Chương 6: Thái tử lên kiệu hoa gặp Quỷ đón dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tôn Huyền

Chẳng biết có phải vì kiệu phu tay run quá lợi hại hay không mà khiêng kiệu không vững, đến nỗi đầu nữ nhân kia cũng đong đưa theo. ' nhạc ' văn ' tiểu thuyết ' (?) màn kiệu khẽ lay . "Thùng" một tiếng , cái đầu rơi xuống đất, sau đó liền nhanh chóng lăn ra trên đường cái.

Mà thân thể không đầu trong kiệu kia cũng bổ nhào về phía trước -- " Ầm" một phát, cả người ngã lăn khỏi cửa kiệu .

Có gã kiệu phu nọ không để ý, chân dẫm phải một cái cánh tay, dẫn đầu kêu to, cả đoàn đưa thân lập tức rời vị trí, đám người tức khắc " leng keng" lôi ra mấy cái đại đao trắng bóng, kêu: "Làm sao vậy?! Ở đâu ?!" Chẳng ai biết kẻ đầu têu lẫn đã vào xó nào rồi. Trên đường gào thành một mảnh, Tạ Liên tập trung nhìn vào người bị rơi đầu , cư nhiên không phải người sống mà là một cái đầu gỗ lem luốc.

Phù Dao lại bảo: " Xấu quá vậy!"

Vừa lúc tiểu nhị mang theo ấm đồng đi lên, Tạ Liên nhớ tới thần thái của hắn ngày hôm qua , nói: "Chủ quán, hôm qua ta thấy nhóm người này ở trên phố diễn tấu sáo trống, hôm nay lại thấy nữa, bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì vậy ?"

Tiểu nhị nói: "Muốn chết hả ."

"Ha ha ha......"

Tạ Liên cũng không lấy làm ngoài ý muốn, hỏi : "Bọn họ đây là nghĩ đem Quỷ Tân Lang kia dụ ra sao?"

Tiểu nhị đáp : "Chứ còn muốn làm cái gì nữa ? Có vị phụ thân tân nương mất tích kia treo giải thưởng là số tiền lớn , chỉ việc giúp ông ta tìm con gái , nhóm người này liền cả ngày cứ vậy chướng khí mù mịt mà nháo."

Người cha này treo giải lớn vậy bởi vì do ông ta là quan lão gia . Tạ Liên lại nhìn thoáng qua cái đầu nữ nhân trang trí cẩu thả trên mặt đất, trong lòng hiểu ngay bọn họ muốn dùng nó để giả mạo tân nương tử.

Chỉ nghe Phù Dao chán ghét nói: " Nếu ta là Quỷ Tân Lang, đưa thứ đồ xấu vậy cho ta, ta liền hủy diệt luôn cái trấn này."

Tạ Liên nói: "Phù Dao, lời này của ngươi rất không giống một lời tiên gia nên nói. Còn nữa nha , ngươi có thể đem thói quen trợn trắng mắt sửa đổi không, chi bằng ngươi đầu tiên cứ đặt ra cái mục tiêu nho nhỏ cho mình , một ngày chỉ cần luân phiên làm năm thứ linh tinh là đủ."

Nam Phong nói: "Ngươi có cho tên này định một ngày năm mươi thứ cũng không đủ dùng!"

Lúc này, trong đoàn đột nhiên chui ra một tiểu thanh niên, tinh thần phấn chấn, nhìn dáng vẻ như là người dẫn đầu, vung tay hô to: "Nghe ta nói, nghe ta nói! Như vậy căn bản vô dụng! Mấy ngày nay chúng ta chạy tới chạy lui ? Quỷ Tân Lang kia có bị câu ra tới không ?"

Bọn nam tử trưởng thành sôi nổi phụ họa oán giận, tiểu thanh niên kia tiếp : "Theo ta thấy, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp vọt vào cuối Quân Sơn, người người kẻ kẻ lục soát trên núi , đem cái móng sửu bát quái giết đến cùng ! Ta dẫn đầu, đại hảo hán nào có tâm huyết xin cùng ta đi , giết sửu bát quái, tiền thưởng sẽ phân chia đồng đều !"

Một đám hán tử đầu tiên là thưa thớt mà cùng vài câu, dần dần thanh âm tăng lớn, cuối cùng tất cả mọi người hưởng ứng lên, nghe chỉ vậy nhưng cũng thanh thế to lớn. Tạ Liên hỏi: "Sửu bát quái? Chủ quán, bọn họ nói sửu bát quái này là thế nào?"

Tiểu nhị giải thích : "Nghe nói Quỷ Tân Lang ở tại Dã Quân Sơn sửu bát quái, bởi vì quá xấu, cho nên không có nữ nhân thích, mới tâm sinh oán hận, chuyên đoạt tân nương tử của kẻ khác, không cho người tác thành chuyện tốt."

Trên quyển trục của Linh Văn điện không có ghi lại cái này, Tạ Liên nói: "Có cách nói này sao? Chẳng lẽ là do suy đoán?"

Tiểu nhị bèn nói: " Ai mà biết chứ , nghe nói có không ít người đã gặp qua, cái gì mà cả khuôn mặt đều quấn lấy băng vải, ánh mắt hung ác, không biết nói chỉ biết khò khè khò khè giống chó săn mà kêu. Truyền đến thao thao bất tuyệt."

Phù Dao nói: "Trên mặt quấn đầy băng vải, chưa chắc là quá xấu, cũng có khả năng do bởi vì quá đẹp không dám cho người thấy."

Tiểu nhị câm lặng một lát, nói: " Ai biết đâu , dù sao thì ta chưa thấy qua."

Lúc này, trên đường truyền đến giọng của một thiếu nữ , nói: "Các ngươi...... Các ngươi đừng nghe gã , không được đi, cuối Quân Sơn rất nguy hiểm......"

Phía góc đường đang nói chuyện, đúng là thiếu nữ Tiểu Huỳnh tối hôm qua đi lên Nam Dương miếu cầu phúc kia .

Tạ Liên vừa trông thấy nàng cảm giác mặt có điểm đau, liền vô thức đưa tay sờ sờ.

Tiểu thanh niên kia nhìn nàng sắc mặt lập tức chẳng tốt, đẩy nàng một phen, bảo : "Đại lão gia đang nói chuyện, một tiểu cô nương biết cái gì mà chen mồm vào ?"

Tiểu Huỳnh bị hắn đẩy, có chút co rúm, lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: "Các ngươi đừng nghe gã . Mặc kệ là đưa dâu giả hay là lục soát núi , đều nguy hiểm như nhau đây chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?"

Tiểu thanh niên phản bác : "Ngươi nói quá dễ nghe đi, bọn ta là liều mạng vì dân trừ hại, ngươi thì sao ? Ích kỷ, không chịu giả mạo tân nương lên kiệu hoa , vì dân chúng nơi này nữa dũng khí cũng không có, hiện tại lại tới gây trở ngại cho bọn ta, ngươi có thấy lương tâm cắn rức ?"

Gã mỗi nói một câu nói liền đẩy thiếu nữ kia một cái , người trong điếm thấy thế đều nhăn lại mi. Tạ Liên một bên cúi đầu tháo dải băng trên cổ tay , một bên nghe được tiểu nhị nói: " Đó Tiểu Bành Đầu, hồi trước tưởng dụ dỗ cô nương kia giả mạo tân nương, trong miệng dường như toàn mật , cô nương người ta không muốn , bây giờ gã lại trưng ra bộ mặt thối như này đây."

Trên đường, một đám nam tử hán cũng nói: "Ngươi đừng đứng ở chỗ này ngán đường nữa, dạt sang một bên đi!" Tiểu Huỳnh thấy thế, khuôn mặt bẹp ngại đến đỏ bừng, nước mắt ở hốc mắt rưng rưng , nói: "Ngươi...... Ngươi hà tất một hai phải nói ra lời như vậy ?"

Tiểu thanh niên kia lại nói: "Ta hà tất có phải nói ra lời như vậy hay không ? Ta kêu ngươi giả trang tân nương tử, ngươi có phải chết cũng không chịu?"

Tiểu Huỳnh nói: "Ta là không dám, nhưng mà ngươi cũng đâu cần dọa nạt , cắt nát váy của ta ......"

Nàng nhắc tới việc này, tiểu thanh niên kia nháy mắt như bị người ta trúng chân đau nhảy dựng lên, chỉ vào mũi nàng nói: "Cái con quỷ xấu xí dám ở chỗ này ngậm máu phun người! Ta cắt nát váy ngươi sao? Ngươi tưởng mắt ta bị mù hả ! Ai biết có phải chính ngươi cố ý lộ hàng dâng hoa ( hoa = hoa huyệt ) cho người ta xem hay không? Ngươi mặt xấu như vậy váy rách cũng chả ai thèm ngó , ngươi đừng nghĩ đến việc chụp mũ trên đầu ta!"

Nam Phong thật sự nghe không nổi nữa, ly trà " lắc rắc " nát vụn trong tay. Ngay lúc cậu ta đang muốn đứng dậy , bóng trắng bên cạnh phiêu một cái , nhảy từ ba thước lầu cao xuống . Chỉ nghe Tiểu Bành Đầu dưới kia la lên, che mặt đặt mông ngã trên đất, giữa khe hở ngón tay tích tóc chảy ra máu tươi.

Mọi người cơ bản chưa kịp thấy rõ tình hình , hắn đã ngã ngồi trên đất, còn tưởng là Tiểu Huỳnh bạo khởi cơ , ai ngờ nhìn lại nàng, thì chả nhìn được mô tê gì , bởi có một người thân mặc bạch y che khuất nàng.

Tạ Liên đôi tay cố định tay áo, cũng không quay đầu ( về hướng thằng khốn kia ), đối Tiểu Huỳnh cười tủm tỉm , hơi hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Vị cô nương này, không biết ta có thể thỉnh ngươi đi vào tiểu điếm uống chút trà hay không?" ( thính bay khắp chốn kìa )

Phía bên kia , Tiểu Bành Đầu trên nền đất miệng mũi đau nhức, khuôn mặt gã đau đến tựa như bị roi thép quất trúng , nhưng người này rõ ràng không mang theo hung khí, cũng không thấy được hắn ra tay thế nào, dùng cái gì ra tay. Gã lảo đảo bò dậy, cầm đao hô: "Người này sử dụng yêu pháp!"

Bọn nam nhân xung quanh vừa nghe "Yêu pháp", liền sôi nổi động đao . Ai ngờ từ phía sau , Nam Phong bỗng nhiên một chưởng đánh ra, "Rắc" một tiếng! Cây cột ở đâu đó theo tiếng mà gãy.

Thấy thần lực như vậy , một đoàn đại nam tử sắc mặt thoắt biến , Tiểu Bành Đầu kia trong lòng khiếp sợ ,vừa chạy vừa hướng bọn họ mạnh miệng cao giọng la: "Hôm nay coi như ta thua , các ngươi nếu là nam tử hảo hán, để lại danh tín , ngày sau bọn ta tìm được sẽ sẽ......"

Nam Phong sâu sắc khinh thường không thôi, Phù Dao lại ở một bên nói: " Chuyện tốt chuyện tốt , vị cô nương này chính là hôm qua ở Cự ......"

Nam Phong trở tay đập một cái, hai người họ liền bất động thanh sắc mà lên lầu . Tạ Liên vốn định thỉnh tiểu cô nương kia đi vào ngồi xuống , cho nàng ăn miếng trái cây uống chút nước trà vân vân gì đó . Thì nàng lại lau lau nước mắt xin phép đi trước, nhìn bóng dáng của nàng đành buông một tiếng thở dài, bản thân vào điếm . Khi bước vào điếm tiểu nhị có nói: " Nhớ đền cây cột cho ta ."

Thế nên Tạ Liên vừa đặt mông xuống liền hướng Nam Phong nói: " Nhớ đền cây cột cho chủ quán nha ."

Nam Phong: "......"

Tạ Liên nói: " Trước tiên , chúng ta cứ làm chính sự trước đã. Hai đứa ai có thể cho ta mượn ít pháp lực, ta phải vào thông linh trận xác minh tình báo một chút ."

Nam Phong đưa tay lên , hai người tay đối tay tuyên thệ , cứ vậy lập xong một cái khế ước cực kỳ đơn giản . Tạ Liên ngay tức khắc có thể tiến vào thông linh trận.

Bước vào phủ, hắn liền nghe Linh Văn nói: "Điện hạ phải mượn đến pháp lực sao ? Đi phương Bắc thuận lợi không ? Hai đứa tiểu võ quan tuổi nhỏ kinh nghiệm thiếu tự đề cử tương trợ ngươi thế nào rồi ?"

Tạ Liên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bị cây cột bị Nam Phong một chưởng phá thành từng đoạn , còn có vẻ mặt lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần Phù Dao, nói: "Hai vị tiểu võ quan mỗi người mỗi vẻ, đều là nhân tài đáng bồi dưỡng."

Linh Văn cười nói: " Thật là muốn chúc mừng Nam Dương võ thần cùng Huyền Chân võ thần , đúng y lời Điện hạ nói, hai đứa tiểu võ quan này tiền đồ cư nhiên vô lượng, là sắp tới kỳ phi thăng nha ."

Chốc lát sau, giọng Mộ Tình lạnh lùng trồi lên , nói: " Nó đi ra ngoài vẫn chưa bẩm báo với ta , tự nó đi, ta là hoàn toàn không biết gì cả." ( nói zị chi , nghe y như ông cố ý vậy )

Tạ Liên nghĩ bụng : "Ngươi thật đúng là suốt ngày đều canh giữ ở thông linh trận ha......"

Linh Văn nói: "Điện hạ, các ngươi hiện tại hạ phàm tại nơi nào? Phương Bắc là nơi Bùi võ thần tọa trấn , hương khói cực vượng, nếu điện hạ có nhu cầu, có thể tạm lưu lại Minh Quang điện của tên đó."

Tạ Liên nói: "Không cần phiền như vậy đâu. Vùng phụ cận ta đáp không tìm được Minh Quang điện, chúng ta liền nghỉ chân tại một cái Nam Dương điện rồi . Ta hỏi một câu này, Linh Văn, về Quỷ Tân Lang kia , các ngươi có tình báo gì không ?"

Linh Văn nói: "Có. Vừa rồi bọn ta ở trong điện bình xét cấp bậc của nó, là ' hung '."

"Hung"!

Đối với tai họa yêu ma quỷ quái làm loạn nhân gian , căn cứ vào năng lực, Linh Văn điện phân thành "Ác", "Lệ", "Hung", "Tuyệt" bốn cấp bậc.

"Ác" là giết một người, "Lệ" là diệt một môn , "Hung" là đồ một thành. Mà đáng sợ nhất chính là "Tuyệt" , phàm một khi xuất thế, chúng liền muốn hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn mới thôi.

Cuối vùng Quân Sơn nơi Quỷ Tân Lang ngụ , cư nhiên lại là cấp "Hung" , chỉ đứng sau "Tuyệt" một cấp, song , nhìn đến cái thân hắn, chỉ sợ khả năng toàn mạng trở về không lớn .

Bởi vậy, ra khỏi thông linh trận, hắn lập tức nói cho hai người còn lại việc này , Nam Phong bảo: "Những cái đó sửu bát quái băng vải đầy mặt gì gì , hơn phân nửa là lời đồn. Không thì bọn họ chắc chắn trông phải những thứ khác."

Tạ Liên nói: "Cũng có một loại khả năng khác . Tỷ như, tại nơi nào đó trong tình huống đặc biệt , Quỷ Tân Lang này sẽ không, hoặc là không thể đả thương người."

Phù Dao rất có kín đáo phê bình: "Linh Văn điện thật là làm hiệu suất kém, lâu như vậy mới bình xét được mỗi cấp bậc, muốn người ta sống sao !"

Tạ Liên nói: "Tốt xấu gì thực lực đối thủ như thế nào ta đã biết. Nếu là hung, Quỷ Tân Lang đó pháp lực tự nhiên cao cường, giả người căn bản không có khả năng câu nó ra. Nếu chúng ta muốn dẫn nó tới, đoàn người đưa thân không thể thực hiện thủ thuật lấy con rối giả tân nương qua mắt , cũng không thể cất giấu binh khí. Quan trọng nhất tân nương nhất định phải là người sống."

Phù Dao nói: "Đến trên đường tìm đại nữ tử nào kêu nàng làm mồi dụ là được ."

Nam Phong lại phủ quyết: "Không được."

Phù Dao nói: "Vì sao? Không muốn? Đưa tiền liền nguyện ý."

Tạ Liên nói: "Phù Dao, cho dù có nữ tử nguyện ý, biện pháp này tốt nhất không nên dùng. Quỷ Tân Lang kia là cấp hung , vạn nhất thất thủ, chúng ta thì không sao , nhưng nếu tân nương bị bắt đi rồi, một nữ tử nhu nhược ( yếu đuối ) chạy trốn làm sao thoát a, phản kháng càng không được, sợ là cũng chỉ có một đường chết."

Phù Dao nói: " Chẳng thể tìm nữ nhân thì có thể tìm nam nhân."

Nam Phong nói: " Ngươi ở chỗ nào tìm được nam nhân nguyện ý giả......"

Lời còn chưa dứt, tầm mắt hai người đồng thời đi qua .

Tạ Liên hãy còn còn mỉm cười: "???" ( nội tâm của bạn Liên : " gì bay , nhìn gì bay ).

Buổi chiều, Nam Dương miếu.

Tạ Liên đầu không buộc tóc từ sau điện bước ra .

Hai người đứng canh trước cửa miếu vừa thấy, Nam Phong lập tức mắng to một tiếng: "Thao!!!" Xông ra ngoài.

Tạ Liên câm lậng chốc lát, nói: " Đâu đến nỗi?"

Kêu ai tới coi, liếc mắt một cái tức đều nhìn ra được, đây là cái mặt nam nhi lang anh tuấn ôn nhu.

Nhưng nguyên nhân chính là như vậy , một cái mặt nam nhi rất anh tuấn , mặc một kiện áo cưới của nữ tử , cái này hình ảnh, rất nhiều người vô pháp nhìn thẳng. Ví như Nam Phong, hắn khả năng cá nhân không tiếp thu được, cho nên mới phản ứng kịch liệt như thế.

Tạ Liên xem Phù Dao đứng ở tại chỗ, ánh mắt phức tạp trên dưới soi mói hắn, nói: "Ngươi có gì muốn nói sao?"

Phù Dao gật gật đầu, nói: "Nếu ta là Quỷ Tân Lang, ai dám đưa loại nữ nhân này cho ta......"

Tạ Liên nói: "Ngươi liền diệt hêt cái trấn này sao ?"

Phù Dao lãnh khốc nói: "Không, ta liền giết chết nữ nhân này."

Tạ Liên cười nói: "Kia chỉ là nói thôi , may mắn ta không phải nữ nhân."

Phù Dao nói: "Ta cảm thấy, chi bằng hiện tại ngươi đi thông linh trận hỏi một chút, xem có vị Thần Quan nào chịu dạy ngươi pháp môn biến thân không , thực tế hơn đó."

Thiên giới đích xác có vài vị Thần Quan bởi vì nhu cầu đặc thù, tinh thông phương pháp biến thân , nhưng chỉ sợ lúc này học cũng không kịp nữa rồi. Đầu kia , Nam Phong xanh mặt tiến vào, cậu mắng xong liền bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này đúng là cùng vị chủ tử cậu phụng dưỡng không sai biệt. Tạ Liên xem sắc trời đã muộn, bảo: "Thôi đi, đắp khăn voan lên đều giống nhau cả." Nói liền phải che tầm nhìn bản thân lại, Phù Dao lại nhấc tay một ngăn cản, nói: "Chậm đã. Ngươi đâu biết Quỷ Tân Lang kia hại người thế nào, lỡ nó bóc khăn voan lên phát giác bị lừa, bạo nộ dưới dị trạng nổi bật, chẳng phải phát sinh nhiều khúc chiết?"

Tạ Liên vừa nghe lời này, thấy cũng có lý, nhưng số là hắn một bước đi ra, liền nghe được "roẹt" một tiếng.

Phù Dao tìm tới cho hắn cái áo cưới đỏ này, thật sự không vừa người tí nào.

Nguyên bản thân hình nữ tử nhỏ xinh rất nhiều, hắn cứ vậy mặc vào, vòng eo thật ra không gì không hợp, nhưng giơ tay nhấc chân, cực độ trói buộc, động tác lại lớn, quần áo liền bị xé rách. Đang lúc hắn loay hoay tìm chỗ nào nứt ra , cửa miếu truyền đến một thanh âm: "Xin hỏi......"

Ba người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Huỳnh trong tay ôm một kiện hảo bạch y , đứng ở ngoài cửa miếu, sợ hãi mà nhìn bọn họ.

Nàng nói: "Ta nhớ rõ tối hôm qua là ở chỗ này nhìn thấy ngươi, liền nghĩ đến nhìn xem, có thể hay không còn gặp được...... Quần áo ta đã giặt , tới nơi này trả lại . Ngày hôm qua cùng hôm nay, đều đa tạ ngươi giúp đỡ."

Tạ Liên đang muốn đối nàng cười cười ( thả thính ), chợt nhớ ra hắn hiện tại là cái bộ dáng gì, quyết định vẫn là không cần nhiều lời dọa người a.

Ai ngờ, Tiểu Huỳnh chẳng những không bị hắn dọa sợ, ngược lại tiến lên phía trước một bước, nói: "Ngươi đây là...... Nếu là ngươi thích, ta giúp ngươi?"

"......" Tạ Liên nói, "Không, cô nương ngươi không cần hiểu lầm, ta không có loại sở thích này."

Tiểu Huỳnh vội nói: "Ta biết ta biết. Ý ta là ngươi nếu không chê, ta có thể giúp ngươi. Các ngươi...... Các ngươi là muốn đi bắt Quỷ Tân Lang đi?"

Giọng nàng cùng mặt lập tức dương lên, nói: "Ta, ta sẽ sửa quần áo, ta tùy thân đều mang kim chỉ, chỗ nào không ổn ta có thể sửa, ta còn biết trang điểm chải chuốt, ta sẽ giúp ngươi!"

"......"

Hai nén nhan sau, Tạ Liên lại lần nữa cúi đầu từ sau điện đi ra .

Lần này bước ra, tân nương khăn voan đã trùm lên, Nam Phong cùng Phù Dao tựa hồ định nhìn một cái, nhưng cuối cùng vẫn quyết định, quý trọng hai mắt của mình. Bọn họ tìm thấy được cỗ kiệu liền ở cửa miếu, tỉ mỉ chọn lựa kiệu phu từ lâu chờ cả ngày. Đêm trăng tối gió cao thổi trên mái đầu, Thái Tử điện hạ liền như vậy một thân áo cưới mới, ngồi trên kiệu hoa đỏ thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei