Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Quần vốn ngủ không sâu, cảm giác được bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt run lên liền vội vàng ngồi dậy gọi nhỏ, như sợ dọa đến người ta, "Thỏ nhỏ? Thỏ nhỏ anh rốt cục tỉnh rồi, cảm giác thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái? " "Đây là ở. . . Bệnh viện à?" Thiệu Quần nhìn bộ dáng suy yếu của người kia liền đau lòng không thôi, "Thằng súc sinh kia cố ý phóng thích tin tức tố, muốn khiến anh không chịu nổi ngất đi rồi ~ con mẹ nó, bác sĩ bảo anh chú ý điều dưỡng vài ngày sẽ không sao, trong khoảng thời gian này anh cứ an tâm nghỉ ngơi đi, công ty bên kia em sẽ giúp anh xin phép."

Lý Trình Tú lúc này tâm trí mới quay trở lại, "Bác sĩ nói chưa nói, ước chừng phải nghỉ ngơi bao lâu a? Gần đây công việc có chút nhiều, nếu tôi xin nghỉ, mọi người sẽ càng bận hơn" "Anh bị ngốc à! " Thiệu Quần gấp đến độ âm điệu đều phóng cao hơn chút, "Thân thể quan trọng hay là công việc quan trọng? Chuyện này anh không cần tranh cãi nữa, phải chú ý tĩnh dưỡng mới được. Nếu không phải hôm qua em ở trong xe đợi thêm một lát, anh đã..."

"Thực xin lỗi" Lý Trình Tú áy náy chỉ chỉ vào bàn tay kín vết thương của hắn, "Rất đau phải không?" "Không đau, một chút cũng không đau, em còn chưa đem tên súc sinh kia đánh chết, em mẹ nó..." Lý Trình Tú nhìn bộ dạng tự trách của hắn cũng rất áy náy, rõ ràng người nên nói cảm ơn là chính mình mới đúng, "Thiệu Quần, cậu không có sai, cậu có thể tới cứu tôi, tôi cũng đã thực cảm kích ~ thật sự cảm ơn cậu" "Cảm ơn cái gì chứ" Thiệu Quần thậm chí không dám nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, "Em tối qua không nên đi, đã nói sẽ bảo vệ anh, còn mẹ nó để cho thằng chó kia chạm vào anh. . ."

"Thỏ nhỏ anh yên tâm, người kia em đã xử lý rồi, hắn tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy anh lần nữa, không cần sợ hãi." Thiệu Quần trong con mắt lướt qua vài tia tàn nhẫn, chốc lại nhìn người kia lại chuyển thành vô tận nhu tình, "Anh có muốn đổi chỗ ở không?" "Không cần đâu, bởi vì dạng người đó mà chuyển nhà, không đáng." Lý Trình Tú nắm chặt góc chăn lắc đầu, đối với chuyện tối hôm qua vẫn là có chút nghĩ mà sợ, "Hơn nữa, tôi cũng không muốn chuyển nhà nữa, thật vất vả mới thích ứng được nơi này ."

"Nghe lời anh" Thiệu Quần cũng nhìn ra cảm xúc của thỏ nhỏ không quá ổn định, liền xoa xoa đầu anh trấn an, "Anh thời gian này ở bệnh viện em sẽ đem công việc cần xử lí tới đây làm, lúc nào thật sự cần ra mặt em sẽ tạm thời rời đi một lát, thời gian còn lại đều ở đây cùng anh, an tâm dưỡng bệnh cho tốt." Nhìn người kia lại muốn phản bác liền giành trước lên tiếng, "Không được cự tuyệt. Thỏ nhỏ, nếu như anh lại xảy ra chuyện gì, em thật sự sẽ điên mất." Sợ khiến cho người ta thấy áp lực lại trêu chọc, "Cũng phải cho em thêm nhiều chút thời gian để theo đuổi anh chứ."

Thiệu Quần vừa định tiếp tục trêu chọc thỏ nhỏ đang đỏ mặt thì bị tiếng động của người xông cửa chạy vào làm cho giật mình, "Lý Trình Tú!" Tần Ngôn không để ý người đang đen mặt bên cạnh liền bổ nhào vào bên giường, muốn tự mình xác nhận lại sợ đụng tới chỗ nào bị thương, chỉ đành phải xoa xoa tai anh nói, "Hù chết tớ rồi ~ không có sao chứ? " Hắn hiện tại đối với việc Lý Trình Tú bị thương không quá rõ ràng, vô tình lại nhìn thấy Thiệu Quần đang đứng phía sau, liền lớn tiếng "Hắn làm?" Lý Trình Tú sợ Tần Ngôn làm ra hành động gì không thích đáng, vội vàng túm lấy ống tay áo giải thích, "Không phải không phải, là cậu ấy đã cứu tớ, cậu đừng hiểu lầm. Bảo vệ dưới lầu làm loạn, muốn tớ cho hắn tiền, phóng thích tin tức tố loạn xạ mới thành như vậy.

Tần Ngôn lúc này mới yên lòng, không để ý ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc liền quay sang tán gẫu, "Tớ hôm nay vừa lúc ở gần đây có công việc, chợt nghe bọn họ nói xe cứu hộ cái gì đó, hỏi mới biết là nhà cậu, còn tưởng rằng cậu ~ ai, không có việc gì là tốt rồi." Nói xong cũng lễ phép hướng Thiệu Quần gật đầu thăm hỏi, "Cảm ơn" "Không có gì" Thiệu Quần cũng không tiện quấy rầy bạn bè người ta tâm sự, sau khi biết Tần Ngôn có bạn gái thì cũng bớt tâm trạng cảnh giác đi, bất quá nên đề phòng thì vẫn nên đề phòng, dù sao thỏ nhỏ có mị lực như vậy, "Các anh cứ nói chuyện đi" vừa định đẩy cửa ra lại quay đầu nói thêm, "Thỏ nhỏ, em ở ngay ngoài cửa, có việc gì bảo em là được."

Tần Ngôn dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lý Trình Tú, "Hai ngươi đều đến bước này rồi?" Người kia nghe thấy liền xấu hổ vội vàng xua tay phủ nhận, "Không có ~ không phải như cậu nghĩ đâu" "Thôi đi, vừa đến liền cảm giác tớ cùng cái bóng đèn không khác gì nhau" Dừng lại chút liền khẽ thở dài nói, "Quên đi, chuyện hai người tớ cũng không tiện nhiều lời, quyết định của chính cậu mới là quan trọng nhất." Hắn không thích Thiệu Quần như thế nào cũng phải tôn trọng lựa chọn của Lý Trình Tú, bất quá thật sự là tò mò hai người đã đi đến bước nào, dù sao một tháng tước vẫn là chạm một chút liền mặt đỏ tim đập, lần này đều trực tiếp tuyên bố chủ quyền rồi, liền đánh một cái vào cánh tay người bên dưới, "Bật mí cho tớ chút đi, hẹn hò rồi?"

Lý Trình Tú khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ hết lên dường như sắp nhỏ ra máu, xấu hổ nói cái gì đều nói không ra, đành phải lắc đầu phủ nhận, "Đang theo đuổi à?" Tần Ngôn nhìn người không có phản ứng liền vừa cười nói, "Độ này chắc là sắp theo đuổi thành công rồi" "Tớ không nói nữa, nói thêm gì đi nữa cậu cũng không tin." Tần Ngôn buồn cười vỗ vỗ trán anh, giả bộ đáng tiếc nói: "Haizz, quay đi quay lại vẫn là ngã vào người hắn"

Nghĩ hai người đều tiến triển đến này bước cũng không có gì cần giấu diếm nữa, liền trực tiếp đem chuyện ngày đó nói ra, "Lần trước cơm nước xong tớ tìm hắn nói chuyện, đem chuyện năm ấy của cậu đều nói rõ, lúc ấy bộ dáng thương tâm của hắn chắc cũng không phải giả bộ đi, tuy rằng tớ không muốn thừa nhận, bất quá hắn đúng là đối với cậu thật tâm, tớ có thể cảm giác được." Tần Ngôn hồi tưởng khi nãy vừa mới tiến vào phòng Thiệu Quần theo bản năng che chở người phía sau liền một trận cảm thán, "Vừa rồi hắn đều hận không thể đem ánh mắt dán lên trên người cậu."

"Dù sao chỉ cần cậu suy nghĩ cẩn thận là được, tớ luôn ủng hộ cậu. Bất quá hắn nếu dám bắt nạt cậu lần nữa, tớ sẽ không buông tha hắn." Lý Trình Tú đầu sắp chôn vào giữa hai chân rồi, kiên trì nhỏ giọng giải thích, "Không có ~ vẫn chưa có hẹn hò." "Được được được, không nói nữa, nói tiếp chắc cậu chui luôn vào chăn trốn đi?" Tần Ngôn bật cười nhấc tay đầu hàng, "Nếu Thiệu tổng tiến vào nhìn thấy cảnh tượng này, còn tưởng rằng tớ khi dễ cậu, tớ còn muốn sống lâu vài năm."

Lập tức lại quay về chủ đề chính, "Thực không có việc gì? Bác sĩ nói như thế nào? " "Nghỉ ngơi nhiều sẽ không sao. Nhưng tớ sợ chậm trễ công việc" Lý Trình Tú bất đắc dĩ cọ cọ gối đầu, "Tớ vừa mới tới công ty này không lâu, liền xin nghỉ lâu như vậy, rất không có trách nhiệm ." Tần Ngôn thiếu chút đem mắt trợn ngược lên trời, "Huynh đệ à, cậu ngay cả ông chủ đều nắm trong tay rồi còn sợ cái này? Có đem nóc công ty ném đi cũng không ai dám tìm cậu gây sự"

"Nói bậy, này không phải một chuyện." "Dưỡng bệnh thì chuyên tâm dưỡng bệnh đi, này có cái gì phải ngượng ngùng? Cậu cũng không phải giả vờ, là lí do chính đáng, hơn nữa, cậu nếu không nghiêm túc dưỡng bệnh, công việc cũng không thể hoàn thành tốt mà phải không? Đừng nghĩ mấy cái này nữa, còn không bằng ngủ nhiều hơn ăn nhiều cơm chút, thừa cơ hội này nuôi tí thịt, cậu xem cậu gầy thế nào rồi." Đánh giá chút lại nói thầm, "Hình như tớ cũng không cần lo lắng, có ông chủ lớn ở đây che chở cậu, cuộc sống khẳng định dễ chịu lắm đi."

"Tần Ngôn! " Lý Trình Tú xấu hổ vỗ vỗ chăn, "Được được, tớ im mồm đây" Thiệu Quần gõ vài cái lên cửa liền trực tiếp cho người tiến vào, "Giường đặt ở bên cạnh kia là được, không được, gần quá, nhích sang kia chút" Càng nhìn càng thấy có chút không thích hợp, liền hướng phía Lý Trình Tú bên kia khoát tay ". . . quá xa rồi, gần lại chút, đúng" Lúc này mới thoả mãn gật đầu, "Mấy thứ khác tùy tiện để là được, đừng chắn không gian hoạt động của anh ấy." Tần Ngôn nhìn mấy thứ lần lượt được đưa vào phòng cằm muốn rớt xuống, phòng bệnh này đã xa hoa giờ càng xa xỉ, còn chuyển vào nhiều đồ đạc như vậy? Chỉ vào người đang không ngừng ra lệnh cho cấp dưới kia nhỏ giọng hỏi Lý Trình Tú, ". . . Bán đồ dùng à? " Lý Trình Tú cũng không hiểu hắn có ý tứ gì, "Thiệu Quần? Cậu đang làm gì...?" "Chăm người ốm a, tự mình chăm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro