Chương 10: Sinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp bỗng giật mình tỉnh giấc, y thở dài một hơi rồi từ từ đưa tay dụi mắt vài lần. Khi xác định bản thân đã thực sự tỉnh táo, thì y mới nhận ra chính mình lại nằm trong vòng tay của tên nam nhân Hạ Chi Quang từ lúc nào.

Gương mặt gần kề trong gang tấc, trái tim trong lòng ngực của y lại đập mạnh bất thường, dần dần gương mặt cũng đã ửng đỏ vì ngại ngùng, bất giác y ngồi bật dậy.

Biết được người bên cạnh đã thức giấc, nên Hạ Chi Quang cũng chẳng thèm giả vờ ngủ để làm gì, bèn kéo mạnh người kia nằm trở lại vòng tay của mình.

Hoàng Tuấn Tiệp vùng vẫy cố gắng gỡ bàn tay đang sờ loạng ra khỏi cơ thể mình "Ngươi! Bỏ tay ra ta muốn ngồi dậy!"

"Người huynh mềm quá...ta muốn ôm huynh một chút~"

Nói xong hắn liền trực tiếp kéo Hoàng Tuấn Tiệp lại gần hơn, khiến cho y cũng không kịp phản kháng lại được ý muốn của hắn.

Hạ Chi Quang lại dùng chiêu cũ, bày bộ dáng uất ức, nhìn chằm chằm vào người đang tỏ vẻ hậm hực rồi nói nhỏ "Hai ta đã thành thân lâu như vậy rồi, mà huynh vẫn còn ngại ngùng với ta như vậy sao?"

Hoàng Tuấn Tiệp gắng gượng vừa đẩy người kia ra rồi vừa bực dọc mắng một tiếng "Chết tiệt, ngươi...ta thành thân với ngươi từ khi nào!"

Hạ Chi Quang nhướng mày, chầm chậm vươn tay vuốt nhẹ vào khuôn mặt trắng trẻo của y rồi dịu dàng đáp lời.

"Ta quên mất, huynh đã bái đường cùng với Nguyễn Bạch Khiết mất rồi. Hay là huynh cùng ta bái đường có được không? Tiếp đó hai ta cùng nhau động phòng sinh ra hài tử, vậy thì huynh đã là thê tử của ta rồi~"

"..."

Thấy gương mặt của Hoàng Tuấn Tiệp ngày càng đỏ, thì trong lòng hắn lại càng cao hứng, nụ cười càng tươi lên trông thấy, tiếp tục nói ra những lời đầy ám muội "Hửm? Sao huynh không trả lời? Huynh hết yêu ta rồi sao?"

"Yêu cái rắm! Ngươi bỏ tay ra!"

Cả hai dằng co qua lại một lúc, cuối cùng Hoàng Tuấn Tiệp cũng chịu thua, mặc cho người kia muốn làm càn thế nào cũng được.

Hoàng Tuấn Tiệp thẹn quá hoá giận lườm người kia một cái, tại vì sao một nam nhân cao to như y lại bị một tên dáng vẻ thư sinh ôm trọn đến nỗi không thoát ra được.

Đột nhiên bên ngoài lều lại truyền đến giọng nói của Hoàng Đình Quyết "Ca huynh tỉnh dậy chưa vậy? Đệ vào đấy nhé?"

Hạ Chi Quang nhếch mép cười một cái, rồi nói vọng ra phía ngoài "Được vào đi"

"Đừng vào"

Lời của Hoàng Tuấn Tiệp vừa thốt ra, thì Hoàng Đình Quyết đã bước vào bên trong.

Chứng kiến được cảnh tượng trước mắt, Hoàng Đình Quyết chỉ biết cứng đơ người tại chỗ, gã thấy ca ca mình đang nằm trong lòng của tẩu tẩu, gương mặt của hai người họ sát lại gần nhau, mắt đối mắt đầy thâm tình.

Hạ Chi Quang! Ngươi giỏi lắm, mới đây đã tiến triển như thế này rồi sao?

Thấy bản thân đã làm phiền đôi phu thê đang tình cảm thắm thiết, Hoàng Đình Quyết chỉ mỉm cười một cái rồi co chân bỏ chạy ra ngoài.

Một lúc sau, thì Hoàng Tuấn Tiệp đã bước ra khỏi lều, thấy thế Hoàng Đình Quyết bèn chạy đến thốt ra mấy lời lẽ có chút châm chọc "Đệ thực sự ghen tị với tình cảm của hai người đó! Tình chàng ý thiếp nặng nồng biết bao nhiêu a~"

"Câm miệng! Còn không phải nhờ vào phúc của đệ ban cho?"

Hoàng Đình Quyết vừa muốn mở miệng biện hộ cho mình, thì gã lại nhìn thấy sắc mặt của ca ca đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, tiếp theo đó y lại kéo Hoàng Đình Quyết vào một nơi không có người qua lại để nói chuyện.

Hoàng Đình Quyết thấy vậy liền thắc mắc hỏi "Ca làm gì vậy a?"

Hoàng Tuấn Tiệp đưa tay lên miệng mình "suỵt" một cái, thấy ca ca mình hành động kì lạ đến vậy, Hoàng Đình Quyết bỗng trở nên cảnh giác hơn hẳn mà nhìn xung quanh, biết rõ nơi này đã không có một bóng người, nên gã lắng nghe ca ca của mình nói.

"Vào đêm qua, ta đã phát hiện ra có một tên binh lính bỏ thứ kì lạ gì đó vào cái giếng ở trong rừng trúc...ta đang nghi ngờ bây giờ trong giếng đó đang có độc, có kẻ nào đó đang âm mưu muốn hại chết chúng ta. Chuyện này chắc chắn có kẻ chủ mưu, chúng ta phải điều tra chuyện này!"

Hoàng Đình Quyết xoa cằm suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp "Hay như thế này đi...đệ sẽ đi kiểm tra cái giếng theo như lời huynh nói. Còn huynh thì hãy giúp đệ quan sát liệu có kẻ nào đáng ngờ hay không. Nếu như cái giếng đó thực sự có độc thì chúng ta chỉ cần tìm tên bỏ độc vào vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả rồi!"

Hoàng Tuấn Tiệp gật gù tán thành, sau đó cả hai chia nhau ra hành động mà không hề biết là đã có một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát cả hai.

Sau một ngày quan sát chẳng thu lại lợi ích gì, cho nên khi trời vừa tối thì Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ trở về lều để nghỉ ngơi.

Vừa vào thì y đã không thấy tên Hạ Chi Quang kia đâu, lên tiếng gọi vài lần cũng chẳng thấy ai đáp lại.

Tại sao người này lại hay biến mất vô cớ đến thế chứ?

Vừa nghĩ đến Hạ Chi Quang thì người lại từ đâu xuất hiện, trên tay hắn còn bưng thêm một bát mì nghi ngút khói tiến đến trước mặt y.

"Huynh ăn thử đi!"

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn bát mì trên bàn, sau đó ngước nhìn lại Hạ Chi Quang đáp lại "Ngươi biến mất nãy giờ chỉ để nấu mì cho ta sao?"

Hạ Chi Quang gật đầu, vẻ mặt đầy hớn hở nói tiếp "Chẳng phải hôm nay là sinh thần của huynh sao? Nên ta đã đích thân nấu cho huynh bát mì trường thọ này!"

Mì trường thọ sao?

Hoàng Tuấn Tiệp nghe vậy thì trong lòng cảm thấy có chút chua xót. Rốt cuộc sinh thần là gì y cũng chẳng còn nhớ nỗi nó là gì nữa. Dựa vào kí ức đầy mơ hồ của y, thì lúc nhỏ y đã từng ăn qua món mì này một lần, ăn mì do chính tay của một nô tỳ làm.

Nhưng từ sau khi nô tỳ kia bị một quý phi trách phạt, thì y cũng đã không hề thấy nô tỳ đó đâu nữa, và cũng kể từ đó nhị hoàng tử chẳng hề đón sinh thần một lần nào nữa.

Nếu hôm nay Hạ Chi Quang không nói ra, thì y cũng đã quên mất hôm nay chính là sinh thần của mình. Nghĩ đến đây khoé miệng cũng Hoàng Tuấn Tiệp bất giác cong lên, giọng điệu đầy nghiêm túc hỏi người trước mặt "Tại sao ngươi lại biết hôm nay là sinh thần của ta?"

"Ta biết huynh từ trước đến nay chưa từng đón sinh thần. Còn ta lại không thể nào đón sinh thần, bởi vì nó lại khiến ta nhớ lại những chuyện đau buồn khi còn nhỏ. Nhưng kể từ khi gặp huynh, ta cảm thấy bản thân cũng nên trải nghiệm thử một lần...cho nên ta đã lấy ngày sinh thần của huynh làm ngày sinh thần của ta...thật ra thì ta cũng muốn được đón sinh thần cùng với người mà ta quan tâm"

Hạ Chi Quang đáp lại với ngữ khí hết sức bình tĩnh, sâu trong đôi mắt hắn lại chất chứa đầy sự chân thành, không hề có giả dối.

Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy hắn muốn đón sinh thần cùng ý trung nhân thì liền tò mò hỏi thăm "Vậy ngươi đã có ý trung nhân rồi à? Người đó là ai vậy?"

Hoàng Tuấn Tiệp vừa hỏi xong, thì Hạ Chi Quang lại bỗng nhiên thở dài, hắn chẳng thèm nói gì nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh y.

"Huynh nếm thử đi, xem tay nghề của ta thế nào?"

Hoàng Tuấn Tiệp nhận lấy đôi đũa từ Hạ Chi Quang, y gắp một chút mì cho vào miệng mình.

Quả nhiên đúng y như Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ, món mì này thật sự rất ngon, vì được ăn một món ngon đến thế khiến cho y không khỏi vui vẻ ra mặt.

Đã rất lâu rồi chưa từng có một ai nhớ đến sinh thần của y cả, cũng chẳng có một ai sẵn lòng nấu cho y một bát mì trường thọ như người trước mặt này.

Sự ấm áp dần lan toả trong trái tim lạnh lẽo của Hoàng Tuấn Tiệp. Thật ra điều này đã làm cho y rất cảm động, cứ luôn nhìn mãi vào bát mì, chỉ vì y sợ rằng sang năm sau sẽ không còn một ai nấu cho mình ăn, giống như hắn nữa...

Hạ Chi Quang chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt của Hoàng Tuấn Tiệp một hồi lâu, thấy y không nói gì, nên hắn cũng vội vàng lên tiếng.

"Nếu ta nấu không ngon thì huynh đừng ngượng ép bản thân"

"Ngon lắm, đa tạ ngươi!"

Nói xong Hoàng Tuấn Tiệp liền nở một nụ cười nhìn người bên cạnh.

Hạ Chi Quang lại cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh, quả nhiên nụ cười của y là một sát thương rất lớn đối với hắn "Huynh cười lên thật sự rất đẹp, nên cười nhiều một chút"

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu một cái rồi tiếp tục bát mì trước mặt. Hạ Chi Quang trầm mặc suy tư điều gì đó một lúc lâu, rồi bỗng hắn nói "Nếu có người nói với huynh rằng ta đến đây là để làm hại huynh, muốn giết huynh. Vậy thì huynh có tin không?"

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn nhàn nhã ăn hết từng sợi mì không để cho chúng bị đứt đoạn. Thấy y hành động như thế lại càng khiến cho Hạ Chi Quang mong chờ câu trả lời từ y hơn bao giờ hết. Sau khi ăn hết bát mì, y nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương rồi nhẹ nhàng đáp lại.

"Không, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm hại ta"

Nghe vậy Hạ Chi Quang liền bật cười một tiếng, hắn không thể nào ngờ được y lại tin tưởng hắn đến thế.

Nếu như huynh biết được ta thực sự đến là để làm hại huynh...thì lúc đó liệu huynh còn tin tưởng ta đến như vậy không?

Hạ Chi Quang bĩu môi, nhích người lại y một chút nhỏ giọng nói "Sao huynh lại dễ tin người đến thế chứ? Lỡ đâu ta thật sự sẽ làm hại huynh thì sao?"

Hoàng Tuấn Tiệp cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười nhìn Hạ Chi Quang rồi đáp "Nếu như ngươi thật sự muốn làm hại ta, thì ngươi đã hại ta từ lâu, cần gì tới lúc này? Với lại được chết dưới tay ngươi cũng là một điều không tồi, coi như chết sớm được đầu thai sớm"

"..."

Từng câu từng chữ điều Hạ Chi Quang điều nghe rất rõ ràng, đột nhiên đôi mắt của hắn loé lên một tia sáng, hắn nhìn thẳng vào người đối diện, trịnh trọng nói

"Ta sẽ bảo vệ huynh, bảo vệ huynh cả đời này. Bất luận là cả đời của huynh hay là cả đời của ta"

Hoàng Tuấn Tiệp nghe vậy thì mỉm cười nhìn hắn thật lâu, sau đó chậm rãi đáp lời "Được, vậy cuộc đời của ta trông cậy vào người rồi.."

_______________________

🦋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro