Chương 33: Thái tử thần võ điện thấy thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tôn Huyền

Linh Văn một bên tiến lên, đứng cạnh bảo tọa, một thân hắc y, ít khi nói cười, cầm quyển sách điểm qua một lượt, bảo: "Đế Quân, có vài vị thần quan bên ngoài tuần giới, không thể trở về."

Quân Ngô hơi gật đầu, đáp: "Bọn họ trước đó có thông báo rồi ."

Linh Văn cúi đầu xưng vâng. Quân Ngô lại chuyển hướng Tạ Liên, nói: "Tiên Nhạc nói vậy cũng biết, hôm nay triệu ngươi lên đây, vì chính là cái gì."

Tạ Liên vẫn là cúi đầu, đáp: "Đại khái đoán được. Bất quá, ta cho rằng sự việc của Tiểu Bùi võ thần, đã có định đoạt."

Lúc này, một âm thanh nam tử vang lên nói: "Chuyện này đến tột là định đoạt thế nào, chỉ sợ khó mà nói được."

Thanh âm này từ phía sau hắn truyền đến, lanh lảnh lọt vào tai, Tạ Liên vừa quay đầu lại, chỉ thấy ngoài đại điện bước vào một vị Võ Thần, đỡ kiếm mà đi, thẳng hướng trước điện đi vào, trước khi đi qua hắn, ngừng một bước, cong cong khóe miệng, nói: "Thái Tử điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu."

Bề ngoài Võ Thần này ước hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khí độ ung dung, hành động lại thập phần quả quyết, nhìn tướng mạo này, so với tôn tượng lức trước Tạ Liên gặp ở Dữ Quân Sơn càng muốn thêm minh tuấn, là loại anh tuấn mà các nữ nhân thường thích bán tán, vừa nhìn đã thấy là nhân vật phong lưu thành tánh. Tạ Liên chưa trả lời, hắn ta đã nói tiếp: "Vất vả ngươi chiếu cố Tiểu Bùi nhà chúng ta."

Tạ Liên yên lặng mà nghĩ: "Đây đúng thật là đắc tội." Miệng lại nói: "Đâu có đâu có. Bùi tướng quân mới là ngưỡng mộ đã lâu."

Câu ngưởng mộ đã lâu này, chính là lời thật lòng. Mấy ngày này, Tạ Liên lấy mấy quyển trục, lại rải rác đọc chút truyền thuyết thần quan trứ danh, trong đó, chủ yếu viết về vị Minh Quang võ thần Bùi Mính này. Vị võ thần phương bắc này làm khi làm người chiến công tuy rằng lợi hại, nhưng mọi người lại nói chuyện say sưa nhất, vẫn là truyền thuyết hắn lưu lại những thứ tốt đẹp hoặc không tốt đẹp ở pháo hoa hẻm. Truyền thuyết tốt đẹp thì có vung tiền như rác nghĩa hiệp cứu danh kỹ phong trần lấy thân báo đáp từ đây si tình vì chàng hoàn lương giữ mình như ngọc vân vân, truyền thuyết tốt đẹp lại có một đêm giục ngựa lao nhanh ngàn dặm vượt rào cùng phụ nữ có chồng một lần ** vân vân, phần nào đó nói lên trình độ cũng rất lợi hại. Sau khi đọc xong, Tạ Liên liền cảm thấy người này nhiều năm như vậy cư nhiên chỉ gặp phải một cái Tuyên Cơ, thật sự là không hợp lý.

Bởi vì sa trường cùng tình trường hắn ta đều rong ruổi đắc ý, không ít đối thủ và đồng liêu đều nhiệt tình yêu thương cầu cho hắn chết mau mau, tốt nhất là mắc bệnh hoa liễu đến chết, cố tình mạng người này thực cứng, hắn thưởng qua vạn bụi hoa, chính là không mắc bệnh; không những không chết sớm, hắn còn sống lâu hơn cả người ta . Cuối cùng cũng có một ngày bại trận, mọi người nghĩ thầm ha ha ha ha! Cái này chết tới nơi rồi ! Ai ngờ, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, tại lúc ngàn cân treo sợi tóc het6q sức, hắn ta phi thăng.

Cái này, đối thủ không bị hắn đánh chết cũng bị hắn làm cho tức chết rồi.

Sau khi phi thăng, Bùi Mính cũng không thay đổi tác phong này, săn diễm truyền thuyết sân khấu ngày càng mở rộng. Ngay đến tiên tử nữ quan, cho tới yêu tinh nữ quỷ phàm là có vài phần sắc đẹp, liền không thoát khỏi tay hắn ta. Bất quá hắn thích nhất vẫn là phụ nữ đẹp chốn nhân gian. Không ít tiểu truyện ngôn tình đều nhiệt liệt yêu thương lấy hắn làm vai chính sáng tác, nếu không phải pháp tu của Tạ Liên yêu cầu thanh tâm quả dục, nói không chừng hắn cũng tò mò đọc lấy vài cuốn. Cho nên, ngoại trừ vị tôn sư Võ Thần phương bắc, nam tử nhân gian cũng thường đem hắn biến thành vận thần đào hoa tới bái. Thậm chí không ít thần quan ở Thiên Đình gặp được hắn ta, đi lướt qua vai, cũng muốn âm thầm quay đầu lại lạy một lạy, muốn dính dính chút khí đào hoa. Không thể không nói, tuy rằng có điểm tương tự, nhưng là hắn ta so Phong Tín ngồi không tự dưng bị dính cái tên "Cự Dương" đã muốn may mắn hơn nhiều.

Chúng Thần Quan trong lòng biết rõ ràng "ngưỡng mộ đã lâu" của hai người kia ngưỡng chính là cái gì, âm thầm ôm bụng cười cười lớn. Khách khí xong rồi, Tạ Liên mới hòi: "Bùi võ thần bảo ' khó mà nói được ' nghĩa là như thế nào ?"

Bùi Mính búng tay một cái, giữa đại điện, bỗng nhiên hiện ra một khối thi thể treo lủng lẳng.

Nghiêm khắc mà nói, đây là một cái vỏ rỗng. Khối hình người này không có nguyên thần, bên trong rỗng tuếch, thêm với từ đầu đến chân đều là máu chảy đầm đìa, so với một khối thi thể cũng không có gì khác biệt. Lại xét đến mặt, hai mắt nhắm nghiền, diện mạo thanh tú, đúng là A Chiêu. Hay nói đúng hơn là phân thân của Tiểu Bùi võ thần.

Trên Thần Võ Điện, giữa các vị thần quan ngọc thụ lâm phong, bỗng nhiên xuất hiện cái thứ như vậy, hình ảnh này, nhìn qua có chút ghê người. Quân Ngô lại chưa hề có bất cứ hành động nào, chỉ đơn giản là nhìn. Y tuy ngồi cao, nhưng chẳng hiểu vì sao, khi y nhìn xuống chúng thần quan bên dưới cũng không tỏ thái độ gì. Tuy rằng uy nghiêm trang trọng, lại không hề cao ngạo. Tạ Liên hỏi: "Bùi võ thần đây là ý gì?"

Bùi Mính nói: "Mấy ngày trước, ta đi thăm Tiểu Bùi, nó nhắc tới một sự kiện làm ta cảm thấy thực hiếm lạ."

Hắn ta vừa mở miệng, Tạ Liên liền mơ hồ đoán được hắn đang muốn nói gì.

Bùi Mính vòng quanh được non nửa vòng Tạ Liên, cười bảo: "Bản lĩnh của Tiểu Bùi, ta tự nhiên rõ ràng. Tuy rằng phân thân này của nó rất yếu, năng lực kém xa bản gốc, nhưng cũng không tới nỗi tệ, vẫn có thể miễn cưỡng cùng ' hung ' đánh tay đôi. Nhưng mà, nó cư nhiên nói với ta rằng, có một phàm nhân, đánh nó tới mức không còn chút lực đánh trả, đây chẳng lẽ không phải là thực hiếm lạ?"

Bùi Mính tiếp tục nói: "Ta liền truy vấn, nó lại nói cho ta thêm nhiều sự tình. Nguyên lai lúc ấy, ở Bán Nguyệt Quan, bên cạnh Tiên Lạc Thái Tử điện hạ, có một hồng y thiếu niên đi theo."

Vừa nghe đến hai chữ "Hồng y", có mấy vị thần quan sắc mặt dần bắt đầu mất tự nhiên. Mà một câu kế tiếp của Bùi Mính, trực tiếp làm cho bọn họ mất tự nhiên, tới nỗi không thể đứng yên được. Hắn ta nói: "Mà thiếu niên này, trong bóng tối, chớp mắt một cái liền đem mấy trăm tên binh lính Bán Nguyệt gần hung giết sạch không còn một mống!

"—— xin hỏi Thái Tử điện hạ, tên hồng y thiếu niên kia, đến tột cùng là thần thánh phương nào?"

Không phải là "Hung", thì đó là "Tuyệt", hơn nữa, chỉ dựa vào một hồng y thiếu niên liền có thể nháy mắt giết hết trăm hung.

Nhiều tin tức như thế, cho dù là ai cũng biết, thiếu niên kia có khả năng nhất là ai. Nhưng mà, không kẻ nào muốn chủ động nói ra cái tên đó.

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nghĩ đi nghĩ lại, thập phần dối trá nói: "Khụ, thật không? Chuyện này ta thật sự nhớ không rõ, lúc ấy có một nhóm thương nhân cũng đi vào Bán Nguyệt Quan, bọn ta cũng có ở chung mấy ngày, chắc là một người trong nhóm thương nhân đi."

Bùi Mính cười bảo: "Thái Tử điện hạ, cách nói của ngươi và Bùi Túc khác xa nhau. Ta nghe Tiểu Bùi nói, ngươi cùng thiếu niên kia chính là phi thường thân mật, một chút cũng chẳng giống kiểu mới ở chung mấy ngày, ngươi như thế nào đảo mắt cái liền không nhớ rõ?"

Tạ Liên thầm phản bác: "Không, ngươi sai rồi, lời ta chính là thật. Thực tình cũng chỉ mới ở chung mấy ngày mà thôi."

Đương nhiên, trên mặt hắn vẫn là gợn sóng bất kinh. Lúc này, cách đó không xa, một tên bạch y đạo nhân chậm rãi phe phẩy phất trần tuyết trắng, nói: "Bùi võ thần, như ngươi nói, đây đều là lời từ một phía của Tiểu Bùi võ thần, mà hiện tại hắn có tội trong người, bây giờ bị cấm túc, đang chờ lưu đày, lời nói còn cần cân nhắc, chỉ nên tin phần nào thôi."

Bùi Mính bảo: "Đây đành phải nhờ tới Nam Dương võ thần cùng Huyền Chân võ thần, các ngươi có thể tới giúp chút hay không."

Theo ánh mắt hắn ta nhìn lại, Tạ Liên quả nhiên thấy ở đại điện võ thần Tây Nam Phong Tín cùng võ thần Đông Nam Mộ Tình.

Bộ dáng Phong Tín vẫn như trong trí nhớ của hắn, hắn ta luôn cao như vậy, sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, giữa mày vĩnh viễn hơi hơi nhíu lại, tựa như có chuyện gì khiến hắn không thể kiên nhẫn, trên thực tế hắn ta cũng đâu phải không kiên nhẫn. Còn Mộ Tình lại cùng trong ấn tượng của hắn có chút khác biệt, tuy vẫn là khuôn mặt trắng nõn, huyết sắc nhợt nhạt, hai mảnh môi mỏng hơi nhấp, mi mắt rũ xuống, nhưng quanh thân một bộ lại như đang nói "Không dám nhận" thái độ lãnh đạm, ôm cánh tay mà đứng, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ theo thứ tự vào bên trái, cũng không biết là khí định thần nhàn hay là đang tính kế gì. Hai tên này tuy rằng đều được tính là mỹ nam tử, các chỗ lại rất người. Nghe Bùi Mính điểm danh, bọn họ không hẹn mà cùng ngước nhìn về phía Quân Ngô. Quân Ngô hơi gật đầu, hai người lúc này mới chậm rì rì mà đứng dậy.

Đây vẫn là lần đầu từ khi phi thăng đợt ba tới nay Tạ Liên cùng hai người bọn họ chạm trán đối mặt. Lần chạm trán, hắn chỉ cảm thấy, ánh mắt phóng về bên này càng thêm điên cuồng.

Điên cuồng cũng đúng thôi. Phải biết, Thần Võ Điện này chính là đệ nhất chi điện của Võ Thần, không phải thần quan Thượng Thiên Đình thì không có tư cách tới nghị sự. Tiên Nhạc Thái tử lần đầu tiên phi thăng khi điểm mặt Phong Tín cùng Mộ Tình mang theo, lúc đó, hai tên này đều là thần quan hạ cấp ở Trung Thiên Đình, tư cách cách đặt chân vào cũng chẳng có. Mà bây giờ, hai tiểu phó thần tướng ngày trước chẳng thể công khai mà đứng tại Thần Võ Điện, hiện tại bài vị còn muốn cao hơn so với chủ thượng ngày xưa, thật là phong thuỷ luân phiên xoay chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tình cảnh này, không thể không thốt lên hai chữ xuất sắc. Ba người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, lung tung rối loạn mà nhìn lẫn nhau một hồi, đều nhanh chóng làm bộ không có việc gì mà đừng xoay mặt đi, không ai biết không trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì. Bất quá, Tạ Liên đã lường trước được, Bùi Mính muốn nhờ bọn họ hỗ trợ gì rồi.

Quả nhiên, Bùi Mính nói: "Nam Dương võ thần và Huyền Chân võ thần đều đã cùng Hoa Thành giao thủ qua, đối với vũ khí của vị kia, nhị vị quyền lên tiếng hơn ta."

Hắn ta lôi khối võ rỗng này của A Chiêu ra, chính là muốn để mọi người xem xét miệng vết thương. Phong Tín và Mộ Tình chậm rãi đi đến cụ huyền phù giữa không trung kia, Tạ Liên cũng xê dịch theo vài bước, nhìn vài lần, nhưng bởi vì máu thật sự quá nhiều, hơn nữa đa số đều đã ngưng tụ thành máu đông, thật sự thấy không rõ lắm. Hai người kia sắc mặt ngưng trọng mà nhìn một hồi, lại ngẩng đầu, nhìn lướt qua nhau, tựa hồ ai cũng không muốn nói ra trước.

Linh Văn nhìn hai tên nay dùng mắt đánh nhau, đánh tới đánh lui vẫn là không nói lời nào, thật sự nhìn không nổi nữa, dưới chỗ Quân Ngô ngồi ho khan một tiếng, nói: "Nhị vị võ thần, thế nào rồi ?"

Cuối cùng, vẫn là Phong Tín mở miệng trước. Hắn ta trầm giọng đáp: "Là hắn."

Mộ Tình tiếp lời: "Loan đao Ách Mệnh."

Đại khái hiện tại thần quan ở Thần Võ Điện, chỉ có Tạ Liên là không biết bốn chữ này đại biểu cho cái gì.

Loan đao Ách Mệnh, chính là Hoa Thành luận chiến trong mộng, khi y một thân thách đấu ba mươi ba thần quan, đem loan đao quỷ dị kia đánh mấy vị võ thần đến hồn phi phách tán, lá gan muốn nứt ra !

Trong Thần Võ Điện, các vị thần quan tốp năm tốp ba bắt đầu thấp giọng bàn tán, ánh mắt nhìn về Tạ Liên quỷ bí không thôi. Bùi Mính mục đích đạt thành, bảo: "Nếu đồng hành cùng Thái Tử điện hạ đích thật là vị hồng y thiếu niên kia, nguy cơ sự tình phải định đoạt lại lần nữa."

Tên bạch y đạo nhân lúc nãy lại nói: "Bùi võ thần, ý tứ của ngài, là muốn nói, Tiên Nhạc Thái Tử điện hạ cùng tuyệt cảnh Quỷ Vương có khả năng thông đồng với nhau vu hãm Tiểu Bùi võ thần sao?"

Hai lần vị đạo nhân này lên tiếng, là hai lần đều đứng về phía hắn, Tạ Liên không khỏi muốn nhìn một cái, rốt cuộc là vị thanh kỳ tiên liêu nào a. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của vị đạo nhân kia, bạch ngọc vì mang, phất trần đặt ở khuỷu tay, trên lưng đeo một phen trường kiếm, bên hông cắm quạt xếp, quả nhiên là phong lưu nho nhã, thần thái phi dương. Chỉ là khuôn mặt kia mơ hồ có điểm quen mắt, Tạ Liên lại nhớ không ra đã gặp một vị đạo hữu như vậy ở đâu. Bùi Mính cũng đưa mắt liếc nhìn đối phương một cái, cười bảo: "Thanh Huyền, lúc này ngươi cũng nên phân rõ đúng sai chứ ?"

Bạch y đạo nhân nọ hướng hắn ta hơi khom người, nói: "Thì ra là ta hiểu lầm, xin lỗi, Bùi tướng võ thần xin vạn lần đừng trách. Ta sai, ta sai."

Kỹ thuật diễn này, thật sự vô cùng phù hoa. Bùi Mính kia tươi cười tựa như trưởng bối sốt ruột không muốn cùng tiểu hài tử so đo, lắc lắc đầu, vung tay lên, triệt hồi võ rỗng A Chiêu huyền phù ở không trung về, xoay người nói: "Cũng chưa chắc là thông đồng. Chỉ e là vị kia một tay che trời, bản lĩnh lợi hại, sử dụng thủ thuật che mắt hoặc quỷ kế, lừa bịp những người khác cùng Thái Tử điện hạ cũng chưa biết được. Cho nên, ta cho rằng việc này chỉ sợ còn cần phải bàn lại. Thái Tử điện hạ đang giữ Bán Nguyệt quốc sư, tốt nhất cùng nhau trình lên, đi thẩm vấn thêm lần nữa."

Ý tứ này, là muốn đem Hoa Thành kẻ chủ mưu đứng sau Bán Nguyệt Quan. Mà nếu Bán Nguyệt đến Thượng Thiên Đình, thẩm vấn xong, kết quả sẽ nói như thế nào, e rằng biến cố sẽ lớn lắm.

Tạ Liên cười cười, đáp: "Bùi võ thấn, liền tính ngươi không tin được ta, cũng nên tin tưởng Phong Sư đại nhân. Lúc ấy, Tiểu Bùi võ thần ở dưới đáytội nhân hố, đã thừa nhận những người qua đường tiến vào Bán Nguyệt Quan đều do hắn, Phong Sư đại nhân cũng nghe được toàn bộ sự việc."

Nghe vậy, Bùi Mính lại nhìn thoáng qua bạch y đạo nhân kia.

Tạ Liên nói tiếp: "Hơn nữa, trước mắt chúng ta đều ở Thần Võ Điện, trên người ta có bị áp dụng phương pháp che dấu vết tích hay không, ngươi có thể hỏi Thần Võ Điện hạ."

Nghe vậy, chúng thần quan đồng thời nhìn phía Quân Ngô đang ngồi phía trên. Nhưng mà, Quân Ngô thần sắc bình tĩnh, mảy may chưa biến, điều này liền giải thích, trên người Tạ Liên không thành vấn đề. Vì thế, chúng thần quan lại nhìn về hai người dưới điện kia. Tạ Liên lại nói: "Bùi võ thần, việc nào ra việc đó, trước không nói thiếu niên đồng hành cùng ta có phải Hoa Thành không, cứ cho ta nhượng bộ vạn bước, đó thật sự là Hoa Thành, nhưng cùng việc Tiểu Bùi võ thần làm, đâu có quan hệ gì."

Hắn biểu tình tự nhiên mà đem cái tên kia nói ra, khiến vài vị thần quan trên điện sau lưng nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Bùi Mính bình tĩnh nhìn hắn một trận, bỗng nhiên trưng ra tươi cười. Đang lúc hắn ta chuẩn bị mở miệng, Tạ Liên cũng ở ngưng thần chuẩn bị tiếp chiêu, Quân Ngô nói: "Được rồi."

Y vừa lên tiếng, Bùi Mính liền không hề cãi nữa, cúi cúi người.

Quân Ngô chậm rãi nói: "Bùi Túc đã đã nhận tội, những lời Khắc Ma khai cũng giống những gì hắn đã nói, vì vậy, chuyện Bán Nguyệt Quan, cũng liền tính kết thúc đi."

Trầm mặc một lát, Bùi Mính đáp: "Vâng."

Tạ Liên trong lòng mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Bùi Mính nói: "Nhưng Nam Dương cùng Huyền Chân đã chứng thật, miệng vết thương trên khối vỏ rỗng này, xác thật do loan đao Ách Mệnh lưu lại."

Quân Ngô nói: "Ân. Đây là một sự kiện khác."

Bùi Mính bảo: "Việc này không phải giả, thỉnh Đế Quân tra rõ."

Quân Ngô trả lời: "Việc này ta tự nhiên sẽ tra rõ, Minh Quang cùng các vị tiên liêu yên tâm." Trầm ngâm một lát, y nói: "Hôm nay tạm giải tán. Tiên Nhạc, ngươi ở lại."

Trông dáng vẻ, là muốn lưu Tạ Liên tự mình tra hỏi. Một khi đã như vậy, Bùi Mính cũng không còn chuyện để nói, Tạ Liên cũng nói nhiều, cúi đầu đáp: "Vâng."

Đã giải tán, các vị thần quan tốp năm tốp ba đi ra ngoài. Khi Phong Tín đi ngang qua, nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, Tạ Liên đối hắn ta hơi hơi mỉm cười, hắn ngược lại ngẩn ra sau đó trực tiếp đi mất. Ánh mắt Mộ Tình đặt thẳng trên người hắn rồi lướt qua, cứ như nhìn không thấy hắn vậy. Mà bạch y đạo nhân kia phe phẩy phất trần đi tới, vẻ mặt tươi cười, đang muốn nói chuyện, Bùi Mính một tay đỡ kiếm, một tay vuốt mũi, đã bước tới, bất đắc dĩ nói: "Thanh Huyền, nhìn ca ca ngươi phân thượng, đừng náo loạn được nữa."

Bạch y đạo nhân kia thu lại tươi cười, bảo: "Bùi võ thần, ngươi đừng lấy ca ca ra dọa ta. Ta không có sợ huynh ấy."

"Ngươi......" Bùi Mính tức giận đến mức ngứa hết chân răng, lại không có cách nào lay chuyển y, cuối cùng, chỉ chỉ y, nói "Ngươi a ngươi, Tiểu Bùi lần này bị ngươi hại thảm."

Bạch y đạo nhân kia khua loạn phất trần, nói: "Đó là Tiểu Bùi tự gây chuyện, không liên quan tới ta!" dường như không muốn cùng Bùi Mính nói thêm gì nữa, vắt chân chạy nhanh. Tạ Liên vốn còn đang nghĩ xem Bùi Mính có thể châm chọc vài câu hay không, nhưng hắn ta lại không làm như thế, cũng đi thẳng về phía trước. Một tòa Thần Võ Điện to như vậy, trừ bỏ Quân Ngô ngồi trên điện cùng Tạ Liên dưới điện, chỉ còn lại có một người còn hãy ở trong điện, là vị Vĩnh An quốc Thái Tử điện hạ Lang Thiên Thu kia. Tạ Liên cảm thấy kỳ quái, hắn vì cái gì vẫn còn ở lại? Bước lên thì thấy, người này cư nhiên nhắm hai mắt, đứng mà còn có thể ngủ rồi.

Tạ Liên nhất thời dở khóc dở cười, vỗ nhẹ nhẹ lên vai thanh niên, gọi: "Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ?"

Lang Thiên Thu lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, kêu loạn: "Làm sao, có chuyện gì vậy?!"

Tạ Liên nói: "Không sao cả, tan triều rồi."

Lang Thiên Thu mới vừa tỉnh ngủ, còn mơ mơ hồ hồ, mờ mịt nói: "Vậy là tan rồi? Nãy giờ nói gì vậy ?? Ta cái gì cũng chưa nghe được a???"

Tạ Liên bảo: "Không nghe được cũng không sao cả, chẳng phải chuyện gì quan trọng. Trở về thôi."

Lang Thiên Thu đáp: "Nga!" đến lúc ra khỏi đại điện rồi, còn nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn hắn một cái, Tạ Liên cười tủm tỉm đối hắn ta phất phất tay.

Đợi cho mọi người đều giải tán sạch sẽ, hắn mới chậm rãi quay người lại. Quân Ngô khoanh tay, từ trên bảo tọa đi xuống tới, nói: "Loan đao Ách Mệnh."

Tạ Liên không khỏi đứng thẳng thân thể.

Quân Ngô nói tiếp: "Cho nên, rốt cuộc sao lại thế này?"

Tạ Liên nhìn y một cái, bỗng nhiên quỳ rạp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei