Chương 128: Máu của kẻ si tình biến thành Tiên Áo Gấm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dừng một chút, Quân Ngô lại hỏi: "Kỳ Anh đâu?"

Tạ Liên nhìn xung quanh bốn phía, đúng là không trông thấy thiếu niên Võ Thần kia ở trên điện Thần Võ. Có lẽ là vừa qua Thượng Thiên Đình liên tiếp xảy ra chuyện, điện Linh Văn cực kỳ bận rộn, vành mắt Linh Văn cũng thâm quầng hơn mấy lần, nói:

"Kỳ Anh đã lâu không tham gia họp hội nghị rồi, trước giờ cũng không liên lạc được."

Thần quan khác có người tặc lưỡi hỏi: "Thằng nhãi này lại chuồn à?"

"Lại không tham gia nữa à? Có thể hàng ngày không tham gia họp hội nghị, ghen tị thật."

Quân Ngô nói: "Không biết hiện giờ Kỳ Anh đi đâu, sau khi tìm được hắn, ta sẽ thông báo cho các ngươi tập hợp nhanh nhất có thể."

Tạ Liên gật đầu, đáp: "Vâng."

Trần gian đã sớm vào thu, thời tiết se lạnh, miếu Bồ Tề cũng thế. Tuy rằng người Tạ Liên mặc áo mỏng, nhưng cũng không cảm thấy lạnh, nhưng mà, trên đường về, hắn vẫn dùng tiền lượm ve chai để mua hai bộ đồ mới, đưa cho Lang Huỳnh.

Hoa Thành trở về Chợ Quỷ, Thích Dung bắt Cốc Tử chạy trốn, hiện tại, miếu Bồ Tề cũng chỉ còn lại người tiếp theo là Lang Huỳnh. Khoảng thời gian trước đây cảm thấy rất chật chội, lại giống như tự dưng vắng tanh như chùa bà Đanh. Tạ Liên xa xa trông thấy Lang Huỳnh lặng lẽ quét rác ở trước miếu, quét lá vàng rụng thành một đống.

Không biết có phải là ảo giác hay không, dù sao Tạ Liên vẫn cảm thấy trước kia Lang Huỳnh lưng gù và khom lưng, rụt rè nhát gan, bây giờ thân thể lại giãn ra rất nhiều, nhìn chung cũng coi như là một thiếu niên dáng dấp thanh tú, không khỏi cảm thấy hơi mừng rỡ. Tạ Liên đi lên cầm lấy cây chổi, đang định nắm tay hắn đi vào miếu, các thôn dân mai phục đã lâu vây lại, ông già bà cả, chú thím, tỷ tỷ muội muội, mồm năm miệng mười nói:

"Đạo trưởng đã về rồi!"

"Lại đi vào trong thành lượm ve chai rồi à? Vất vả, vất vả rồi... Ờm, sao dạo gần đây không thấy Tiểu Hoa nhỉ?"

"Phải nạ phải nạ, mấy ngày không thấy rồi, nhớ thằng bé này quá đi mất."

"..." Tạ Liên khẽ mỉm cười, đáp: "Tiểu... Hoa về nhà rồi."

Trưởng thôn hỏi: "Gì? Về nhà nào? Ta còn tưởng rằng đây chính là nhà của Tiểu Hoa, chẳng phải y đã ở chung với ngươi rồi sao???"

Tạ Liên đáp: "Đâu có đâu có. Y chỉ ra ngoài chơi thôi, bây giờ chúng ta đều có việc, nên đã tách nhau ra trước."

Đêm ấy, sau đó Hoa Thành lại truy hỏi lia lịa, từ đầu đến cuối Tạ Liên cứ khăng khăng cắn chặt không buông rằng hai người chỉ đánh nhau một trận. Núi Đồng Lô lại mở ra một lần nữa, Hoa Thành cũng phải đối phó với nhiều việc hơn một chút. Nếu như để cho một vị Tuyệt cảnh quỷ vương mới sinh ra thật, cũng sẽ hình thành sự đả kích đối với Tam giới.

Tuy rằng Hoa Thành và Hắc Thủy, một người phách lối, một người khiêm tốn, nhưng đều rất có cá tính, cũng xem như là biết giữ thân phận, tự có chừng mực, ai mà biết lần này sẽ sinh ra một thứ thể loại gì? Lỡ sinh ra một thằng điên như Thích Dung, lại muốn chia địa bàn với bọn họ, thế thì rất khó giải quyết. Thế là, Tạ Liên viện cớ dạo gần đây thời buổi loạn lạc, hắn bảo khoảng thời gian này tốt nhất là hai người mỗi người đều bận việc riêng, nên tạm thời đừng gặp nhau trước, xong việc thì hẹn gặp lại, bèn hòa nhã từ biệt.

Mặc dù có vẻ như đột nhiên lại tỏ ra lạnh nhạt, cứ như trở mặt vậy, nhưng quả thật là Tạ Liên cũng hết cách.

Tạm thời hắn không tự tin là mình có thể giấu được.

Lúc này, Lang Huỳnh ở sau lưng hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Lửa."
"... ???"

Lúc này Tạ Liên mới phát hiện, hắn đang thả hồn theo mây, nhất thời không để ý, không ngờ hắn vừa cầm nồi sắt với cái sạn* lên, lại làm hỏng thịt với rau cải mới mang về miếu Bồ Tề. Lửa ở dưới đáy nồi bốc lên cao mấy thước, rất nhanh đã đốt cháy trần nhà, hắn vội vàng đánh một chưởng dập tắt. Nhưng Tạ Liên dùng sức đánh mạnh quá, nên đã đánh sụp nguyên cái bếp. Rầm rầm loảng xoảng như vậy một trận, Tạ Liên ngơ ngác, một tay cầm nồi, bối rối. Đang là thời gian ăn cơm, các thôn dân đang bưng tô ăn ngon lành ở trước cửa, sợ đến nỗi phải chạy sang đây:
* – sạn: hay còn gọi là cái xẻng xúc thức ăn, dùng để chiên xào í, tui người miền Nam nên hay gọi là cái sạn.

"Sao thế?! Sao thế?! Đạo trưởng, nhà của ngươi lại nổ à?!"

Tạ Liên vội mở cửa sổ, đáp: "Không sao, không sao! Khụ khụ khụ khụ..."

Trưởng thôn đi qua nhìn một cái, nói: "Trời má, thảm như vậy ư! Đạo trưởng, ta thấy hay là ngươi gọi Tiểu Hoa về đi!"

Lặng thinh chốc lát, Tạ Liên nói: "Thôi đi. Suy cho cùng... Y cũng không phải là người trong nhà ta."

Đợi đến khi hắn hoàn hồn lại, Lang Huỳnh đã giúp hắn dọn dẹp bãi chiến trường đầy đất, trên bàn cũng dư ra một đĩa đồ muôn hồng nghìn tía, là cái đĩa lúc hắn phân tâm trang trí cẩu thả. Nếu như cái chén canh lần trước, kết hợp lấy cái tên là "Trăm năm hòa hợp*", thế thì lần này phải gọi là thịt xào "Muôn tía nghìn hồng". E rằng trừ Hoa Thành ra, không có người thứ hai có thể ăn được thứ đồ này. Bản thân Tạ Liên cũng không nhìn nổi, quay người đi rửa nồi, day day ấn đường, nói:
* – Trăm năm hòa hợp: Thường dùng làm lời chúc tụng vợ chồng mới cưới, cầu mong tình cảm tốt đẹp lâu dài.

"Bỏ đi, đừng có ăn, đổ hết đi."

Nào ngờ, hắn rửa nồi quay mình lại, lại trông thấy Lang Huỳnh nhận lấy cái đĩa, đã lẳng lặng ăn. Tạ Liên hoảng hốt, vội vàng đi đến ngăn cản, vịn hắn lại rồi nói: "... Trời ạ, ngươi không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không???"

Lang Huỳnh lắc đầu. Bởi vì vải băng che mặt hắn kín mít, không nhìn ra biểu cảm của hắn rốt cuộc là gì. Ngay cả Thích Dung và Hắc Thủy sau khi ăn đồ mà hắn nấu, thần trí cũng sẽ không còn minh mẫn. Không ngờ Lang Huỳnh lại có thể chống đỡ được, rốt cuộc là đói đến mức nhất định hay là do vô tình hắn đã đả thông hai mạch nhâm đốc? Tạ Liên tự cười bản thân mình, hắn cười gượng, sau khi dọn dẹp thì nghỉ ngơi.
* – Hai mạch nhâm đốc: Mạch đốc bắt nguồn từ huyệt hội âm (mạch nhâm), ra huyệt trường cường, dọc theo giữa cột sống đến huyệt phong phủ vào não, lên đỉnh đầu, dọc theo trán đến sống mũi, tận cùng ở chân răng hàm trên và nối với mạch nhâm. Mạch nhâm bắt đầu từ huyệt hội âm qua giữa khe khớp mu đi lên đường trắng giữa, lên giữa ngực, qua cổ lên hõm dưới môi là huyệt thừa tương. Từ huyệt thừa tương lên giao hội với mạch đốc và tạo hai nhánh đi lên vào hai con mắt. Thường thì trong tiểu thuyết hay đề cập đến việc đả thông hai mạch này, nhưng đó là chuyện không thể.

Hai chiếc chiếu trong miếu Bồ Tề, mỗi người một chiếc. Tạ Liên vừa nghĩ đến chiếc chiếu bên cạnh này là chiếc chiếu mà hắn với Hoa Thành đã từng nằm chung, hắn mở mắt, làm sao cũng không ngủ được, nhưng lại không dám trở mình quấy rầy đến Lang Huỳnh. Tạ Liên cựa quậy hồi lâu, đang định dứt khoát ngồi dậy ra ngoài hóng mát, nhưng chợt nghe thấy tiếng vang cọt kẹt từ cửa sổ, có ai đó đang nhè nhẹ đẩy cửa sổ gỗ ra, trở mình đi vào.

Lưng của Tạ Liên đối diện với cửa sổ, nằm nghiêng ở trên mặt đất, kinh ngạc.

Không biết kẻ nào lại nghĩ quẩn như thế, dám đến miếu Bồ Tề trộm đồ, đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài rồi sao?

Động tác người nọ cực kỳ nhẹ nhàng, bản lĩnh cao cường, nếu không phải năm giác quan của Tạ Liên nhạy bén hơn người, thì chắc chắn cũng không phát hiện ra được. Sau khi người nọ trở mình đi vào, thì chạy thẳng một mạch tới thùng công đức. Tạ Liên lập tức nhớ lại, trước đó trong thùng công đức đã được nhồi nhét vào một rương vàng thỏi chật ních, chẳng lẽ là người này nhắm tới vàng thỏi? Nhưng mà hắn đã sớm mang những thỏi vàng kia đến Thượng Thiên Đình đưa cho Linh Văn, để nàng tìm chủ nhân hộ.

Tạ Liên lại tập trung tư tưởng cẩn thận lắng nghe, hắn phát hiện, người nọ vậy mà lại không hề cạy khóa, mà là nhét thứ gì đó vào trong thùng công đức, từng thanh từng thanh một!

Sau khi nhét vào hết, người nọ xong việc, dường như định nhảy cửa sổ ra ngoài. Tạ Liên nghĩ thầm trong bụng, đợi sau khi hắn ra ngoài thì hẵng đuổi theo, để coi hắn đi đâu và là ai. Nào ngờ, người nọ tạt qua bàn thờ, nhìn đĩa to đĩa nhỏ ở trên bàn, hình như là đói, cũng không nghĩ nhiều, tiện tay cầm cái chậu thịt xào "muôn tía nghìn hồng" chưa ăn hết kia lên, và mấy cái. ("và" ở đây là "và cơm" vào mồm để ăn í.)

Một giây sau, một tiếng "phịch" vang lên, người nọ ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Tạ Liên cựa mình ngồi dậy dòm, nói thầm: "Không ngờ lại bớt việc!" Ngồi dậy thắp đèn nhìn một cái, người nằm thẳng cẳng ở dưới đất sắc mặt tím bầm, Tạ Liên vội vàng cứu mạng, đút cho người nọ mấy hớp nước lớn, người này mới từ từ tỉnh lại. Câu thứ nhất khi tỉnh lại chính là:

"Cái giống gì thế!"

Tạ Liên giả bộ không nghe được câu này, chân thành nói: "Kỳ Anh điện hạ, sao ngươi gan quá vậy, không biết là cái giống gì mà cũng dám nhét vào trong miệng."

Thiếu niên này mắt sâu mũi cao, cả đầu đầy tóc xoăn đen, không phải là Võ Thần phương Tây Quyền Nhất Chân kia thì còn có thể là ai?

Quyền Nhất Chân trừng mắt đáp: "Làm sao ta biết sẽ có người hạ độc trong thức ăn cúng ở trong miếu của mình chứ?"

"..." Tạ Liên day day ấn đường, mở thùng công đức kia ra, phát hiện bên trong lại bị nhét vào một rương vàng thỏi chật ních, hắn nói: "Cái rương lần trước cũng là của điện hạ ngươi nhét vào à?"

Quyền Nhất Chân gật gật đầu. Tạ Liên hỏi: "Tại sao ngươi lại cho ta thứ đồ này?"

Quyền Nhất Chân đáp: "Bởi vì ta có nhiều lắm."

"..."

Thật ra, hắn không nói thì Tạ Liên cũng có thể đoán được sơ sơ rồi, hơn phân nửa là bởi vì yến tiệc Trung Thu lần trước, Tạ Liên phóng ra một đũa, cắt đứt màn che sân khấu. Tạ Liên nói:

"Ngươi lấy lại những thứ này đi, không có công lao thì không nhận bổng lộc."

Quyền Nhất Chân không nói gì, rõ ràng là hoàn toàn không nghe, Tạ Liên dở khóc dở cười. Lúc này, Lang Huỳnh lạnh lùng nói: "Bảo ngươi lấy thì lấy đi."

Cũng không biết là Lang Huỳnh ngồi dậy từ khi nào, Tạ Liên quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy hơi kỳ lạ. Trước đây Lang Huỳnh vốn dĩ giống như không hề tồn tại vậy, hận không thể rụt mình vào trong đất, sao hôm nay lại chủ động nói chuyện mấy câu thế nhỉ? Hơn nữa, lại còn dùng kiểu giọng điệu chẳng mấy thân thiện này.

Nhưng Tạ Liên cũng không nghĩ nhiều, nói thầm trong bụng chẳng qua lại bảo Linh Văn nhét lại cho Kỳ Anh, hắn nghiêm mặt nói:

"Điện hạ, ngươi đến rất đúng lúc. Hôm nay ngươi không đến họp hội nghị điện Thần Võ, Đế Quân giao phó nhiệm vụ cho chúng ta, ngươi có xem qua cuộn sách chưa? À mà thôi, không sao, ta biết ngươi chưa xem qua, dù sao ta cũng đã xem qua rồi. Lần này hai người chúng ta là một nhóm, phải phụ trách một thứ, gọi là "Tiên Áo Gấm"."

Bạch Thoại Tiên Nhân được gọi là "tiên nhân", bởi vì người ta không dám gọi thẳng nó là tên vô lại, đồ lưu manh hay con quỷ khó ưa, nên ráng mà miễn cưỡng coi trọng nó. Vì sao lại gọi Tiên Áo Gấm đó là tiên? Chính là bởi vì, nghe đâu, thứ này vốn dĩ có thể biến thành một vị thần tiên thật.

Truyền thuyết kể rằng cách đây mấy trăm năm, ở một cổ quốc có một thanh niên nọ, tuy rằng trời sinh ngu si, trí thông minh còn thua cả đứa con nít sáu tuổi, nhưng ở trên chiến trường lại không phải như thế, võ nghệ cao cường mà lại hiền lành dũng cảm. Hai nước giao chiến, nước nhà có thể kéo dài hơi tàn, nên ỷ lại vào một mình hắn làm trâu làm ngựa xông pha chiến đấu. Nhưng vì đầu óc của hắn có bệnh, không có người thân và bạn bè, liều mạng gầy dựng chiến công đều bị người khác chiếm đoạt, nghèo rớt mồng tơi, không có nhà nào bằng lòng gả con gái cho hắn, cũng có rất ít cô nương chịu gần gũi hắn. Thanh niên này cũng ngu đạt đến cảnh giới nhất định, cứ thế là từ bé đến lớn đều chưa từng qua lại với cô nương nào, nói chuyện cũng không dám nhiều lời.

Nhưng, người này có tiềm chất phi thăng, mấy năm nữa thì sẽ lên trời, vốn dĩ có có cô nương thích hay không cũng không quan trọng, nhưng hỏng ở chỗ, hắn lại thích một cô gái, thích vô cùng. Vào ngày nọ sinh nhật hắn, cô gái này tự tay may một chiếc áo gấm tặng cho hắn.

Nói là một chiếc áo gấm, nhưng lại vô cùng kỳ quặc, chi bằng nói là một chiếc túi đáng sợ. Đây là lần đầu tiên trong đời, thanh niên đó nhận được quà tặng từ cô nương mà mình thích tặng cho mình, nên hết sức xúc động, vui mừng tột bực, lại thêm trời sinh ngu si, tuyệt nhiên không hề cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, không thể chờ đợi được bèn tròng chiếc "áo gấm" vào người. Tay không có cổ tay áo thể mặc vào, hắn bèn hỏi cô nương mà hắn yêu thích rằng:

"Vì sao tay của ta không luồn ra được nhỉ?"

Cô gái kia cười tít mắt nói: "Lần đầu tiên ta may, không có nhiều kinh nghiệm nha. Nhưng mà, không có tay thì không tiện luồn ra ư?"

Thế là, thanh niên này bèn lấy binh khí mình nắm giữ chặt đi cả đôi tay, lần này, cuối cùng cũng vừa. Thế nhưng, vẫn chưa đủ, hắn lại hỏi: "Vì sao chân của ta không luồn ra được nhỉ?"

Cô gái kia đáp: "Không có chân thì không tiện luồn ra ư?"

Thế là, thanh niên này bèn van nài người khác chặt đứt nốt cả đôi chân của hắn. Cuối cùng, hắn hỏi: "Vì sao đầu của ta không luồn ra được nhỉ?"

Cuối cùng có thể tưởng tượng được kết quả là gì.

Tạ Liên vốn dĩ cũng tưởng rằng, "Tiên Áo Gấm" là phải chỉ một yêu ma quỷ quái mặc áo gấm, nhưng nào ngờ là chỉ một bộ quần áo thật. Khi núi Đồng Lô mở ra một lần nữa, vạn quỷ nóng nảy, bộ quần áo này đã bị người khác trộm đi. Chiếc áo gấm này dính cả máu si tình của thanh niên kia, biến thành một món pháp bảo thâm độc cực kỳ lợi hại, quanh năm qua tay nhiều người và các loại yêu ma quỷ quái, dùng nó để hại người.

Do đó, tuyệt đối không được tuỳ tiện lấy quần áo cũ không rõ nguồn gốc từ đâu đến. Nếu đêm hôm khuya khoắt, dọc đường gặp được một người cầm một chiếc áo gấm muốn tặng cho bạn, cũng tuyệt đối không được nhận. Nếu như mặc chiếc áo gấm này vào, đều sẽ bị mê muội, si si dại dại, mặc cho người khác xâu xé, bị hút khô máu tươi.

Dĩ nhiên, đây là câu chuyện thần thoại, nghe có vẻ hoang đường, cũng có thể là người ta căn cứ vào đặc tính của Tiên Áo Gấm mà gán ghép thành. Nhưng mà, nhất định phải ngăn Tiên Áo Gấm này lại, tuyệt đối không thể để cho nó đi đến núi Đồng Lô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei