Chương 29: Bạch phong sư đất bằng khởi gió cát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tôn Huyền

Một câu cuối cùng này của cậu, thật sự là cực kỳ khó nghe, Tạ Liên cố ý vô tình hướng phía trước tiến lên một bước, đứng chặn trước người Tam Lang. Thấy thế, Phù Dao sắc mặt càng thêm mãnh liệt, nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi có còn nhớ thân phận của mình là gì hay không ?"

Tạ Liên chậm rãi đáp: "Thân phận của ta là gì, ta so với người khác thập phần rõ ràng."

Phù Dao chất vấn: "Vậy sao đến tận bây giờ ngươi còn dám đứng cạnh y ?!"

Tạ Liên thành thật trả lời : "Bởi vì...... Đứng cạnh y sẽ không có rắn đến cắn."

"......"

Nghe thấy câu trả lời này, Tam Lang "Xì" một chút rời bật cười thành tiếng. Mặt Phù Dao lại càng thêm xanh, gằn giọng: "Ngươi......"

Đang xanh, mặt cậu bỗng nhiên biến thành màu đen thuần. Không riêng gì mặt cậu ta, toàn bộ tầm mắt của Tạ Liên cũng bị sắc đen bủa vây.

Chuyện là, đạo lửa chắn mới rồi Phù Dao đánh ra kia, cùng với ngọn lửa cậu phóng ra dưới đáy hố, trong khoảnh khắc đột ngột đều bị dập tắt!

Tạ Liên nghe được Tam Lang ha ha cười hai tiếng, nhả ra mấy chữ: "Phế vật!", liền ôm trọn bờ vai hắn. Ngay sau đó, Tạ Liên nghe được phía trên hai người truyền đến một trận tiếng động "lịch phịch" dồn dập kịch liệt, hệt như tiếng mưa to đánh vào trên mặt dù.

Khỏi phải nói, tất nhiên là trận mưa rắn đỏ tím không còn đồ chắn chặn lại, điên cuồng mà rơi rớt xuống, mà một phen dù che trên mái đầu, đều đem xà vũ chặn cả lại, Tạ Liên chợt ngửi được từng đợt mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, đang muốn động, Tam Lang lại bảo: "Đừng nhúc nhích. Chẳng có thứ không mắt nào dám mò lại đây đâu."

Y ngữ khí chắc chắn, một câu trước thấp thả dịu dàng, một câu sau lại mang theo một ít ngạo mạn. Tạ Liên vốn cũng không lo lắng, nhưng nghe được Phù Dao bên kia gầm lên, có lẽ đã bị xà vũ rơi đầy đầu, gọi: "Tam Lang!"

Tam Lang lập tức nói: "Không cần."

Tạ Liên dở khóc dở cười, hỏi: "Ngươi làm sao biết ta muốn nói gì?"

Tam Lang nói: "Ngươi cứ yên tâm. Hắn không chết được."

Lúc này, sườn phía trước hai người truyền đến một tiếng gào rú : "Đồ ác ôn! Muốn ta chết thì đi mà kêu tụi nó cắn ta một cái bố thí chút thống khoái, sao lại đối xử với ta như vậy?"

Bán Nguyệt nói: "Không phải ta!" có lẽ là Khắc Ma bị tạp tỉnh (rắn rơi trúng tỉnh) , lại phát hiện bản thân nằm vùi trong vô số rắn rơi loạn, nhận định là chuyện tốt Bán Nguyệt làm, liền rống to lên. Tạ Liên hỏi : "Phù Dao, ngươi còn châm lửa được không? Lại châm lửa!"

Phù Dao nghiến răng nghiến lợi nói: "Thứ bên cạnh ngươi, đang áp chế pháp thuật của ta, ta không thể châm lửa!"

Tạ Liên trong lòng trầm xuống, Tam Lang giải thích: "Ta không có."

Tạ Liên bảo: "Ta biết ngươi không có. Chính là bởi vì như vậy mới không đúng. Bán Nguyệt và Khắc Ma đều bị Khổn Tiên Tác trói lại không thể thi pháp, phá lực của ta đã xài hết rồi, mà ngươi lại không có áp chế hắn, điều đó đã nói lên rằng, dưới đáy hố này còn có kẻ thứ sáu?!"

Phù Dao bác bỏ: "Lấy đâu ra người thứ sáu, vốn chẳng có ai từ trên nhảy xuống dưới hết ! Ta thấy ngươi là bị quỷ hốt mất hồn......"

Bấy giờ, lại nghe Bán Nguyệt cất giọng : "Là ai?"

Tạ Liên lo lắng hỏi: "Bán Nguyệt ngươi làm sao vậy? Phải chăng bên ngươi có kẻ lại gần ?"

Bán Nguyệt đáp: "Có người......" Một câu còn chưa nói xong, thanh âm nàng liền biến mất, chẳng biết là bị bịt miệng* hay bị đánh ngất rồi, Tạ Liên lại hỏi: "Bán Nguyệt chuyện gì vậy ?"

[ Bịt miệng*: nguyên văn: phong khẩu ; phong : khóa, ngăn chặn ; khẩu: miệng . ]

Phù Dao còn đang bận cùng mấy con răn kia vật lộn, thấy vậy liền phóng ra một đạo bạch quang ngắn ngủi khiến cả không gian đen tối nổ mạnh, cậu cảnh báo: "Coi chừng* ả giả bộ dụ ngươi tới gần!"

[ Coi chừng*: nguyên văn : tiểu tâm ; tiểu ( phó từ ): một chút ; tâm : suy tư ]

Nếu đổi lại là tình hình khác, Tạ Liên cũng sẽ cảm thấy hơn phân nửa có trá, nhưng mà Bán Nguyệt Quan này bị chúng tiên trong Thượng Thiên Đình kiêng kị sâu nặng, Linh Văn lại nhiều lần dặn dò, sự việc tuyệt không đơn giản như vậy, đã thế đang cùng nhau nói chuyện ở đây lại sinh sự không mong muốn, nếu tại đáy hố thật này sự nhiều thêm một người, chỉ sợ, chính là tới để diệt khẩu !

Tạ Liên đáp: "Không hẳn đâu. Trước cứu nàng đã !" Nói xong liền muốn vọt ra giữa trời xà vũ, lại nghe Tam Lang bên tai hắn nói: "Được!"

Tạ Liên chỉ cảm thấy một bàn tay ôm lấy vai hắn, nháy mắt mang theo hắn phóng ra đi, hắn chợt tỉnh ngộ, thiếu niên này lại là một tay bung dù, một tay ôm hắn, tiến tới công kích. Trong bóng tối, ngân quang lập loè, leng keng leng keng, đột nhiên, một tiếng đao kiếm đánh nhau chói tai xoẹt qua màng nhĩ mọi người.

Tam Lang "Ồ?" Một tiếng rồi bảo: "Thật sự có kẻ thứ sáu. Thú vị."

Không biết y rút vũ khí như thế nào, rút vũ khí gì, nhưng vào giờ này khắc này, nếu y đã rút ra vũ khí, xác thật là cùng một người trực diện giao đấu !

Đối phương không rên tiếng nào, cơ mà Tạ Liên lại nghe được âm thanh lợi kiếm xé gió, có thể là lại xuất kích. Đôi lúc sẽ có tia sáng loá mắt ánh lên trong bóng đêm, nhưng mà tất cả chỉ đều lướt qua giây lát, căn bản chiếu không sáng được gương mặt đối phương. Tạ Liên nghiêng tai lắng nghe chiến cuộc, lại cảm thấy Nhược Tà trên cổ tay càng lúc càng chặt, hắn đành phải cúi đầu trấn an: "Đừng sợ, ngươi thả lỏng một chút, thả lỏng một chút." Nhược Tà rốt cuộc nới lỏng một chút, lại giương giọng gọi: "Bán Nguyệt, ngươi còn tỉnh không ? Trả lời ta đi ?"

Đầu kia không ai đáp lời. Phù Dao bảo: "Có lẽ người các ngươi đang đánh chính là ả."

Tạ Liên khẳng định: "Không, kẻ bọn ta đang đánh không phải Bán Nguyệt!"

Khi đối chiến với Khắc Ma trong bóng tối, Tam Lang nhẹ nhàng giống như bỡn cợt đối phương vậy, trận này, y có hơi nghiêm túc một chút. Vũ lực đối phương cực kỳ lợi hại, vận dụng binh khí thuần thục uyển chuyển, còn Bán Nguyệt dáng người nhỏ gầy, nhìn cánh tay trơn nhẵn đó cũng biết sức mạnh cùng vũ khí không phải sở trường của nàng, cho nên nàng tuyệt đối không thể đang cùng Tam Lang đánh nhau. Phù Dao lại hừ nói: "Loại người bán đứng tổ quốc này, cũng y hệt nữ quỷ Tuyên Cơ không hề sai biệt, ngươi đến tột cùng là vì cái gì còn tin tưởng ả ?"

Tạ Liên nói: "Phù Dao, ngươi có thể đừng đột nhiên nóng nảy như vậy không? Ngươi...... khoan đã, mới nãy ngươi nói gì cơ ?"

Phù Dao lại tung một chưởng, đánh bay vài con Hạt Vĩ Xà, lâp lại trả lời: "Ta nói ngươi đến tột cùng là vì cái gì tin tưởng nàng như vậy ? Giống hệt cái kiểu tin tưởng thứ bên cạnh ngươi."

Tạ Liên sốt sắng: "Không, ta hỏi không phải câu này —— ngươi nói Tuyên Cơ. Ngươi nhắc tới Tuyên Cơ!"

Ngu muội, ngu muội, quá ngu muội !

Tạ Liên quả thực không thể tin được, hắn cư nhiên đến tận bây giờ mới đem mấy thứ này liên hệ với nhau !

Hắn hô : "Dừng tay đi! Không cần thiết phải ẩn thân nữa, ta đã biết ngươi là ai!"

Nghe hắn bỗng hô như thế, âm thanh đao kiếm đánh nhau kia đình trệ một chút, ngay sau đó lại tiếp tục. Tạ Liên cũng không nóng nảy, nói: "Ngươi cảm thấy, ta bảo ta đã biết ngươi là ai, là đang gạt ngươi sao ? Tiểu Bùi võ thần ?"

Phù Dao phản bác : "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Tiểu Bùi võ thần? Ngươi điên rồi chắc. Tiểu Bùi võ thần là kiểu gì thân phận, hắn ta mà tới, ai sẽ không biết?"

Tạ Liên đáp lời: "Ngươi nói rất đúng. Nhưng nếu không phải bản tôn hắn tự mình xuống dưới thì sao ?"

Trong bóng tối, tiếng động binh khí đánh nhau, đột nhiên im bặt.

Tạ Liên cũng hơi nín thở ngưng thần, trầm giọng nói: "Ta phát hiện ra thì trời đã khuya. Kỳ thật, ngay khi bắt đầu, ta nên nghĩ đến."

Cậu ta biết gần hai trăm năm qua ở Bán Nguyệt Quan không ngừng có thứ tác loạn, cơ mà chưa từng vị nào thần quan quan tâm để ý, bản thân họ cũng không muốn đề cập tới, nhưng nhất định sẽ có một vị hoặc là vài vị thần quan đặt nặng chuyện này. Vốn do cậu đối các vị Thần Quan đều không quen thuộc, nên cũng không dám lung tung ngờ vực, liền không có lớn mật đi phỏng đoán, rốt cuộc sẽ là vị nào thần quan nào.

Vẫn là lúc Phù Dao nhắc tới nữ quỷ Tuyên Cơ, mới nhắc nhở hắn. Nhắc tới đến nữ quỷ Tuyên Cơ, khó tránh khỏi sẽ liên tưởng đến Bùi Thị nhị võ thần. Phía bắc là địa bàn của nhị vị Bùi võ thần, mà Phù Dao từng thuận miệng nói qua, trước khi Tiểu Bùi tướng quân phi thăng, từng làm ra một sự kiện: Tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Thế giết hết thành gì ?

Rất có khả năng, chính là Bán Nguyệt cổ thành!

Loại chuyện này, Thần Quan ở Thượng Thiên Đình cũng không trách móc, muốn được việc, tay ai lại không dính chút máu ? Nhưng cuối cùng việc tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nếu bị truyền lưu đến quá nhiều, khó tránh sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của tín đồ mới, bởi vậy, sau khi phi thăng, thường muốn che đậy quá khứ. Tại đây, tuy rằng tất cả mọi người đều biết có một chuyện như vậy, nhưng đại khái không rõ ràng tình hình cụ thể tỉ mỉ trong đó là như thế nào, hoặc là cũng không thật sự muốn nhúng tay vào. Thì là, nếu chẳng có thâm cừu đại hận gì, ai lại rảnh rỗi khong có việc gì làm đi đào bới gốc gác của người khác, lỡ đắc tội với người nhà chỗ dựa sau lưng rồi sao ?

Tạ Liên chậm rãi nói: "Mặt chôn dưới đất kia nói, trong nhóm chúng ta, có một người 5-60 năm trước gã từng thấy. Mấy lời này, ta vốn hoài nghi có thể do hắn muốn dụ dỗ người khác tới gần mà nói dối, nhưng mà, cũng rất có khả năng đó là sự thật.

Trong một đám người, ta lúc trước nghi ngờ nhất chính là ngươi. Đám thương buôn nghe theo ngươi, ngươi muốn đem bọn họ dẫn đi nơi nào đều có thể ; ta ở Bán Nguyệt Quốc sinh sống mấy năm lại chưa gặp qua Hạt Vĩ Xà, mà những người đó tùy tiện tìm một chỗ tránh bão cát, lại vừa lúc gặp được loại độc vật hiếm có này; ta bảo ngươi theo bọn ta cùng xuất phát đi tìm Thiện Nguyệt Thảo, trước khi đi ngươi còn chỉ đường cho những người khác, nói cho họ phương hướng Bán Nguyệt cổ thành, khiến những người không đợi chúng ta về được cũng có thể tự thân đi kiếm ; vừa rồi ở trên tội nhân hố, ta rõ ràng đã nói nếu phát sinh việc gì ta sẽ chịu trước, ngươi một bộ bình tĩnh lại đột nhiên nhảy xuống, không hề ý nghĩa mà chịu chết.

Dừng một chút, hắn mới nói: "Hành vi của ngươi quỷ dị như thế, từ đầu đến đuôi đều lộ ra sơ hở, mà ta đến tận bây giờ mới biết ngươi là ai, thật sự đã quá muộn, đúng không? Tiểu Bùi tướng quân, hay nói cách khác, A Chiêu!"

Một mảnh tĩnh mịch ùa tới, sau một lúc lâu, rốt cuộc mới có một thanh âm lạnh lùng thốt: "Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, có thể kẻ mặt chôn dưới đất kia nói đến chính là hồng y thiếu niên bên cạnh ngươi sao."

Vừa dứt lời, dưới đáy tội nhân hố, đột nhiên sáng lên một đạo ánh lửa.

Dưới nh sáng, soi rọi hai thân ảnh đối diện ngưng trệ huyết sắc. Một là hồng y Tam Lang, y đã thu hồi binh khí, dù bận nhưng vẫn ung dung mà đứng; một cái còn lại là người thanh niên bận áo vải, tay vẫn đặt thanh kiếm ngang trước người, chưa từng buông tay.

Người thanh niên áo vải cả người là máu, thoạt nhìn hệt như toàn thân vận hồng y, khuôn mặt cậu ta lãnh trầm, trên vai khiêng một người, quả nhiên là thanh niên A Chiêu kia.

Kỳ thật, vô luận là bản tôn Tiểu Bùi võ thần hay là A Chiêu, trên mặt đều mang theo loại bình đạm không gợn sóng này, thần khí quá mức bình tĩnh, trước sau như một, chỉ là, Tạ Liên chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng đó, mới không đem hai người này liên hệ cùng nhau.

Người trên vai cậu khiêng, đúng là Bán Nguyệt. Thả rắn nhiều như vậy, e là ban đầu muốn thừa cơ tình hình rối loạn mang theo Bán Nguyệt sấn ra, nhưng nếu thân phận đã bại lộ, không muốn gây hỗn loạn cũng không được, rắn rơi tứ phía cùng xà vũ trên trời giáng xuống đã tạnh, tàn sát bừa bãi cũng dừng lại, cậu ta một tay lập tức thu kiếm, tay kia đem Bán Nguyệt trên vai nhẹ nhàng thả xuống. Khắc Ma bên kia ngạc nhiên hỏi loạn: "Ngươi là ai? Ngươi không phải đã ngã chết sao?"

A Chiêu ánh mắt một chút cũng không chừa cho Khắc Ma, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Tam Lang, cảnh giác tột độ vừa dùng Bán Nguyệt ngữ nói một câu: "Khắc Ma, mấy trăm năm qua ngươi chẳng có chút thay đổi gì ."

Có lẽ ngữ khí bình đạm đến nỗi khiến người ta hỏa nộ công tâm này quá mức quen thuộc, sau khi Khắc Ma nghe xong, khuôn mặt ngăm đen nháy mắt biến thành phẫn nộ mãnh liệt: "...... Là ngươi!!! Bùi Túc! Tên Trung Nguyên đê tiện nhà ngươi !"

( hmm, nó lấy mất đêm đầu của cưng hay dì )

Nếu không phải Khổn Tiên Tác chặt chẽ trói lấy hắn, chỉ sợ hắn ta đã sớm liều mạng xông lên.

Khó trách lúc nãy, trong một đám binh lính Bán Nguyệt mắng chửi hỗn loạn có tên bảo "Kỹ nữ", vậy ra cũng không phải nhắm vào Tạ Liên mà mắng, chỉ đơn giản là vì đều là dân Trung Nguyên, khiến bọn chúng liền nghĩ tới Bùi Túc công thành, lại liên tưởng đến Bán Nguyệt, thuận tiện đem cả lũ chửi một lần.

Tạ Liên hỏi: " Có phải Bán Nguyệt đã dạy ngươi cách thao túng Hạt Vĩ Xà hay không ?"

Hắn lúc trước đã nghĩ tới, những con Hạt Vĩ Xà ra ngoài cắn người, nếu thật sự không phải Bán Nguyệt sai sử, lại không thể giải thích vì nguyên nhân đột nhiên trở nên không nghe lời, vậy chỉ còn một cách giải thích, có một người nữa cũng thao túng Hạt Vĩ Xà.

Bởi vì có tận hai người khác nhau luân phiên thao túng Hạt Vĩ Xà, cho nên khi một người khác chỉ huy Hạt Vĩ Xà, nó đương nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Bán Nguyệt, nguyên nhân như vậy bất quá chỉ là đạo lý đơn giản.

Bùi Túc đáp: "Không. Ta không biết cách nàng thao túng chúng, là ta nỗ lực tự học."

Tạ Liên gật gật đầu, bảo: "Vẫn là Tiểu Bùi tướng quân thông tuệ hơn người. Nếu ta đoán không lầm, các ngươi hẳn là đã biết nhau nhiều năm ."

Bán Nguyệt khi còn nhỏ bị hài đồng Bán Nguyệt xa lánh, chỉ có hài đồng người Hán mới có thể cùng nàng vui chơi. Mà có rất nhiều hài đồng, hắn tuy không thể nhớ kỹ từng đứa, nhưng cũng còn nhớ mơ hồ rằng, không ít đều là đệ tử đóng giữ biên cảnh trong quân, sau khi lớn lên, đại đa số cũng đều sẽ tòng quân. Có lẽ, Bùi Túc chính là một trường hợp như vậy. Nếu không, vậy thì chẳng còn cách nào giải thích Bán Nguyệt trời sinh tính cách tới tăm, không giỏi kết giao vì sao đột nhiên lại cùng một tên tướng quân địch quốc có quen biết, hơn nữa lại còn thông đồng với địch. Đây chỉ là suy đoán, nhưng mà, nhìn phản ứng của Bùi Túc, tựa hồ đoán cũng không sai.

Tạ Liên hỏi dò: "Bán Nguyệt thật sự truyền tin tức, thông đồng cùng ngươi, mở ra cửa thành?"

Bùi Túc đáp: "Thật."

Khắc Ma bên kia phỉ nhổ, hãy còn mắng: "Bùi Túc đê tiện. Cởi trói giùm ta, để ta cùng hắn lại đấu một trận tử chiến!"

Bùi Túc lãnh đạm nói: "Thứ nhất, hai trăm năm trước chúng ta đã tử chiến qua một trận, ngươi thua; thứ hai, xin hỏi ta đê tiện chỗ nào ?"

Khắc Ma lớn tiếng rống: "Nếu không phải hai người các ngươi cùng nhau thông đồng, nội ứng ngoại hợp, bọn ta sao có thể thua?!"

Bùi Túc đáp trả: "Khắc Ma, ngươi đừng không chịu thừa nhận nữa. Lúc ấy ta tuy chỉ mang theo hai có ngàn người, nhưng hai ngàn người này từ đầu đến cuối đều dễ dàng thắng bốn ngàn người của ngươi. Vô luận cửa thành mở hay không, số trời đã định ngươi thua rồi."

( cứ như vợ chồng son cãi lộn vậy chời ới)

Tạ Liên nhịn không được nghĩ bụng: "Dưới trướng chỉ có hai ngàn người liền bị phái đi tấn công một quốc gia? Tiểu Bùi võ thần này khi còn làm người, ở trong quân chẳng lẽ so với ta còn bị kỳ thị hơn ???"

Hắn tuy cảm thấy Bùi Túc sẽ không nói dối, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi nếu đã dễ dàng thắng lợi, vì sao phải cùng Bán Nguyệt thông đồng?"

Bùi Túc không thèm để ý tới Khắc Ma nữa, dùng tiếng Hán đáp: "Vì khiến ta tàn sát hàng loạt dân trong thành."

Nghe vậy, ngoại trừ Khắc Ma, những người khác tại đây đều là ngẩn ra. Tạ Liên tuy kỳ quái, nhưng lại hết sức bình tĩnh, hỏi: "Vì sao nói khiến ngươi tàn sát hàng loạt dân trong thành? Nếu ngươi đã muốn thắng, cớ gì lại không thể giết hết dân chúng trong thành ?"

Bùi Túc nói: "Chính là do chúng ta thắng quá nhanh, cho nên mới không thể giết hết dân chúng trong thành. Bởi vì, một đêm trước lúc công thành, rất nhiều thủ lĩnh từ các gia tộc Bán Nguyệt liên thủ hội nghị, bí mật ước định một sự kiện lớn."

Nghe đến đó, Tạ Liên dự cảm được cậu ta muốn nói nguyên nhân, có lẽ nó sẽ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tinh thần càng thêm căng thẳng, hỏi: "Chuyện gì?"

Bùi Túc chậm rãi thuật lại: " Dân Bán Nguyệt trời sinh tính tình hung hãn, lại cừu thị người Trung Nguyên tột độ, cứ cho chúng biết mình sẽ thua, cũng không chịu nhận. Toàn bộ nam nữ già trẻ Bán Nguyệt Quốc đều làm tốt chuẩn bị, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, gấp gáp chế tạo một thứ."

Tạ Liên đã ẩn ẩn đoán được đó là cái gì, nhưng vẫn chưa thể xác định, khi Bùi Túc nói ra, quả nhiên là thứ trong lòng hắn nghĩ tới kia: "Tạc dược*."

[ tạc dược*: thuốc nổ ]

Bùi Túc bi phẫn gằn từng chữ: "Bọn chúng tính toán, để cho mỗi cư dân đều giấu trên người thứ tạc dược đó, vạn nhất thành Bắc bại trận, lập tức tẩu tán từ khắp chốn, chạy vào Trung Nguyên, mò đến các nơi quần chúng tụ tập đông đúc, tùy thời bạo động. Nói cách khác, cho dù chúng có chết, cũng muốn kéo theo dân Trung Nguyên chết chùm. Cho dù bọn chúng mất nước, cũng thề phải quậy cho địch quốc không có ngày bình an !"

Tạ Liên lập tức chuyển hướng Khắc Ma, dùng Bán Nguyệt ngữ nhanh chóng kể lại vài câu, hỏi: "Chuyện này là thật ?"

Khắc Ma không hề có ý định che dấu, đại loại là hắn ta chẳng cảm thấy sai trái gì cả, ngẩng đầu đáp: "Là thật!"

Nghe vậy, Tam Lang nhướng một bên mi, châm chọc: "Dã man a dã man."

Chẳng biết có phải khi nói câu này y cố ý dùng Bán Nguyệt ngữ hay không. Khắc Ma cả giận nói: "Dã man ? Các ngươi có tư cách gì nói bọn ta dã man ? Nếu không phải các ngươi ức hiếp dân ta, bọn ta sao lại bị bức đến bước đường cùng này ? Các ngươi huỷ diệt dân ta, dân ta muốn trả thù các ngươi như vậy, đó có gì là không đúng?!"

Bùi Túc lại lạnh lùng thốt: "Nếu quả thực như thế, vậy chi bằng chúng ta thanh toán lại từ đầu ?"

Cậu hơi hơi nghiêng đầu, vạch trần: "Dân Bán Nguyệt tại vùng biên cảnh vô cớ gây rối không biết bao nhiêu lần? Bán Nguyệt Quốc nhiều lần ác ý chặn đường thương buôn và lữ nhân Trung Nguyên đi Tây Vực? Các ngươi biết rõ trong nước mình có mã tặc chuyên môn cản đường trấn lột tàn sát người Hán tứ phía, lại cố tình bao che, người Hán phái binh lính đi bao vây diệt trừ đạo tặc ngược lại còn bị các ngươi lấy cớ vượt biên xâm phạm giết hết không chừa. Ác lắm sao?"

Tốc độ cậu nói chuyện tuy không nhanh, ngữ khí cũng không hề kích động, nhưng chẳng biết vì sao, từng chữ từng chữ đều mang theo cảm giác bén nhọn. Khắc Ma nói: "Vậy còn các ngươi ? Các ngươi không nói trước tiếng nào đã cường hãn xâm lấn địa bàn của chúng ta là sao ?"

Bùi Túc đáp lời: "Ranh giới hai nước từ lâu vốn mơ hồ không rõ, như thế nào tính là cường hãn xâm lấn ?"

Khắc Ma phản bác: "Hai nước đã sớm đã phân chia địa bàn rạch ròi, là các ngươi không tuân thủ lời hứa!"

Bùi Túc chất vấn: "Cái lúc nói phân chia đó chỉ có bọn ngươi đơn phương thừa nhận, chúng ta chưa từng công nhận qua ? Cái các ngươi gọi là phân chia đơn giản chính là hoang mạc thì hoàn toàn thuộc về nước ta, còn ốc đảo tươi mát thì thuộc sở hữu của các ngươi, không phải rất buồn cười sao ?"

Khắc Ma cả giận nói: "Ốc đảo vốn dĩ là của bọn ta, trước nay đều thuộc về bọn ta!"

Hai bên bên nào cũng cho rằng mình phải, chỉ cần nghe bọn họ vạch mặt nhau như thế thôi, Tạ Liên đã nắm được phần nào câu chuyện. Phiên tranh chấp này, làm cho hắn nhớ tới hai trăm năm trước tại kẽ hở bị đánh đến mặt mũi bầm dập không thấy mặt trời, cái mặt phảng phất lại ẩn ẩn đau hết lên. Bùi Túc tựa không thể chịu đựng tranh cãi với Khắc Ma tiếp nữa, một chưởng bay ra, lại lần nữa đem Khắc Ma đánh ngất, đối Tạ Liên nói: "Cho nên, ngươi xem."

Cậu ta nhẹ nhàng hít một hơi, bảo: "Trên đời này rất nhiều chuyện, vốn không thể dùng lời nói để giải quyết. Cách đơn giản nhất là : đánh."

Tạ Liên thở dài, đáp: "Ta đồng ý với vế trước của ngươi."

Tam Lang lập tức bảo: "Ân, ta đồng ý với vế sau của ngươi."

Tạ Liên nhìn Bán Nguyệt một phía rũ đầu ngồi dưới đất, nhìn chăm chú cả lúc, quay đầu, bảo: "Ta không xét các ngươi ai đúng ai sai. Mặc kệ Bán Nguyệt là vì gì mở cửa, cửa mở, liền phải gánh vác trách nhiệm. Cho nên nàng phải chịu đám binh lính treo cổ trên tội nhân hố. Người vừa chết, việc liền hết."

Bùi Túc lại khôi phục biểu tình không gợn sóng kia, đáp: "Phải."

Tạ Liên nói: "Lúc còn sống như thế nào, trả hết về lúc còn sống. Nhưng, nếu sau khi chết còn tác loạn không thôi, việc đó phải bàn lại."

Bùi Túc đạm thanh nói: "Bán Nguyệt không tác loạn."

Tạ Liên hỏi dò: "Tiểu Bùi võ thần, ngươi đây là thừa nhận, những người qua đường tiến vào Bán Nguyệt cổ thành, đều do ngươi dẫn đến, phải không."

Lặng im giây lát, Bùi Túc trầm giọng đáp: "Phải."

Tạ Liên nói: "Vì sao?"

Lần này, Bùi Túc không trả lời nữa. Tạ Liên nói: "Gần hai trăm năm hơn, ngươi dù sao cũng phải cho những người bị dẫn tới Bán Nguyệt cổ thành một cái lý do, một lời công đạo."

Bùi Túc vẫn như cũ không nói, khuôn mặt vẫn không vô biểu tình như vậy. Mới hồi nãy, cậu ta còn xem như hỏi gì đáp nấy, hiện tại hệt như đã hạ quyết tâm, phải chống cự không đáp lại. Tạ Liên còn đang muốn hỏi tiếp, thì ngay lúc này, hắn chợt nghe được một thanh âm kỳ quái.

Thanh âm này là từ trên đỉnh đầu đầu mọi người truyền tới, hô hô ô ô, hệt như tiếng cuồng phong gào thét. Đợi đến khi thanh âm kia lại gần, Tạ Liên rốt cuộc xác định —— Đây quả thật là cuồng phong gào thét rồi !

Một trận gió to này ập quá đột ngột, quá mãnh liệt, thế cho nên Tạ Liên còn chưa phân tích tình huống như thế nào, thân mình đã nghiêng một phát, cả người bị nhấc bổng lên!

Trận cuồn phong này từ phía trên thình lình rọi thẳng xuống dưới đáy tội nhân hố, đem nguyên đám người cuốn hết lên trời !

Tạ Liên lập tức bắt lấy Tam Lang gần hắn, dặn dò: "Để ý!"

Tam Lang cũng trở tay bắt lấy hắn, thần sắc bất biến. Tạ Liên chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể cấp tốc bay thẳng lên không, rồi đình trệ một lát, tiếp sau đó là đột ngột rơi xuống. Hắn vội vàng tung ra Nhược Tà, vội vàng hối thúc: "Ngoan ngoan không có việc gì, nhanh, Nhược Tà ngoan, trước bay ra cứu với !"

Sờ soạng hai phát, Nhược Tà cuối cùng bay ra ngoài. Nhưng mà bốn phía trống rỗng, trụi lủi, ngoại trừ cái tội nhân hố to như vậy, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ vật gì có thể bắt được, Nhược Tà bay ra một vòng lại quay trở về, tất cả đều là bất đắc dĩ, Tạ Liên đành phải ở không trung tự thân điều chỉnh tư thế rơi xuống đất. Nếu là hồi xưa, hắn hơn phân nửa lại muốn ngã kiểu đầu hướng xuống ba thước, nhưng mà, ngay lúc này đây, Tam Lang thuận tay đem tên sắp rơi xuống đất hết sức bắt lại, y cư nhiên là trực diện rơi xuống đất. Thời điểm giày ổn định vững chắc dẫm lên mặt đất, hắn còn có chút không thể tin nổi. Nhưng mà, chút không thể tin nổi này rất nhanh bị xua tan. Hắn vừa đáp đất, đập vào trước mắt một thân ảnh hắc y nghiêng ngả lảo đảo bước tới.

Tạ Liên tập trung nhìn vào, vui vẻ gọi: "Nam Phong!"

Quả nhiên là Nam Phong. Nhưng mà lại là một thân chật vật Nam Phong. Cả người cậu y như mới vừa nằm trong đống tro lăn qua lăn lại mấy chục lần, sau đó lại bị ném ở nơi gà bay chó sủa cầm thú chà đạp nguyên đêm vậy, quần áo quanh thân rách tung toé, quá là chật vật, nghe Tạ Liên gọi, cậu chỉ nhấc nhẹ chút tay, yên lặng lau mặt, ngay cả một lời còn không thốt nổi. Tạ Liên chạy ra đỡ cậu, hỏi han: "Ngươi làm sao vậy? Đây là do hai cô nương đánh kia đánh trọng thương ?"

Lời còn chưa dứt, đã thấy hai bóng người đi sau Nam Phong, bước tới. Một người là bạch y nữ quan, phất trần đặt nơi khuỷu tay, cười tủm tỉm nhìn phía hắn chào hỏi, nói: "Thái Tử điện hạ hảo a."

Tuy rằng không biết đối phương là ai, Tạ Liên cũng muốn lễ thượng vãng lai*, nhưng lại không biết nên như thế nào xưng hô, đành phải cũng cười tủm tỉm mà nhấc tay hô: "Đạo hữu hảo a."

[ lễ thượng vãng lai*: 礼尚往来,来而不往非礼也。()
Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký- khúc lễ thượng ) ; câu nói này xuất phát từ thời Tây Hán. nghĩa rộng chỉ lề lối cư xử trong xã hội; nghĩa hẹp chỉ những phép tắc, cách thức để thực hiện những lề lối cư sử đó. Còn nghĩa của câu trên là; "Lễ coi trọng việc đi lại thăm hỏi lẫn nhau, quan hệ qua lại với nhau, có đi mà không có lại không phải là lễ vậy". ]

Còn hắc y nữ lang kia lại lãnh đạm đưa mắt một cái theo đường ngang, không chút nào lưu ý hắn, khi quét mắt đến Tam Lang lại hơi hơi cứng lại, tựa hồ cảm thấy kẻ này rất khả nghi, dừng chân một lát.

Trận gió mới rồi đem tất cả người dưới đáy hố đều cuốn lên, hai người kia lướt qua Tạ Liên, lập tức hướng chỗ Bùi Túc đi đến. Người Bùi Túc trong đã đến, cũng không kinh ngạc gì, lúc trước cậu ta giả bộ làm A Chiêu, đã ở trong thành gặp qua hai người này một lần. Cậu ta quỳ gối tại chỗ, đối bạch y nữ quan kia cúi đầu, thấp giọng gọi: "Phong Sư đại nhân."

Vừa nghe bốn chữ này, Tạ Liên liền ngơ ngẩn cả người.

Mệt hắn vẫn luôn cho rằng hai cô kia là yêu tinh quỷ quái phương nào, ai biết đâu, cư nhiên là Thần Quan Thượng Thiên Đình ? Hơn nữa lại là Phong Sư, người ở Thông Linh Trận một lần phát chính là mười vạn công đức Phong Sư a !

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy không có gì không đúng lắm. Lúc ấy, bạch y nữ quan này nói cái gì " Lơ đãng chút đã không thấy tăm hơi những người đó đâu, chẳng lẽ còn muốn ta từng bước một sát sao mà tìm hả ? ", mới khiến hắn cho rằng đây có lẽ chẳng phải người lương thiện gì, nhưng kỳ thật, "Người" này, không nhất định là chỉ bọn họ, cũng có khả năng là đang nói " người Bán Nguyệt ", chỉ là hắn vào trước là chủ, khi đó mới cảm thấy nhất cử nhất động của đối phương đều mang theo yêu tà quỷ dị chi khí.

Đối với thần quan vung tay ra chính là mười vạn công đức, Tạ Liên khó tránh khỏi ôm một loại kính sợ không tên. Hắn đối Nam Phong bảo: "Ngươi sao lại không sớm nói cho ta biết đây là Phong Sư? Ta còn đoán bừa có thể là xà tinh hay con bò cạp tinh gì đó không, đây thật đúng là có điểm thất lễ."

Sắc mặt Nam Phong đầy đường hắc tuyến, đáp: "Ta làm sao biết đó là Phong Sư được ? Ta chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ này của Phong Sư đại nhân, Phong Sư rõ ràng vẫn luôn là...... Tính."

Nghe lời cậu nói, tựa hồ khi trước Phong Sư ở Thiên Đình không phải là bộ dạng này, vậy khó trách, Tạ Liên hiểu rõ, lại hỏi: "Phong Sư đại nhân sao lại tới Bán Nguyệt Quan vậy ?"

Nam Phong trả lời: "Tới hỗ trợ. Vừa rồi bọn họ du đang trong thành Bán Nguyệt, là đang tìm những tên binh lính Bán Nguyệt đó."

Mà ngay sau đó Tạ Liên liền nhớ tới, thời điểm lần đầu hắn vào Thông Linh Trận dò hỏi chuyện Bán Nguyệt Quan, trong lúc bị ăn một mảnh xấu hổ, vị Phong Sư này bỗng nhiên phân phát mười vạn công đức, dời đi lực chú ý của người khác, e là khi đó đã chú ý đến thứ hắn hỏi. Tạ Liên như suy tư gì, bên kia, Phong Sư ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Túc trước, nói: "Tiểu Bùi tướng quân, chuyện lần này ngươi làm, sợ là có chút vượt quá giới hạn ."

Thân là thần quan Thượng Thiên Đình, lại để cho phân thân ở Bán Nguyệt Quan tác loạn gần hai trăm năm hơn, khiến cho vô số người qua đường lạc lối, trở thành vong hồn dưới miệng Bán Nguyệt binh lính, vô luận nguyên nhân là gì, đây đều không thể tính là việc nhỏ. Bùi Túc cũng không biện giải, cúi đầu nhận tội: "Vãn bối biết."

Phong Sư phe phẩy phất trần, bảo: "Ngươi biết là tốt rồi. Tự mình gội rửa lòng mình đi, trở về lại nói sau."

Bùi Túc thấp giọng đáp: "Vâng."

Phong Sư cùng cậu công đạo xong, đem phất trần cắm vào sau cổ đạo bào, đứng lên, hướng Tạ Liên cười nói: "Thái Tử điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu a."

Đối Tạ Liên mà nói, "Ngưỡng mộ lâu" thật không phải lời gì hay ho, nhưng bất quá chỉ là câu chào hỏi bình thường, Tạ Liên cũng cười đáp: "Đâu có đâu có. Phong Sư đại nhân mới là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu ."

Phong Sư nói: "Lần trước thật sự là ngại quá ."

Tạ Liên ngẩn ra, hỏi: "Lần trước? Lần trước làm sao vậy?"

Phong Sư bảo: "Không phải lúc trước các ngươi ở sa mạc đã gặp một trận bão cát sao?"

Tạ Liên nhớ tới liền hoảng hốt cảm thấy miệng vần toàn cát là cát, trả lời: "Đúng vậy."

Phong Sư nói: "Là do ta nổi."

"......"

Phong Sư chậm rãi giải thích: "Nổi lên trận bão kia bổn ý là không muốn cho các ngươi tới gần Bán Nguyệt Quốc, không nghĩ tới các ngươi không những không bị cuốn đi lại còn gian nan cực khổ vẫn mò tới."

Tạ Liên càng nghe càng cảm thấy sai trái.

Bỗng nhiên nổi lên bão cát ngăn trở bọn họ đến Bán Nguyệt Quan, đây là có ý tứ gì? Bất quá, hắn vẫn tạm thời án binh bất động, không nói câu nào, nghe đối phương giải thích. Dừng một chút, Phong Sư lại nói: "Bất quá, chuyện này Thái Tử điện hạ ngươi vẫn là đừng quản nữa."

Tạ Liên đưa mắt nhìn Bán Nguyệt cuộn tròn trên đất, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Hắn vốn đã lo lắng chuyện này kinh động đến chúng thần quan Thượng Thiên Đình, lỡ như bọn họ tùy ý tăng giảm vài nét bút, sửa lại lý do thoái thác, lập tức biến thành Tiểu Bùi vô tội, Bán Nguyệt gánh tội thay thì phải làm sao. Hiện tại, nửa đường bỗng nhiên nhảy ra một vị Phong Sư, kêu hắn đừng động vào chuyện này, phải chăng đây là muốn bao che cho Tiểu Bùi ?

Vì thế, hắn bất động thanh sắc mà tiến lên phía trước một bước, đứng che trước người Bán Nguyệt, ôn thanh nói: "Chính là chuyện này ta quản xong rồi, hiện tại lại kêu ta đừng quàn nữa quản, cũng chẳng có tác dụng gì. Huống hồ, Tiểu Bùi võ thần e là chẳng phải người không giải quyết sự tình rõ ràng đâu ."

Chú ý tới hành động của hắn, Phong Sư cười một chút, bảo: "Ngươi yên tâm. Ngươi có thể mang Bán Nguyệt quốc sư đi."

Chuyện ngoài dự liệu của Tạ Liên. Hắn nao nao, Phong Sư lại nói: "Này căn cơ ngọn nguồn ra sao, vừa rồi chúng ta trên mặt đất đều đã nghe được. Vị Bán Nguyệt quốc sư này tuy là đã đến ' hung ' cảnh, nhưng khi ta đi lại trong thành, nhìn thấy nàng dẫn dụ binh lính Bán Nguyệt tiến vào trận nàng lập, ta còn thấy nàng thả những phàm nhân bị binh lính vây bắt, chẳng những không hại người, lại còn cứu người. Ta muốn dẫn đi, chỉ có Tiểu Bùi võ thần cùng Khắc Ma, ngươi đừng rằng ta kéo ai gánh tội thay."

Hắc y nữ lang kia lại như kiểu không thể chịu đựng đứng ngốc tại chỗ này thêm khắc nào nữa, đứng một bên nói: "Nói xong chưa ? Nói xong liền đi thôi."

Phong Sư kêu lên: "Nực cười! Ngươi gấp cái gì, ngươi càng vội, ta càng muốn nói nhiều!" Nói là nói như vậy, nàng quay đầu, lại là hơi hơi mỉm cười, từ bên hông rút ra một cây quạt xếp, bảo: "Thái Tử điện hạ, nếu là không có khác chuyện gì, chúng ta hẹn gặp lại ở Thượng Thiên Đình ?"

Tạ Liên gật đầu một cái, Phong Sư liền đem quạt xếp kia mở ra. Chỉ thấy chính giữa quạt viết một cái chữ "Phong", mặt trái vẽ ba đường thanh phong lưu lại. Có lẽ đó là pháp khí của phong thần quan, nàng đem quạt xếp kia, quạt lên quạt xuống ba cái. Không gian bỗng nhiên, đất bằng lại nổi lên một trận cuồng phong.

Gió thổi cát bay đá chạy loạn hết người mắt, Tạ Liên nhấc tay áo chắn gió, đợi khi trận gió qua đi, hai nữ tử kia cùng Bùi Túc, Khắc Ma đều biến mất, chỉ còn lại mỗi Tạ Liên, Tam Lang, Nam Phong, và Bán Nguyệt nặng nề ngủ say.

Tạ Liên buông tay áo, vẫn là có chút ngốc, hỏi: "Tình huống gì thế này ?"

Tam Lang nhàn nhàn mà bước tới, đáp: "Tình huống khá tốt."

Tạ Liên nhìn y, hỏi: "Tốt lắm sao?"

Tam Lang trả lời: "khá tốt. Ngươi đừng lo về Phong Sư, hắn tới là để giúp ngươi."

Nam Phong cũng bước tới, nói: "Đúng vậy. Chuyện này ngươi đã can thiệp rất nhiều, chỉ thiếu mỗi bước đi tìm Đế Quân cáo trạng. Việc cáo trạng thì ngươi khỏi cần quản nữa."

Tạ Liên thông suốt, hỏi: "Là do Bùi võ thần sao?"

Nam Phong đáp lời: "Không sai. Lần này ngươi coi như hoàn toàn đem Bùi võ thần đắc tội."

Tạ Liên cười bảo: "Dù sao đã sớm đoán trước ít nhất sẽ phải đắc tội một vị, cho nên cuối cùng đắc tội vị nào cũng như nhau thôi không quan trọng lắm đâu."

Nam Phong nhíu mày nói: "Ngươi đừng đùa giỡn nữa, trừ bên ngoài Thần Võ Điện, thế lực lớn nhất trong Võ Thần điện chính là Minh Quang Điện. Bùi tướng quân rất coi trọng Tiểu Bùi, vẫn luôn muốn để Bùi Túc đá Quyền Nhất Chân xuống, nhất định sẽ tìm ngươi phiền toái."

Tạ Liên hỏi: "Quyền Nhất Chân ngươi nói đến chính là vị Võ Thần phương Tây sao?"

Nam Phong đáp: "Là hắn. Quyền Nhất Chân cũng là vị tân quý, thời điểm phi thăng cách Bùi Túc cũng gần, tuổi còn trẻ, người có chút...... Nhưng cũng rất lợi hại. Bùi võ thần cố ý kêu Bùi Túc đem tất cả tín đồ phía Tây của cậu ta đoạt hết lại đây, Bùi Túc cũng rất tranh đua, mấy năm gần đây nỗ lực hết mình, kết quả lại bị ngươi phá đám như vậy, còn chưa biết Bùi Túc số có xui không, có bị biếm hay không. Vạn nhất hắn bị biếm, ngươi cũng xui theo."

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, âm thầm quyết định, sau này ăn cơm uống nước đi đường phải cẩn thận thêm một chút. Tam Lang lại cho là không đúng, bảo: "Đừng lo. Tên Bùi Mính này vô cùng kiêu ngạo, sẽ không hạ mình như vậy đâu."

Nam Phong nhìn y một cái, bảo: "Phải. Bùi võ thần sẽ không cùng ngươi hạ mình. Nhưng bản thân ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."

Tạ Liên nói: "Vậy Phong Sư đâu? Phong Sư kêu ta đừng nhúng tay vào, ý là để nàng phụ trách đi cáo trạng hả ? Nói như vậy chẳng phải là đổi thành nàng đắc tội Bùi võ thần sao ? Đừng mà, hay là gọi nàng kêu trở về đi, Nam Phong, ngươi có biết khẩu lệnh thông linh của Phong sư đại nhân không ?"

Nam Phong lại phán: "Ngươi khỏi lo cho Phong Sư. Bùi võ thần dám động ngươi, cũng sẽ không dám chọc nàng. Nàng tuổi tuy tuổi nhỏ hơn ngươi, nhưng thế lực so với ngươi tốt hơn nhiều."

"......"

Tạ Liên im lặng cũng không phải chịu đả kích gì, mà là trong lòng nghĩ thầm: " Thượng Thiên Đình này chẳng lẽ còn có ai lép vé hơn ta sao? Không có đi."

Tam Lang lại cười bảo: "Phong Sư có người chống lưng, thế lực tự nhiên vững mạnh ."

Tạ Liên tò mò: "Người ngươi nói nói chính là hắc y nữ lang cạnh nàng sao?"

Tam Lang đáp: "Không phải. Nhưng áo đen kia hẳn là cũng là một vị trong ngũ sư ' phong thuỷ vũ địa lôi '. Không nên đắc tội."

Phong Sư có thể đất bằng khởi gió lốc, pháp lực tất nhiên cao cường, mà hắc y nữ lang kia rõ ràng còn mạnh hơn. Tạ Liên nhớ ánh mắt nàng nhìn Tam Lang, tổng cảm thấy nữ lang kia tựa hồ thấy được gì đó, dự cảm không ổn, nói: "Ta đồng ý."

Bất quá, còn có một câu, hắn cảm thấy không nhất thiết phải nói ra, Tạ Liên nghĩ bụng: "Có người chống lưng nhưng thế lực chưa hẳn đã tốt." Phải biết rằng năm đó, chống lưng phía sau Tiên Nhạc Thái chính là tam giới ngàn năm đệ nhất Võ Thần Quân Ngô, hắn chẳng phải vẫn lép vế như thường sao ?

Tạ Liên đem nón lá rơi trên mặt đất trên nhặt lên, vỗ vỗ, thấy không bị bẹp nát, nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa vắt ra sau lưng, đánh giá Nam Phong một chút, nói: "Ngươi đây chẳng lẽ là bị hai vị đại nhân kia đuổi đánh một đường?"

Nam Phong đen mặt đáp: "Đúng vậy. Đánh một đường."

Tạ Liên vỗ vỗ bả vai cậu, an ủi: "Thật là vất vả cho ngươi." Nói xong, bỗng sực nhớ, còn có một người cũng rất vất vả, quay đầu hỏi: "Phù Dao đâu?"

Nam Phong trả lời: "Hắn không phải đang trông chừng những người trúng độc ?"

Ngụ ý, là từ bọn họ bị một trận cuồng phong kia cuốn lên liền không nhìn thấy Phù Dao nữa. Kỳ thật, là từ lúc A Chiêu hiện thân, Tạ Liên đã không để ý tới cậu, nếu không phải biến mất từ lúc đó, thì chính là thừa cơ trận gió to đó liền biến mất.

Phù Dao có cũng đủ năng lực tự bảo vệ mình, Tạ Liên cũng không lo cho cậu lắm, nhưng vừa nghe Nam Phong nhắc tới "Trúng độc", một chữ bừng tỉnh người trong mộng, hai người đồng thanh kêu lên: "Thiện Nguyệt Thảo!"

Tam Lang nói: "Không vội, trời vừa mới sáng."

Nhưng mà, chuyện liên quan đến mạng người không thể không vội. Cứ cho là còn cách mười hai canh giờ một khoảng xa, ai biết trên đường về có gặp bất trắc không? Lập tức Tạ Liên cũng không quản Phù Dao nữa, cõng Bán Nguyệt lên trên lưng, một đường hướng hoàng cung chạy như điên.

Tới hoàng cung rồi, hắn buông Bán Nguyệt xuống, sau đó liền đi nhỏ mấy bó lớn Thiện Nguyệt Thảo. Tên mặt chôn dưới đất còn nằm sóng soài đằng kia, những gì hắn ta để lại là một đống xương cốt trắng phiếu cùng khuôn mặt máu me bê bết. Nếu là trước kia, rất có khả năng Tạ Liên sẽ tùy tay đào cái lỗ đem gã chôn vào, nhưng thứ nhất hiện tại vội vàng cứu người, thứ hai, tên này đã bị chôn dưới đất năm sáu chục năm rồi, bây giờ chắc chắn sẽ không nguyện ý bị chôn nữa đâu. Nhưng xương cốt của người thương nhân nọ cũng chẳng thấy đâu, Tạ Liên ngừng tay, cảm thấy vô cùng kỳ quái, Tam Lang nhặt được một bình gốm nhỏ trong cung điện.

Tạ Liên vừa thấy, lập tức nói: "Tốt lắm Tam Lang, đa tạ ngươi."

Những thứ không phải người, đều là có thể nuôi trong bình gốm, trước mắt Bán Nguyệt quá suy yếu, gọi không tỉnh, Tạ Liên liền đem tiểu nữ hài, thu vào trong bình. Cả lũ hái được thảo dược, cuối cùng cũng trở về. Lúc này, cách khoảng thời gian bọn họ gặp được Hạt Vĩ Xà vừa mới hơn bốn canh giờ.

Tới rồi chỗ Phù Dao vẽ vòng, mấy người kia đều thành thành thật thật mà ngồi trong vòng, không dám đi loạn đi ra ngoài. Lão giả được Nam Phong cho ăn đan dược, thương thế còn khống chế tốt, lại đem Thiện Nguyệt Thảo thoa ngoài da, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là có thể đi đường. Chỉ là, Tạ Liên cảm thấy khong cần thiết phải nói cho ông biết bón Thiện Nguyệt Thảo bằng thứ gì. Qua một hồi, mọi người bình tĩnh tâm tình, bắt đầu sốt ruột nhao nhao truy vấn đám người Thiên Sinh vì sao còn chưa trở về. Tạ Liên lúc đó vội vã hái thảo dược, chưa kịp bận tâm tới đám Thiên Sinh, đang nghĩ xem có nên dút khoát trở lại tìm người, liền nghe một giọng nói thiếu niên hô to ca ca thúc thúc bá bá, càng chạy càng gần. Tạ Liên vừa quay đầu lại, quả thật là Thiên Sinh. Trong tay thiếu niên kia cầm nguyên một đống Thiện Nguyệt Thảo, đằng sau còn đi theo hai cái thương nhân, đều là thở hổn hển.

Hỏi ra mới biết, nguyên lai lúc Bán Nguyệt ở trên tội nhân hố đem cả lũ binh lính quét xuống, sau đó lại đem mấy người Thiên Sinh bắt đi. Bọn Thiên Sinh nguyên bản sợ mất mật, ai ngờ Bán Nguyệt chỉ đường xong, liền thả bọn họ đi. Bọn họ chạy ra sinh thiên, vội hái Thiện Nguyệt Thảo, rồi chôn thi thể thương nhân kia, liều mạng chạy về đây, nhưng mà so với đám Tạ Liên cước trình hơi chậm một chút.

Nói tóm lại, đem một đám thương nhân này hộ tống khỏi sa mạc, sự tình cuối cùng mới được cho là hạ màn.

Bất quá, lúc sắp chia tay , Thiên Sinh lén lút chạy đi tìm hắn, thần thần bí bí hỏi: "Ca ca, ta hỏi ngươi một vấn đề."

Tạ Liên đáp: "Ngươi cứ hỏi."

Thiên Sinh nói: "Ngươi kỳ thật là thần tiên đi?"

"......"

Tạ Liên có chút chấn kinh rồi.

Bởi vì, trước kia có khoảng thời gian hắn thường xuyên đối người khác cao giọng hô to, nói ta là thần tiên đây, ta là Thái Tử điện hạ nè, cũng không ai tin hắn cả. Lần này hắn cư nhiên không mở miệng, đối phương liền hỏi hắn có phải thần tiên hay không, thực sự làm hắn có điểm khiếp sợ.

Thiên Sinh lập tức nói: "Ta đã thấy ngươi dùng pháp thuật rồi! Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi định nói như thế nào, ngươi nói ra sai cũng sẽ không có ai tin......"

Thiên Sinh bảo: "Lần này ít nhiều là nhờ ngươi, bằng không ta đã bị đám quỷ đen thui đó đá xuống cái hố kia rồi. Ta đợt này về sẽ kêu người xây cho ngươi cái miếu, chỉ cúng một mình ngươi."

Thấy cậu ta vỗ vỗ ngực, từng cái từng "Rất lớn rất lớn" , Tạ Liên buồn cười, vui vẻ cười nói: "Vậy đa tạ ngươi lắm."

Tuy rằng tiểu hài tử này căn bản không hiểu xây miếu là sự kiện lớn bao nhiêu, nhưng được người ta hứa hẹn lời này, mặc kệ có thể thực hiện hay không, hắn cũng cảm thấy rất cao hứng, vẫy vẫy tay tiễn đưa bên kia.

Nam Phong vẽ ra một cái Súc Địa Thiên Lí, đưa bọn hắn về Bồ Tề Quan. Mở vừa cửa, Tạ Liên liền lấy ra cái chiếu, trải trên mặt đất, sau đó nằm xuống tựa như một khối thi thể, toàn bộ các động tác đều mạch lạc lưu loát. Tam Lang cũng ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn chằm hắn. Tạ Liên thở dài, nói: "Chúng ta đã đi mấy ngày rồi?"

Tam Lang đáp: "Chẳng qua cũng chỉ có ba bốn ngày thôi."

Tạ Liên lại thở dài: "Ba bốn ngày mà thôi, vì sao lại mệt như vậy."

Từ sau phi thăng tới giờ, hắn thường xuyên cảm thấy mệt còn hơn chó, đây thật sự không phải ảo giác đâu.

Hắn than xong, ngẩng đầu, hỏi: "í, Nam Phong, ngươi sao còn chưa quay về đưa tin?"

Nam Phong hỏi ngược: "Đưa tin gì cơ ?"

Tạ Liên nói: "Ngươi không phải là thần quan của Nam Dương điện sao? Rời đi một phát đã ba bốn ngày, chủ tử nhà ngươi không tìm ngươi sao?"

Nam Phong nói: "Chủ tử nhà ta hiện không ở trong điện, mặc kệ ta."

Tạ Liên liền bò dậy, nói: "Được, ngươi lưu lại cũng tốt."

Nam Phong hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Tạ Liên vẻ mặt ôn hoà bảo: "Ta nấu cho ngươi một bữa cơm. Khao ngươi một chút."

Nam Phong nghe vậy, sắc mặt đại biến. Hắn giơ tay lên, hai ngón khép lại, đặt bên huyệt Thái Dương, tựa hồ được ai thông linh, đứng dậy bảo: "Trong điện có chuyện, ta đi trước."

Tạ Liên giương tay níu kéo, nói: "Ai, Nam Phong, đừng đi mà, sao lại đột nhiên có việc được ? Lần này thật sự vất vả ngươi......"

Nam Phong quát: "Thật sự có việc!" Thấy cậu vụt chạy khỏi cửa, Tạ Liên lại ngồi về trên chiếu, đối Tam Lang nói: "Xem ra cậu ta không đói bụng."

Tam Lang còn chưa trả lời, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Nam Phong lại vọt trở về, đứng ở cửa, nói: "Hai người các ngươi ......"

Tạ Liên cùng Tam Lang song song ngồi ở trên chiếu, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Hai người bọn ta làm sao ?"

Nam Phong run rẩy chỉ vào Tam Lang, lại run rẩy chỉ vào Tạ Liên, nghẹn họng một lúc lâu, bảo: "Ta sẽ quay lại sau."

Tạ Liên nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh."

Nam Phong lại nhìn lướt qua Tam Lang, đóng cửa rời đi. Tạ Liên chống tay, học Tam Lang nghiêng nghiêng đầu, nói: "Xem ra là thật sự có việc."

Hắn lại nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu ta không đói bụng, vậy còn ngươi?"

Tam Lang cũng tủm tỉm cười đáp: "Ta đói bụng."

Tạ Liên mỉm cười, lại đứng dậy, xoay người, tùy tay thu thập bàn thờ một chút, lại hói: "Được rồi. Vậy, ngươi muốn ăn gì đây, Hoa Thành?"

Phía sau, im lặng giây lát, ngay sau đó, truyền đến một tiếng cười nhẹ.

"Ta, vẫn là tương đối thích cách xưng hô ' Tam Lang ' hơn ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei