Chương 127: Núi Đồng Lô lại mở ra một lần nữa, vạn quỷ nóng nảy không yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông vẻ mặt của y, dường như con mắt phải đang truyền đến từng cơn đau đớn dữ dội, khó mà chịu đựng được. Tạ Liên lập tức quay lại một bước hỏi:

"Ngươi làm sao thế?"

Khóe miệng Hoa Thành khẽ mấp máy, nhưng lại cố chịu đựng không trả lời, con mắt màu bạc trên cán đao Ách Mệnh mở to ra, con ngươi bắt đầu điên cuồng chuyển động. Mà mu bàn tay của cánh tay Hoa Thành đặt ở trên bàn thờ hơi nổi lên gân xanh, hệt như muốn lật tung bàn thờ kia. Tạ Liên nhấc tay lên muốn chạm vào y, nhưng Hoa Thành lại trầm giọng quát:

"Đừng có qua đây!"

Động tác của Tạ Liên khựng lại, Hoa Thành kiềm chế nói: "... Điện hạ, người, mau cách xa ta ra. Có lẽ ta..."

Tạ Liên đáp: "Ngươi như vậy thì bảo ta làm sao mà rời khỏi?!"

Hoa Thành hơi nổi giận nói: "Người mà tiếp tục ở lại đây, ta...!"

Bên ngoài Thiên Đăng truyền tới tiếng quỷ khóc sói tru, đợt sau còn cao hơn đợt trước, lũ quỷ ở trên đường Chợ Quỷ ngã la liệt dưới đất, gào khóc thảm thiết, ôm đầu rống lên chói tai, dường như đầu tất cả đều đau như búa bổ, chết không bằng sống.

Nhưng Thích Dung lại chuồn nhanh như tên bắn ở đằng trước, bởi vì gã nhập vào trong thân xác của một người sống, tuy rằng thân xác này khiến cho pháp lực của gã bị suy yếu đi một bậc, nhưng cũng xem như là một tấm lá chắn làm cho sự tấn công nhằm vào thân xác quỷ bị suy yếu đi một bậc, do đó gã vẫn có thể miễn cưỡng khỏe như vâm, nắm chắc cơ hội tranh thủ thời gian mà chạy trốn.

Mấy nữ quỷ bế Cốc Tử kia ngã nhào ở dưới đất, "ui da ui da" la nhức đầu, hát không ra điệu dân gian thôi miên nữa, Cốc Tử mơ mơ màng màng tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Thích Dung ba giò bốn cẳng chạy thục mạng, vội vàng lồm cồm bò dậy dí theo gã, gọi:

"Cha ơi! Cha ơi! Đợi con với!"

Thích Dung vừa chạy vừa quay đầu lại, lè lưỡi trợn mắt, nói: "Là lá la, con trai ngoan, cha đi nhé! Há há há há há há há há há!"

Cốc Tử vẫn cất bước, đôi chân bé nhỏ ngắn ngủn đuổi theo phía sau, thấy gã chạy càng lúc càng xa, thì nó "oa" một tiếng khóc ré lên: "Cha! Cha ơi đừng bỏ con. Cha ơi, đưa con đi theo với!"

Thích Dung xí xí xí nói: "Xê ra! Xê ra! Đừng có đuổi theo ta! Thứ vướng bận!"

Nguyên một bãi nước miếng của gã bay xa tít tắp, nện vào trên trán Cốc Tử, khiến cho Cốc Tử té bật ngửa ra phía sau, ngồi ở trên mặt đất oa oa khóc nức nở, khóc đến nát tan cõi lòng. Tạ Liên không thể nào mà nghe tiếp được nữa, tức giận xông ra ngoài miếu Thiên Đăng quát:

"Thích Dung!"

Thích Dung vừa nhìn thấy hắn chặn ở đằng trước, bị hù hú vía đến nỗi vội vã chạy quành trở lại, trong quá trình đó gã một phát bắt Cốc Tử ở dưới đất lên, nói: "Ngươi đừng qua đây! Ngươi mà qua đây thì ta sẽ nhai sọ não đứa con ghẻ bé bỏng này cho ngươi xem bây giờ đấy nhé!!! Con trai ngoan, con muốn làm khẩu phần lương thực cho cha già của con, quả thật là có tấm lòng hiếu thảo! Bữa nào cha sẽ nấu con, kho hay là hấp thì con tự chọn nhé, há há há há há há!"

Tạ Liên nào có sợ gã, đang muốn đuổi theo, nhưng lại nghe thấy một trận tiếng vang ầm ĩ ở phía sau, thì ra là Hoa Thành đã gạt giá để bút và nghiên mực ở trên bàn xuống dưới đất, giống như nổi trận lôi đình. Cực chẳng đã, Tạ Liên không rảnh quan tâm Thích Dung, hắn xoay người lại, nói:

"Tam Lang..."

Đột nhiên, Hoa Thành ôm chầm lấy hắn, run giọng nói: "Ta nói dối đó. Đừng đi."

"..." Tạ Liên ở trong vòng tay y, cứng đờ như một thanh sắt, hỏi, "Tam Lang? Ngươi nhận ra ta là ai không?"

Dường như thần trí của y đã không còn minh mẫn nữa, hoàn toàn không nhận ra là ai ở trước mặt mình, chỉ ôm siết Tạ Liên lại, thì thào lặp lại: "... Ta nói dối đó, đừng đi."

Tạ Liên mở to mắt. Miếu Thiên Đăng truyền đến tràng cười sằng sặc đắc ý của Thích Dung và tiếng gào khóc nức nở của Cốc Tử, Thích Dung nói: "Hì hì! Cờ hó Hoa Thành! Ai bảo ngươi suốt ngày khinh thường bố! Đáng đời ngươi suốt ngày ra vẻ ta đây! Báo ứng trước mắt phải không! Xuống thế rồi nhỉ!"

Lũ quỷ gào rú thảm thiết trên đường cũng không còn sức lực, nhưng cũng chửi gã: "Thanh quỷ! Ngươi cái thứ đồ vô dụng bỏ đi này, ngươi lấy đâu ra tư cách mà chửi thành chủ của chúng ta?!"

Nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo của người khác, dường như Hoa Thành vô cùng tức giận, giơ tay lên muốn đánh bay bọn họ. Tạ Liên vội vàng trở tay ôm y lại, đè cánh tay của y xuống, dịu giọng nói: "Được, được. Ta không đi, ta sẽ không rời khỏi ngươi."

Hắn lại phất tay lên, làm cho cửa miếu Thiên Đăng tự động đóng sầm lại, khiến Thích Dung không thể vào đây ở dưới kiểu tình huống này, Tạ Liên cất giọng nói vọng ra bên ngoài: "Muốn cút thì cút phứt đi, ta không rảnh xử lý ngươi! Nếu không cút thì coi chừng... Á!"

Nào ngờ, Hoa Thành chỉ ôm lấy hắn thôi còn chưa đủ, đẩy quách cả hắn ngã lên bàn ngọc dài. Ngã xong, bút mực giấy nghiên đều rớt ngổn ngang đầy đất. Tay Tạ Liên quẹt qua đĩa mực chu sa* ở trên bàn, trong lúc giãy giụa, để lại mấy vệt dấu vết đỏ thẫm ở trên tờ giấy, "trừ khước Vu sơn bất thị vân" trong "Ly Tư" (ngoài núi Vu ra thì không phải mây), hai chữ "núi Vu" dính vết màu đỏ kiều diễm ướt át, đẹp đẽ vô cớ.

Tạ Liên nói: "Tam..."

Còn chưa kịp dứt lời, Hoa Thành đã ấn vai hắn, hôn xuống.

Hiển nhiên là Thích Dung nghe thấy tiếng động bất thường, phụt há há nói: "Thái Tử biểu ca, ngươi phải cẩn thận chút! Chắc chắn cờ hó Hoa Thành bây giờ giống như con chó điên, vồ ai thì cắn người đó! Bố ra ngoài loan truyền giúp các ngươi một tí, hòa thượng và đạo sĩ có thù oán với cờ hó Hoa Thành cũng không ít, nhân cơ hội trước mắt tranh thủ thời gian đến tìm y tính sổ nhỉ! Há há há há há..."

Giọng nói của gã dần dần cách xa, trong lòng Tạ Liên căng thẳng. Ngộ nhỡ Thích Dung gọi một đám đông pháp sư và đạo sĩ mà trước đây Hoa Thành đã từng đắc tội đến thật, thừa dịp quỷ gặp nguy, tình trạng trước mắt như thế, lũ quỷ của Chợ Quỷ làm sao có thể lành lặn nguyên vẹn được?

Thế nhưng, Hoa Thành không để cho hắn cân nhắc xong những chuyện không đâu này. Rõ ràng y không phải là người sống, không có nhiệt độ cơ thể, nhưng giờ đây cơ thể lại nóng hầm hập một cách bất thường, giống y như phát sốt. Đôi môi của Tạ Liên và Hoa Thành kề sát vào nhau, bị buộc phải nhận lấy luồng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn ập đến từ bên kia của y, tay vốn dĩ phải cự tuyệt bám chặt lấy bả vai áo đỏ của y.

Có lẽ là pháp lực của Hoa Thành quá cường thế, truyền vào đến nỗi làm cho cả cổ họng, lồng ngực cho tới khoang bụng của hắn đều ấm áp và căng phình ra, cực kỳ khó chịu. Tạ Liên cảm thấy hắn mà cứ bị ép phải tiếp nhận như vậy thêm nữa, thì cả người hắn sẽ bị Hoa Thành bắt làm vật đả thông để truyền pháp lực qua, hắn nghiến răng, dùng sức chưởng ra một phát. Nhưng mà, tuy là đánh một chưởng, nhưng hắn không tài nào ra tay thật đối với Hoa Thành, cũng chỉ đánh ở bả vai, một phát này không nặng không nhẹ. Hoa Thành dùng sức nắm chặt lấy cổ tay hắn, đè xuống, tiếp tục giải tỏa.

Lại tiếp tục nữa, thì quả thật không xong. Lần này, Tạ Liên dùng cả hai tay, gắng sức đẩy y ra, chạy xúc quần đến bên cạnh bàn thờ, khẽ thở hổn hển. Đôi mắt Hoa Thành lại đỏ như máu vượt qua đây, đè hắn xuống ở trên bàn thờ.

Tạ Liên quát: "Tam Lang!"

"..."

Có lẽ là giọng nói của hắn có chút ít hiệu quả, Hoa Thành nhìn chòng chọc vào mặt hắn, nhìn hết nửa ngày, bất thình lình ôm chầm lấy hắn.

Thấy y ngoan ngoãn vâng lời, không ép mình truyền pháp lực nữa, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ôm ấp thế này, hắn cảm thấy pháp lực trong cơ thể Hoa Thành đang thoát ra dữ dội. Thảo nào y cứ bắt mình hôn, cuồng loạn kinh khủng như vậy, nhất định phải tìm một chỗ đột phá để giải tỏa. Muốn hi vọng y khôi phục thần trí và hoàn toàn bình tĩnh lại, e rằng cần phải làm cho y đổ máu. Nhưng Hoa Thành đâu phải là người sống, lấy đâu ra máu để mà đổ?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Tạ Liên vẫn nói: "... Mạo phạm rồi."

Ngay sau đó, hắn dùng hai tay nâng mặt Hoa Thành, chủ động kề môi lên, chậm rãi dẫn dắt luồng linh khí nóng rực trong cơ thể của Hoa Thành vào bên trong cơ thể mình, giúp y xoa dịu sự đau đớn và nóng bức. Hoa Thành cũng ôm lấy eo hắn, Tạ Liên khẽ khàng run rẩy một chút, chốc lát sau, hai người đã ngã lăn lên trên bàn thờ.

Nói ra rõ là bất công, Tạ Liên hoàn toàn không dám chạm vào chỗ hơi nguy hiểm trên người Hoa Thành, nhưng Hoa Thành ỷ mình thần trí không minh mẫn mà không hề kiêng kỵ ở trên người hắn, dồn ép Tạ Liên khổ đến lên bờ xuống ruộng. Bàn thờ này vốn dĩ là nơi thờ cúng thần linh, lúc này một con quỷ và một vị thần lại nằm sải lai ôm ấp hôn hít quấn quýt ở đây, quả thật là phóng đãng một cách lạ kỳ, nhưng lại lưu luyến diễm lệ.

Mấy lần trước, đôi bên đều vẫn còn coi như tỉnh táo, lần nào cũng y như rằng có một lý do hết sức chính đáng, làm ra loại chuyện này cũng còn xem như là kiềm chế, bờ môi kề nhau có giới hạn, nhưng lần này, một bên thần trí hỗn loạn, dẫn đến bên kia cũng không kịp trở tay, răng môi quấn quýt vượt rào. Vào lúc mê muội, cuối cùng Tạ Liên cũng phải thừa nhận một chuyện. Tuy rằng, lần nào cũng cứ như thân bất do kỷ, nhưng thật ra, lần nào cũng không kiềm chế được.

Giày vò như vậy đến nửa đêm, cuối cùng sự nóng nảy bên trong cơ thể Hoa Thành cũng từ từ hồi phục lại, cánh tay ôm lấy Tạ Liên cũng hơi buông lỏng ra một chút. Tạ Liên cựa mình ngồi dậy, ngắm nhìn vẻ mặt nhắm mắt ngủ say của Hoa Thành, hắn thở dài.

Ách Mệnh bị quẳng ở bên cạnh, con ngươi vẫn còn đang đảo khí thế, Tạ Liên cầm thanh loan đao kia qua, xoa nó ở trong tay cả buổi, lúc này Ách Mệnh mới hơi híp mắt lại, như thể cuối cùng cũng được thỏa mãn. Chẳng mấy chốc, Hoa Thành cựa mình người ngồi bật dậy, gọi:

"... Điện hạ?!"

Tạ Liên nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, mừng rỡ ngoái đầu lại nói: "Ngươi tỉnh rồi hả? Không sao nữa rồi."

Hoa Thành nhìn dáo xác xung quanh một vòng, bên trong thần điện chính của miếu Thiên Đăng, dưới đất bừa bộn như bãi chiến trường. Sắc mặt y ngờ vực hiếm thấy, như thể vừa phải nhớ lại tối hôm qua bị làm sao. Tạ Liên chủ động từ tốn nói:

"Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tất cả thuộc hạ của ngươi bên này đều tự dưng đau đầu rồi lên cơn sốt, khó chịu không yên, ngươi cũng vậy, rất nóng tính."

Hoa Thành nói: "Ngoài chuyện đó ra còn chuyện nào khác không?"

Tạ Liên nói: "Ngoài chuyện đó ra còn chuyện nào khác á? Không có."

Hoa Thành dán mắt nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Thật không? Vậy làm sao ta bình tĩnh lại được?"

Tạ Liên khẽ ho khan một tiếng, hơi xấu hổ nói: "Thật không dám giấu gì ngươi, Tam Lang ngươi cũng đừng trách ta nha, ta ngoại trừ thế này..."

Hắn giơ cánh tay mà mình đang vuốt ve Ách Mệnh một cái, nói: "Còn, khụ khụ, nện nhau với ngươi một trận."

"..."

Hoa Thành ngờ vực hỏi: "... Nện nhau một trận?"

Mặt Tạ Liên không đổi sắc, chân thành mà nhìn y, đáp: "Đúng vậy, ngươi xem, trong điện thờ này bừa bộn thành như vậy, chính là do chúng ta nện nhau đó."

"..."

Hồi lâu sau, Hoa Thành thở ra một hơi, dùng một tay đỡ trán.
Mà thấy y không hỏi nữa, cuối cùng quả tim của Tạ Liên mới thả lỏng xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Hoa Thành khẽ nói: "Mở ra rồi."

Tạ Liên hỏi: "Cái gì?"

Hoa Thành ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Núi Đồng Lô lại mở ra nữa rồi."

Câu này là ý gì, hai người lại đều tỏ tường hơn bao giờ hết. Tạ Liên mở to mắt, hỏi: "Quỷ vương mới... Sắp sinh ra rồi?"

Khi Tạ Liên trở về báo danh, phía trên Tiên Kinh cũng có tiếng sấm gầm vang không ngừng. Bước vào điện Thần Võ, Tạ Liên vô thức định tìm người để hỏi, hắn hỏi:

"Lôi Sư đại nhân làm sao vậy?"

Nhưng hắn hỏi xong mới sực nhớ ra, chỗ đứng thường ngày của Phong Sư đã không có ai nữa. Thủy Sư hàng đầu tiên và Địa Sư ở góc khuất cũng đều không thấy nữa. Hắn sững sờ, trong lòng khe khẽ thở dài, nghiêng đầu, nhưng lại trông thấy Lang Thiên Thu đi vào từ bên ngoài điện.

Lâu ngày không gặp, cả người Lang Thiên Thu gầy đi một vòng, có vẻ hơi chán nản, bốn mắt nhìn nhau với hắn, chẳng nói câu nào mà quay đầu đi.

Tạ Liên nhìn một vòng, không ngờ lại không tìm được ai có thể tùy ý trò chuyện với nhau ở trên điện này.

Một giọng nói đáp lời hắn: "Chẳng có gì đâu, quỷ vương sắp chào đời, quỷ khóc thần gào, không dằn sấm lại được."

Người trả lời lại là Phong Tín. Chẳng biết tại sao, trông thấy hắn, Tạ Liên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thân thương. Thế nhưng, một con mắt của Phong Tín bị bầm xanh ở vành mắt, Tạ Liên không kiềm được ngoảnh đầu lại dòm Mộ Tình ở xa xa bên kia đại điện, một bên quai hàm của Mộ Tình bị sưng vù, xem ra hai người oán hận chất chứa nhiều năm, lần trước đánh nhau cũng dữ lắm.

Quân Ngô nói: "Vì sao lần này gọi mọi người đến, chắc hẳn là mọi người cũng có nghe nói rồi."

Đám thần quan to nhỏ không đồng đều đáp lại.

Quân Ngô chậm rãi nói: "Trời đất là lò lửa, chúng sinh là đồng; khổ cực lầm than, muôn đời ở trong đó.

Núi Đồng Lô, chính là một nơi thiên nhiên cằn cỗi phong thuỷ hung hiểm, một ngọn núi lửa đang hoạt động không biết khi nào thì sẽ phun trào.
Cứ cách nhiều năm, tòa thành cổ* ở trong núi sẽ mở ra, vạn quỷ chấn động, đối với quỷ vương thế hệ trước thì chấn động càng dữ dội hơn. Hết thảy yêu ma quỷ quái có tham vọng thăng lên Tuyệt cảnh đều sẽ đi đến núi Đồng Lô. Sau khi tụ tập đông đủ, thì núi Đồng Lô sẽ khép kín lại lần nữa, cuộc tàn sát chính thức bắt đầu.

Khi giết đến chỉ còn lại một con cuối cùng, thì quỷ vương sẽ được sinh ra.
Xuất thân của Tuyệt cảnh quỷ vương Huyết Vũ Thám Hoa và Hắc Thủy Trầm Chu, cũng chính là từ núi Đồng Lô. Hai người trở thành Tuyệt ra khỏi núi, Hắc Thủy tốn mười hai năm, Hoa Thành hoa tốn mười năm."
* – cổ: trong "cổ trùng", chỉ một loài côn trùng có độc do con người ta nuôi dưỡng mà thành, nuôi trùng độc là một phương thức cổ xưa của bọn vu sư , đây cũng là một phần Văn hoá của giới vu thuật nước Sở.

Mộ Tình lạnh lùng nói: "Một thằng Hắc Thủy, một thằng Hoa Thành, đã khó giải quyết lắm rồi, coi bọn chúng đã làm cái gì đi. Nếu lòi ra thêm một thằng nữa, vậy thì còn nguy hơn."

Tạ Liên dịu giọng nói: "Huyền Chân tướng quân, Hắc Thủy làm gì thì ta miễn bình luận. Nhưng mà, Hoa Thành không làm chuyện gì cực kỳ quá đáng đâu nhé."

Mộ Tình phồng má bị bầm xanh một bên liếc hắn một cái. Bùi Minh nói: "Đúng là khó giải quyết thật. Cho nên đi họp vạn quỷ lần này, nhất định phải ngăn cản lại, phải không?"

Quân Ngô đáp: "Phải. Vạn quỷ tề tựu, phỏng chừng cần lâu cỡ vài tháng, cần phải cố gắng hết sức ngăn chặn lại trước khi bọn chúng tề tựu."

Tạ Liên hỏi: "Ngộ nhỡ không kịp ngăn chặn thì sao? Còn có thể cứu vãn không?"

Quân Ngô đáp: "Có thể, nhưng mà, mong là sẽ không đến nước đó. Việc khẩn cấp trước mắt, là lần này vạn quỷ nóng nảy dẫn đến một đợt hỗn loạn, hằng hà sa số yêu ma quỷ quái vốn bị trấn áp ở khắp mọi nơi đều bỏ trốn. Bên trong những thứ này có vô số thứ không phải là con người đều hết sức nguy hiểm, như quỷ nữ Tuyên Cơ, linh hồn thai nhi, Tiên Áo Gấm. Chắc chắn hiện giờ chúng nó đang tranh thủ đến núi Đồng Lô bên kia, cần phải lập tức lùng bắt lại lần nữa."

Tạ Liên nói: "Tất cả đều bỏ trốn ư? Thế thì đúng là tai hoạ lớn rồi."

Quân Ngô đáp: "Vì lẽ đó, e rằng dạo này các điện Võ Thần phải hao tâm tổn trí nhiều, điều tra kỹ khu vực dưới quyền của từng người."

Tạ Liên hỏi: "Vậy... Ta thì sao?"

Mặc dù bây giờ Tạ Liên là thần Ve Chai, nhưng dù gì hai lần trước hắn cũng phi thăng với tư cách là Võ Thần, hiện tại cơ bản cũng là đang dùng hắn như Võ Thần, chỉ có điều, hắn cũng không có phạm vi cai quản gì sất. Cân nhắc chốc lát, Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, ngươi, đi chung với Kỳ Anh đi."
.
.
.
Yuu: Số là "đánh nhau" nhưng tui dịch thành "nện nhau" cho nó mờ ám, ai muốn hiểu gì thì hiểu hí hí =)))
PS: Má Xú nói Thái Tử đã được khai sáng =]]

Ở trong chương này, khi nóng nảy không nhất thiết phải hôn, nhưng Bông nó rất muốn hôn Thái Tử điện hạ, còn muốn... khụ khụ nữa =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei