Chương 1: Thái tử là kẻ nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do hôm nay là sinh thần của thái tử, nên những người trong hoàng cung cũng vì thế  đều rất nôn nóng đến dự yến tiệc, theo lời mời của hoàng hậu nương nương.

Nhân cơ hội đó, Hoàng Tuấn Tiệp bất ngờ trà trộn vào đám người đang muốn tiến vào cung. Khi đạt được mục đích thì y lại tách bản thân ra khỏi đám người, thấy một thái giám đi ngang qua, y liền vung tay đánh ngất kẻ đó, rồi lấy y phục của thái giám mặc lên người.

Hoàng Tuấn Tiệp vốn dĩ là huynh đệ ruột của hoàng thượng, từ nhỏ đã theo phụ thân học hỏi rất nhiều điều. Khi y trưởng thành thì lại am hiểu kiếm pháp, từ đó được hoàng thượng trọng dụng, sắc phong làm vương gia với tước hiệu là Dực vương.

Chức vị càng cao thì trách nhiệm càng lớn, y lại còn trẻ người non dạ, thành ra đã mắc mưu của các quần thần trong triều, khiến cho y phạm phải sai lầm, không thể hoá giải.

Hoàng thượng vì nể tình những chiến tích mà y đã làm cho bách tính, nên đã cho một cơ hội để lấy công chuộc tội, bằng cách chính y làm mật thám của nước láng giềng.

Vì muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, Hoàng Tuấn Tiệp phải bắt buộc thâm nhập vào hoàng cung của nước địch. Nghe nói hôm nay có tổ chức yến tiệc mừng sinh thần cho thái tử, nên y đã thừa dịp đó nhanh chóng lẻn vào hoàng cung, giả làm một thái giám.

Theo chỉ dẫn của binh lính canh gác, y đi vào được phủ Đông Cung của thái tử. Đông Cung rộng lớn bao la, khiến cho y loay hoay một lúc, rồi y cũng chợt nhận ra bản thân không thể nắm rõ đường đi nơi này chỉ trong ngày một ngày hai.

"Huynh lạc đường rồi sao?"

Bất chợt, Hoàng Tuấn Tiệp thấy một nhóc con tầm khoảng mười tuổi lại thình lình đứng ngay trước mặt, khiến y có chút giật mình lùi lại vài bước.

Không biết tên tiểu tử này con của ai nữa đây? Bỏ đi, hành lễ trước rồi tính!

Vừa nghĩ là làm ngay, Hoàng Tuấn Tiệp vội vàng quỳ xuống, giả vờ lắp bắp "Dạ...nô tài là người mới đến nên chưa quen với đường đi nơi này...mong ngài thứ tội cho nô tài!"

"A...ca ca đừng hành lễ, đệ sẽ tổn thọ lắm đấy!"

Nói xong tiểu tử kia tiến đến kéo lấy ống tay áo bảo y đứng dậy, đứa nhóc mỉm cười rồi nói tiếp "Thật ra đệ cũng đi lạc mất rồi, ca có thể giúp đệ tìm mẫu thân được không?"

Vừa mới vào được hoàng cung, Hoàng Tuấn Tiệp còn chưa hành động gì cả, mà lại gặp phải tình cảnh trớ trêu như thế. Điều này làm cho y suy ngẫm hồi lâu, không biết có nên mở lời chối từ hay không.

Đứa trẻ trước mặt nhìn y bằng đôi mắt long lanh như ngọc, y còn có thể thấy hai má của tiểu tử này có chút phồng lên, nhìn đứa nhóc khả ái đến như thế, khiến y bỗng chốc mềm lòng.

"Nhóc tên gì thế?"

"Gọi đệ là Quang Quang được rồi~"

"Được, để ta giúp Quang Quang đi tìm mẫu thân được không?"

"A...vậy quá tốt rồi! Đa tạ ca ca!"

Quang Quang nói xong liền nở một nụ cười tươi rói nhìn Hoàng Tuấn Tiệp. Tiếp đó y đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ hơn tay mình vài phần. Dẫn Quang Quang đi một lúc lâu, thì nhóc con này lại buông tay, chạy đến phía trước.

"Mẫu thân!"

Hoàng Tuấn Tiệp đưa mắt nhìn theo hướng mà Quang Quang đang chạy đến. Bỗng nhiên y thấy từ đằng xa có một nữ nhân mặc một bộ y phục rất trang nhã, nhan sắc phải nói là quốc sắc thiên hương, xung quanh nữ nhân đó còn có vài kẻ hầu, đây chắc có lẽ là một vị quý phi nào đó trong hoàng cung.

Y sững người trong một lúc, chẳng biết xưng hô như thế nào cho phải phép, nếu y bất cẩn nói sai một li, có thể cái đầu cũng bay mất.

"Tên nô tài kia thật to gan, gặp bổn cung mà không hành lễ?"

Thấy giọng điệu của chủ tử có chút tức giận, nên nô tì bên cạnh nữ nhân kia vội lên tiếng nhắc nhở Hoàng Tuấn Tiệp "Người đang nói chuyện với ngươi là hoàng hậu đó, còn không mau quỳ xuống tạ tội, muốn chết sao?"

Dường như Hoàng Tuấn Tiệp đã nhận ra mối nguy trước mắt, nên nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, mong với hành động của mình có thể làm cho hoàng hậu nguôi giận.

"Nô tài là người mới đến nên không biết rõ các quy củ ở đây, xin nương nương thứ tội!"

Hoàng hậu nghe được lời giải thích của y thì lại có chút nghi ngờ, liền dò hỏi "Ngươi là thái giám của phủ nào?"

Nghe vậy Hoàng Tuấn Tiệp liền có chút bối rối, nhưng chợt nhớ lại, trước rời đi thì hoàng thượng đã căn dặn y phải tiếp cận được với thái tử...

Vừa nghĩ tới đây thì Hoàng Tuấn Tiệp chưa kịp suy tính thấu đáo liền vội vã trả lời "Nô tài là thái giám của thái tử ạ!"

Khoan đã nếu như người trước mặt là hoàng hậu thì chẳng lẽ tên tiểu tử này là thái tử sao?

Biết rõ tên nô tài đang cúi gằm mặt kia đang nói dối, hoàng hậu chợt cau mày rồi nói "Ngẩng đầu lên"

Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng mặt lên trong sự rụt rè, không dám nhìn thẳng vào mắt của hoàng hậu, y thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa mới đặt chân đến đây là chết rồi sao?

Đột nhiên Quang Quang tiến đến chắn phía trước y, dang hai cánh tay bé nhỏ ra, như thể muốn bảo hộ người sau lưng, hành động này làm cho y cùng hoàng hậu đều rất bất ngờ.

"Mẫu thân sao lại bắt nạt ca ca? Con không chịu đâu...không cho người bắt nạt ca ca này đâu"

Hoàng hậu nhìn nhi tử của mình một cái rồi liếc mắt sang y, bất đắc dĩ nói "Được, xem như hôm nay ngươi mạng lớn. Ngươi nên nhớ là thái tử đã giúp ngươi, nếu ngươi dám lấy oán báo ơn, thì ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

"Vâng, nô tài đã hiểu"

Hoàng hậu liếc mắt nhìn người nô tì một cái rồi nói tiếp "Người đâu mau dẫn thái tử đến dự buổi yến tiệc đi"

Nghe mẫu hậu nói như vậy, thái tử Hạ Chi Quang liền trở nên vui vẻ, nắm lấy bàn tay của Hoàng Tuấn Tiệp kéo đi.

"Đi thôi, mau đi với đệ!"

Hoàng Tuấn Tiệp vội vàng đứng lên theo sau tiểu thái tử. Y chẳng thể ngờ được hoàng thượng nhà mình lại muốn y tiếp cận một tên oắt con. Nhưng có lẽ đi theo tiểu tử này sẽ dễ hơn khi đi theo những kẻ toan tính trong hoàng cung này.

Trước khi bước chân đến hoàng cung, y cũng dò la chút thông tin về thái tử. Nghe nói rằng lúc nhỏ thái tử đã sốt rất cao, thái y thì lại không cứu chữa kịp thời, từ đó thái tử liền biến thành một tên ngốc, một hỏi ba không biết.

Bây giờ khi tận mắt thấy thái tử như vậy, thì y cũng tin đôi phần về thông tin này, thật là một đứa trẻ tội nghiệp.

Sau đó, thái tử Hạ Chi Quang dẫn theo Hoàng Tuấn Tiệp, cùng tham dự yến tiệc.

Vì là nhân vật quan trọng trong yến tiệc cho nên thái tử chỉ ngồi chễm chệ trên ghế, cười đùa đầy vui vẻ, còn y chỉ đứng bên cạnh quan sát một chút.

"Sao ca lại đứng vậy ạ? Không mỏi chân sao?"

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười nhìn thái tử rồi đáp lời "Không sao! Nô tài đứng không mỏi"

"Ò...đệ hiểu rồi"

Tiếp đó các bá quan văn võ điều lần lượt tiến đến gần, để chúc mừng sinh thần của thái tử. Bọn họ cũng không hề đến bằng hai bàn tay không, mà rất nhiệt tình dâng quà lên để tỏ bày tấm lòng thành kính với thái tử.

Nhìn cách hành xử của bọn người trước mặt, Hoàng Tuấn Tiệp chợt cảm thấy những kẻ này thật sự rất giả tạo, bọn họ đến nói toàn những lời hay ý đẹp, để cho thái tử nảy sinh hảo cảm, khi đạt được ý định thì lại nhếch mép cười bỏ đi.

...................

Yến tiệc tàn cho đến tận khuya, khi trở về phủ Đông Cung, thái tử vội vội vàng vàng chạy về phòng, ngã lưng xuống giường rồi lăn lộn vài cái.

Thấy thế Hoàng Tuấn Tiệp liền nhẹ giọng nhắc nhở "Thái tử, ngài nên đi tắm rồi!"

Thái tử bĩu môi, lắc đầu đáp lại "Không muốn đâu~"

"Sao ngài lại không muốn đi tắm?"

Thái tử xoa cằm, suy nghĩ gì đó rồi bật cười nói "Vậy đệ muốn tắm chung với ca ca có được không?"

"..."

Xem ra tiểu thái tử này cũng không dễ chiều!

Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ rồi thở dài một tiếng, miễn cưỡng chiều theo ý của nhóc con trước mặt.

Một lúc sau, thái tử ngâm mình xuống dòng nước ấm nóng, thấy vậy Hoàng Tuấn Tiệp liền muốn xoay lưng bước ra ngoài.

"Ca ca đi đâu vậy?"

Nghe thái tử đã gọi mình, y liền cười gượng một cái, xoay người lại đáp "Nô tài nên đi ra ngoài, nô tài sợ ngài thấy không thoải mái"

"Ca ca, lại gần đây một chút đi!"

Hoàng Tuấn Tiệp tiến đến phía thái tử, cẩn trọng cúi nhẹ đầu cho phải phép. Bất chợt thái tử hất nước vào người y, khiến y khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ nghịch ngợm trước mặt.

"Y phục của ca ca bị ướt rồi, hay là ca tắm chung với đệ đi~"

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chằm chằm vào thái tử, khoé miệng hơi cong lên, giọng điệu dịu dàng đáp lại "Đúng thật là...nô tài tuân lệnh!"

______________________

Mắ thái tử tâm cơ đó :))))

Cho tui xin chút ý kiến về bộ này nhe 🙋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro