn kia đã tra rõ rồi sao? Hẳn là còn có một con đồng linh đúng không."

Lần này, giọng Mộ Tình xông ra, không nóng không lạnh nói: "Đồng linh? Cái gì đồng linh?"

Tạ Liên đoán thầm, đại khái là Phù Dao không nói cho hắn ta chi tiết trong đó, nói không chừng ra mặt hỗ trợ đều là gạt hắn ta, cũng không đề cập tới Phù Dao, miễn cho cho cậu ta lại thêm phiền toái, nói: "Khi ta ngồi trong cỗ kiệu từng nghe thấy một giọng trẻ con vui cười, lấy đồng dao mà nhắc nhở. Lúc ấy bên người ta còn có hai đứa tiểu võ quan Võ Thần điện , cũng không nghĩ nhiều, giờ hồi tưởng lại đồng linh này pháp lực khá là lợi hại."

Mộ Tình nói: " Trong Dữ Quân Sơn không tra được bất cứ đồng linh gì."

Tạ Liên trong lòng cảm thấy kỳ quái, có khi nào đồng linh kia là đặc biệt nhắc nhở riêng hắn không? Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhớ lại một sự kiện làm hắn vấn vương, hỏi: "Lại hỏi tiếp, lần này ta ở Dữ Quân Sơn, có gặp qua một thiếu niên có thể sử dụng bướm bạc. Chư vị có biết thiếu niên này là ai không ?"

Bên trong Thông Linh Trận vốn đang rống rống nhao nhao loạn đến chẳng thề loạn hơn, nghe hắn hỏi đến câu này, không gian chợt lặng ngắt như tờ.

Phản ứng kiểu này, Tạ Liên đã sớm liệu đến. Hắn rất có kiên nhẫn mà chờ. Sau một lúc lâu, Linh Văn mới hỏiJJ: "Thái Tử điện hạ, ngươi mới nói cái gì vậy ?"

Mộ Tình lạnh lùng thốt: "Hắn vừa mới nói, hắn đã gặp Hoa Thành."

Rốt cuộc cũng biết tên của hồng y thiếu niên kia, Tạ Liên tâm tình không tồi, cười nói: "Thì ra hắn gọi là Hoa Thành? Ân, tên này rất hợp với hắn."

( mọe , khen chồng trước bàn dân thiên hạ luôn kìa chời )

Nghe ngữ khí hắn như thế, chư vị thần quan trong Thông Linh Trận phảng phất như có chút cạn ngôn. Sau một lát, Linh Văn khẽ ho nhẹ, nói: "Này...... Thái Tử điện hạ, ngươi đã từng nghe qua cái gọi là tứ đại hại chăng ?"

Tạ Liên nhủ thầm: "Ngại ngùng quá, ta chỉ biết Tứ Danh Cảnh thôi."

Cái gọi là Tứ Danh Cảnh, chính là bốn giai thoại của bốn Thần Quan của Thượng Thiên Đình được mọi người ca tụng -- Thiếu Quân khuynh rượu, Thái tử duyệt thần. Tướng quân chiết kiếm, công chúa tự vận. Trong đó, "Thái tử duyệt thần" này là nói đến Tiên Nhạc Thái tử Thần Võ nhìn thoáng qua liền kinh diễm. Có thể nằm tốp bốn, vị Thần Quan đó cũng không nhất định phải sỡ hữu pháp lực mạnh nhất, mọi người nói chuyện say sưa về truyền thuyết này, bị truyền đến tận đâu. Đối tin tức ngoài tầm tay này, Tạ Liên luôn luôn phản ứng chậm chạp, hay nói là kiến thức nông cạn cũng có thể, chỉ đến khi biết thân là một trong bốn cảnh đó, hắn lúc này mới có chút kiến thức. "Tứ đại hại" này, đại loại là cách nói mới sau này mói lưu truyền rộng rãi, Tạ Liên lại chưa từng nghe đến nó. Nếu dùng chữ "Hại" , khẳng định không phải là cái thứ tốt lành gì. Hắn nói: "Hổ thẹn hổ thẹn, chưa từng nghe qua. Xin hỏi là tứ đại hại nào?"

Mộ Tình lạnh nhạt nói: "Thái Tử điện hạ ở nhân gian mấy trăm năm rèn luyện, tin tức lại bế tắc thế, thật là khiến người ta tò mò, khi ngươi ở dưới phàm rốt cuộc đã làm cái gì hả."

Tất nhiên là ăn cơm ngủ nghỉ mãi nghệ thu ve chai rồi. Tạ Liên cười nói: "Làm người, muốn sự bận bịu, cũng nhiều việc phức tạp. Không thể so với việc làm Thần Quan dễ dàng."

Linh Văn bảo: "Tứ đại hại này, thỉnh điện hạ thỉnh nhớ kỹ, chính là ' Hắc Thủy Trầm Chu, Thanh Đăng Dạ Du. Bạch Y Họa Thế, Huyết Vũ Thám Hoa. ', là Thượng Thiên Đình cùng Trung Thiên Đình phi thường đau đầu bốn tên Hỗn Thế Ma Vương của Quỷ giới này."

Người, hướng lên trên đi, thành Thần; đi xuống dưới, hóa Quỷ.

Chư thiên tiên thần sáng lập Thiên giới làm chỗ ở, đem chính mình cùng Nhân giới tạo ra khoảng cách nhất định, đứng trên cao quan sát nhìn quan sát phàm thế, bao trùm trên đầu chúng sinh. Mà giống loài gọi là Quỷ giới, lại không cùng nhân gian tách ra. Yêu ma quỷ quái cùng phàm nhân tồn tại trên mặt đất. Có ẩn nấp trong bóng đêm, có ngụy trang thành con người, hỗn tạp với nhân loại, du đãng khắp chốn nhân gian.

Linh Văn nói tiếp : "Hắc Thủy Trầm Chu, nói rõ ra một con đại thủy Quỷ. Nó tuy rằng đã đạt đến Tuyệt cảnh, nhưng rất ít đi gây chuyện, vô cùng an phận, căn bản không có mấy người gặp qua, tạm thời mặc kệ.

Thanh Đăng Dạ Du, chỉ Thanh Quỷ Thích Dung yêu thích rừng xác chết lay động phẩm vị đê hèn chúng ta nhắc tới kia. Bất quá trong tốp bốn nó không phải Tuyệt, vậy sao lại có mặt trong danh sách này ? Có lẽ là bởi vì nó hàng năm gây chuyện, cực kì phiền người ta, cũng có thể do gần đây liêt nó vào tốp cho đủ số để dễ nhớ, cũng không đề cập tới làm gì.

Vị Bạch Y Họa Thế nọ, Thái Tử điện hạ ngươi hẳn là tương đối quen thuộc. Hắn ta có một cái tên, gọi là Bạch Vô Tướng."

Tạ Liên ngồi ở đầu cầu đá, nghe thấy cái này tên, bỗng nhiên cảm giác được một trận đau đớn co rút từ trái tim chạy dọc khắp thân thể, mu bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền run run lên.

Hắn hiển nhiên quen thuộc.

Từng nói qua "Tuyệt" một khi xuất thế tất dẫn đến họa quốc loạn thế. Mà vị Bạch Vô Tướng này vừa xuất thế, nước đầu tiên diệt, chính là Tiên Nhạc quốc.

Tạ Liên lặng thinh không nói nên lời. Linh Văn tiếp: "Dù sao Bạch Vô Tướng cũng đã bị giết. Không điểm tới chi cả. Liền cho là hắn ta còn tồn tại trên đời chăng nữa, hiện giờ cũng chẳng tới lượt hắn ta chiếm nổi bật.

Thái Tử điện hạ, ngươi tại Dữ Quân Sơn gặp được bướm bạc kia, nó gọi là Tử Linh Điệp. Chủ nhân của nó chính là người cuối cùng trong tốp bốn, cũng là vị đương kim Thiên giới không dám trêu trọc vào, ' Huyết Vũ Thám Hoa ', Hoa Thành."

Trên Thiên giới, gắn mác "Đại danh đỉnh đỉnh" đương nhiên thuộc về Thần Võ Đại Đế cùng Tiên Nhạc Thái tử. Tuy rằng hai người nổi danh vì sự việc tương phản, nhưng đều như sấm bên tai không sai biệt mấy . Mà tại Quỷ giới, muốn chọn ra một vị "Đại danh đỉnh đỉnh" y chang bọn họ (Thiên giới), ngoài Hoa Thành ra không có kẻ thứ hai.

Nếu ngươi muốn tìm hiểu một vị Thần Quan, vui lòng bước khỏi cửa đi dạo trên đường một chút, tìm thấy gian thần miếu nào đó liền tạt vào, soi xem tượng thần mặc y phục gì, cầm pháp khí nào, đại khái là có thể hiểu biết thêm tí xíu. Nếu mà muốn biết cặn kẽ hơn a, mời nghe chuyện thần thoại xưa được truyền miệng, truyền kỳ diễn nghĩa, chư Thần Quan làm khi còn tại thế có thân phận gì, đã làm những chuyện tốt, đều bị đào bới đến rõ ràng chẳng sai bao nhiêu. Mà yêu ma quỷ quái lại không được như vậy, chúng nó khi làm người rốt cuộc là cái dạng người nào, bây giờ bộ dáng ra sao, cơ hồ đều là bí ẩn.

Cái tên Hoa Thành này, khẳng định là giả, tướng mạo khẳng định cũng là giả. Bởi vì theo lời đồn y có lúc là một thiếu niên hỉ nộ vô thường, lại có khi là một mỹ nam tử ôn nhu nhẹ nhàng, có lắm lần là một nữ quỷ tâm địa rắn rết vô cùng diễm lệ, muốn có dạng liền có dạng đó. Việc duy nhất có thể tin tưởng chính là y luôn vận một thân hồng y, khi xuất hiện thường mang theo huyết vũ tinh phong (mưa máu đầy trời), bướm bạc quẩn quanh tay áo cùng vạt áo của y.

Đến nỗi chỉ mỗi việc xuất thân của y, mà có tới vô số phiên bản. Có người nói y là đứa trẻ dị dạng, trời sinh thiếu đi một con mắt bên phải, cho nên từ nhỏ nếm đủ khi dễ, căm hận nhân thế; Có kẻ nói y là một tướng sĩ thiếu niên , vì cố quốc chết trận, vong hồn không cam lòng; Cũng có gã nói y là tên điên yêu thương người đã khuất đến thống khổ; Còn có người nói y là quái vật. Nhưng phiên bản ly kì nhất, nghe nói -- chỉ là nghe nói thôi. Nghe nói, Hoa Thành kỳ thật là một vị Thần Quan đã phi thăng. Chỉ là sau khi y phi thăng, tự mình đào thải, sa đọa thành quỷ. Bất quá trên kia (ý chuyện bé Hoa là tiên) chỉ là truyền thuyết được lưu không thể ngăn cấm, thật giả chẳng biết, tin cũng không nhiều lắm. Nói vòng vo một hồi thật giả lẫn lộn cả lên. Bởi vì trên đời này làm gì có người nào Thần Tiên tốt không làm, thà rằng tự đọa quỷ chứ, đây đối với Thiên giới mà nói thật sự quá mất mặt đi. Nói tóm lại, chuyện càng xôm, sương phủ càng dày.( xuất thân của bé Hoa )

Các chúng Thần Quan đối Hoa Thành phá lệ kiêng kị, do có rất rất nhiều nguyên nhân. Tỷ như, tính tình y âm binh, khi thì tàn nhẫn thích giết chóc, lúc thì lại bất ngờ làm việc thiện . Lại tỷ như, y ở nhân gian thế lực cực lớn, tín đồ rất nhiều.

Đúng vậy, mọi người bái Thần, khẩn cầu phù hộ, rời xa yêu ma quỷ quái, chúng Thần Quan khi này mới có nhiều tín đồ. Nhưng mà Hoa Thành là một con quỷ, ở nhân gian cư nhiên cũng có số lượng tín đồ khổng lồ , cơ hồ một ngày nào đó y rãnh rỗi sinh nông nỗi một tay che trời thì biết làm sao đây.

Chỗ này cực không thể không nói. Hoa Thành lúc mới vừa ngoi đầu lên, liền nháo ra một sự kiện trứ danh.

Y hướng về phía ba mươi lăm vị Thần Quan của Thiên Đình ngang nhiên ước chiến. Nội dung ước chiến là, cùng Võ Thần đấu pháp luận võ, cùng văn thần luận pháp vấn đạo.

( chỉ để trả thù cho vợ nó thôi hả trời. Thật ra mình nghĩ vậy. )

Ba mươi lăm vị Thần Quan này thì hết ba mươi ba vị đều cảm thấy buồn cười cực kỳ, nhưng bị y khiêu khích thế rất giận, tiếp nhận lời khiêu chiến, chuẩn bị liên thủ dạy y an phận làm quỷ.

Cùng y tỷ thí đầu tiên, là Võ Thần.

Võ Thần là Thiên giới mạnh nhất Thần hệ, cơ hồ tín đồ của mỗi người vô cùng đông đảo, pháp lực cũng cao cường, đối mặt một tên tiểu quỷ mới ra đời, có thể nói là nắm chắc phần thắng trong tay. Ai ngờ, đi xuống chiến một trận, toàn quân bị diệt, tất cả Thần binh đều bị Hoa Thành kia dùng một loan đao quỷ dị đến cực điểm loan đao chém cho nát !

Đánh xong mới biết được, Hoa Thành là từ Đồng Lô Sơn bước ra.

Đồng Lô Sơn là một ngọn núi lửa, đấy không quan trọng, quan trọng là, trong núi có một tòa thành, gọi là Cổ Thành. Cổ Thành cũng chẳng phải do người dân bão dưỡng thành cổ nên mới gọi thế. Tòa thành kia, bản thân nó chính là cổ độc đại hình.

Cứ cách một trăm năm, vạn quỷ hội tụ tại đây chém giết, chém giết đến khi nào chỉ còn một con quỷ cuối cùng ở Cổ Thành. Tuy rằng kết quả thường là một con cũng không sót lại, nhưng nếu, chỉ cần có thể còn một con, vậy chắc chắn sẽ biến thành Hỗn Thế Ma Vương. Mấy trăm năm trôi qua, duy chỉ có hai con quỷ còn sống tại Cổ Thành, mà hai tên này, quả nhiên, đều biến thành Quỷ vương nhân gian nhà nhà đều biết đến.

Hoa Thành là một tên trong đó.

Võ Thần bị đánh đến thất bại thảm hại, sau đó liền đến phiên Văn Thần.

Đánh nhau đánh không lại, vậy thì cứ luận chiến thử xem đi ?

Kết quả, phần thắng nghiên về phía y. Hoa Thành ấy nói trên trời dưới đất luận bàn cổ kim, khi thì văn nhã, lúc thì ác liệt, có khi thì cường ngạnh, đôi lúc thì sâu sắc, lắm khi quỷ biện, thật sự là, dẫn chứng phong phú yêu ngôn hoặc chúng, quả là khiến chư Tiên răng đau không thôi. Mấy vị Văn Thần bị y từ thiên mắng tới địa, từ cổ mắng tới kim, tức tới nỗi miệng muốn phun thành thác máu tới thẳng tận trời.

Hoa Thành, nhất chiến thành danh.

Nhưng là, nếu chỉ là như thế, y còn chẳng đủ tư cách xưng đáng sợ. Đáng sợ chính là, sau khi đại thắng thu hoạch lớn, y yêu cầu ba mươi lăm vị Thần Quan thực hiện lời hứa.

Trước khi khiêu chiến hai bên định ra ước định: Nếu Hoa Thành thua, dâng lên tro cốt. Nếu Thần Quan thua, thỉnh tất cả đều tự thân nhảy xuống khỏi Thiên giới, từ đây làm phàm nhân đi. Nếu không vì thái độ cuồng vọng của y, thứ đặt cược quyết tuyệt, ba mươi ba thần quan tin tuyệt đối họ không thể bại, cũng chẳng sẽ đáp ứng cùng y đấu pháp luận chiến.

Nhưng mà, không có một vị Thần Quan nào chủ động thực hiện hứa hẹn. Tuy rằng thất hứa thực sự rất mất mặt, nhưng nếu ngẫm lại, tất cả ba mươi ba vị Thần Quan đều thua mà, nếu một người mất mặt đó quả thật rất mất mặt, nhưng là nhiều người như vậy cùng nhau mất mặt, vậy thành ra một chút cũng không mất mặt, thậm chí ngược lại có thể cùng nhau cười nhạo đối phương. Vì thế bọn họ ăn ý phối hợp, lòng hiểu rõ mà lại không nói ra, đều làm bộ như chưa từng phát sinh việc này. Vốn loài người thường mắc bệnh hay quên đi sự thật, lại thêm năm mươi năm nữa, nói không chừng còn không nhớ ra.

Bọn họ tính đến điểm này thật ra không tồi. Nhưng bọn họ tính sai chính là, Hoa Thành đâu phải dạng dễ đối phó như thế.

Không giữ lời ? Được, đành giúp một phen vậy.

Bởi vậy, y đem cung quan miếu thờ của ba mươi ba vị Thần Quan ở nhân gian, một lần đốt trụi hết.

Từ đó tới bây giờ chư thiên tiên thần vẫn như cũ hễ nhắc tới là ác mộng đại biến -- hồng y quỷ đốt sạch ba mươi ba Văn Võ Thần miếu.

Cung quan cùng tín đồ là suối nguồn pháp lực lớn nhất của Thần Quan, điện không có, tín đồ đi đâu bái thần? Lại lấy đâu ra hương khói? Nguyên khí đại thương, một lần nữa đi xây lại điện, ít nhất cũng phải mất hơn trăm năm, đã vậy có khi còn không khôi phục được quy mô lúc trước. Đối với Thần Quan mà nói, việc này thật là so cùng độ kiếp thất bại còn muốn khủng bố tai họa ngập đầu hơn. Những Thần Quan lớn sở hữu cả ngàn cung quan hơn, những người nhỏ nhỏ cũng trên cả trăm, cộng lại đã quá vạn con số, Hoa Thành, cư nhiên ở trong một đêm, đều đốt cháy hết. Không ai biết y làm thế bằng cách nào, nhưng chính do y làm.

Muốn phát khùng luôn.

Chúng Thần Quan hướng Quân Ngô khóc lóc kể lể, cơ mà, Quân Ngô thực bất đắc dĩ, ngài ấy cũng không có biện pháp. Lúc trước khiêu chiến là do nhóm Thần Quan tự mình đáp ứng xuống dưới, hứa hẹn cũng là tự mình đáp ứng, Hoa Thành lại thập phần giảo hoạt, chỉ đơn giản hủy đi miếu, cũng chẳng đả thương người, tương đương là đào cái hố, hỏi bọn họ nhảy không nhảy, vì thế chính bọn họ đem cái hố đã đào sẵn quậy cho lớn hơn sau đó trực tiếp nhảy vào, chuyện tới giờ, còn phương thức cứu chữa sao.

Ban đầu ba mươi ba vị Thần Quan kia muốn trước mặt bàn dân thiên hạ đánh bại tên tiểu quỷ cuồng vọng này, cho nên mới đem địa điểm luận võ luận chiến đấu pháp là trong giấc mộng của vương công quý tộc , mục đích ở trước mắt các tín đồ lớn biểu thị thần uy, ai ngờ các vương công quý tộc nhìn thấy cảnh bọn họ bị đánh đến thất bại thảm hại. Vậy nên sau cơn mộng tỉnh dậy, không ít quý tộc không còn bái Thiên quan nữa, đổi thành bái quỷ. Ba mươi lăm vị Thần Quan này mất đi tín đồ cùng cung quan, dần dần mai danh ẩn tích, thẳng đến lại một thế hệ tân Thần Quan sau khi phi thăng, còn dư ra rất nhiều chỗ trống mới được bổ khuyết lên.

Từ đây, rất nhiều thần quan Thiên giới nhắc tới cái tên "Hoa Thành" này trong lòng liền run sợ, thậm chí nghe đến hồng y hay bướm bạc đều sởn tóc gáy. Có rất nhiều người sợ chọc phải y, không cao hứng một cái, lại chạy đi khiêu chiến, lại một phen thiêu hủy các miếu thờ; Có rất nhiều người bởi vì trong tay y có nhược điểm của họ, không thể động đậy; Số còn lại là bởi vì Hoa Thành ở nhân gian một tay che trời, lắm lúc một ít Thần Quan hành sự không thể không nhờ vả y, thỉnh y mở ra con đường làm ăn cho; cứ mãi thế, một bộ phận đông đảo Thần Quan xuất phát từ loại tam lý ảo diệu nào đó, đối y rất là bái phục.

Mà kia ba mươi lăm vị thần quan, hai vị Võ Thần không có ứng chiến kia , đúng là Huyền Chân võ thần Mộ Tình, cùng Nam Dương võ thần Phong Tín.

Hai người bọn họ lúc trước không ứng chiến, âu cũng tuyệt chẳng phải sợ Hoa Thành, chỉ là khi đó căn bản không có đem đối phương để vào mắt, cảm thấy đâu cần thiết để ý tới loại khiêu chiến này, cố tình không đáp ứng, ai ngờ đây lại là chó ngáp phải ruồi. Nhưng mà, không nghênh chiến, chẳng đồng nghĩa với việc Hoa Thành quên đi hai người họ, rất nhiều lần tết Trung Nguyên đi tuần, hai bên đụng phải, xa xa mà đánh mấy trận, hai người đều đối bướm bạc điên cuồng tàn sát bừa bãi kia lưu lại bóng ma sâu đậm.

Nghe đến đó, Tạ Liên đầu óc mịt mùng nhớ tới bướm bạc trong suốt đáng yêu kia bay quanh khiến hắn phi vui sướng, làm cách nào cũng vô pháp đem chúng nó liên tưởng với bộ dáng nghe đồn đó, nhịn không được nghĩ thầm: "Bướm bạc nhỏ kia có khủng bố như vậy không a ? Rất xinh mà...... Rất đáng yêu nữa a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei