Chương 11: Giãi bày tâm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hoàng Đình Quyết một mình điều tra về chuyện giếng nước, thì sang ngày hôm sau không hề thấy tăm hơi của gã đâu cả.

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy có chút lo lắng, bèn phái người đi tìm đệ đệ khắp nơi, nhưng kết quả cũng chỉ bằng không. 

Ngày ngày trôi đi, vì không tìm được Hoàng Đình Quyết lại cộng thêm bách tính trong trấn lại tiếp tục trúng độc, mọi chuyện giờ đây điều đè nặng lên người của Hoàng Tuấn Tiệp, khiến cho y có chút đau đầu, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Hoàng Tuấn Tiệp đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên có một binh lính cầm một ấm trà bước vào, rồi lại rót chén trà cung kính dâng cho y.

"Vương gia trà của người đây ạ"

Hoàng Tuấn Tiệp không hề nảy sinh nghi ngờ mà liền nhận lấy chén trà trên tay binh lính kia.

Binh lính kia khẽ nhếch mép, rồi xoay lưng lui ra ngoài, nhưng đột nhiên lại bị Hoàng Tuấn Tiệp gọi lại "Khoan đã, hình như ngươi là người mới đến phải không? Sao ta cảm thấy ngươi rất quen ấy nhỉ?"

Nghe vương gia hỏi thế thì binh lính kia hình như có tật giật mình bèn lắp bắp đáp "T..thuộc...hạ chỉ là người mới đến thôi. Chắc chắn là vương gia nhớ nhầm ai đó rồi..."

"Vậy sao? Chắc là ta nhớ nhầm rồi"

Hoàng Tuấn Tiệp lườm binh lính kia một cái, nhanh chóng nói với đám binh lính canh gác ở bên ngoài "Người đâu! Mau bắt tên này lại cho ta!"

Khi Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy tên này, thì y đã ngờ ngợ nhớ ra được bóng dáng của kẻ lén lút bên cạnh giếng tối hôm đó.

Sắc mặt của binh lính kia ngay lập tức biến đổi liền quỳ xuống dập đầu cầu xin "Vương gia, xin ngài hãy tha mạng cho thuộc hạ!!"

"Có tật giật mình sao? Mau nói cho ta biết ngươi đã bỏ thứ gì vào giếng?"

"Thuộc hạ...đã lén bỏ độc dược vào giếng, loại độc dược này rất mạnh...một khi kẻ nào trúng độc thì điều sẽ bị co giật, mạch ngừng đập rồi chết"

"Chiết tiệt! Là kẻ nào đã sai ngươi làm việc này?"

Hoàng Tuấn Tiệp vừa hỏi xong thì Hạ Chi Quang lại tự dưng bước vào, y thấy hắn liếc nhìn binh lính kia một cái, rồi cau mày nói.

"Thật ngại quá ta đã làm phiền huynh rồi!"

Hoàng Tuấn Tiệp xua tay rồi đáp lại "Không sao nếu ngươi muốn thì cứ ở lại đây nghe cũng được"

Thấy y không có ý muốn đuổi ra mình ra ngoài, Hạ Chi Quang cũng không khách khí nữa mà ngồi xuống bàn tự rót cho mình một chén trà nóng. Khi hắn sắp đưa chén trà đến bên miệng, thì bỗng nhiên lại ngửi thấy trong trà có mùi rất kì lạ, nên vội vàng ném đi chén trà trên tay.

Nhận ra ánh mắt đầy thắc mắc của Hoàng Tuấn Tiệp thì Hạ Chi Quang lên tiếng giải thích về hành động của mình "Trà này có độc!"

Hoàng Tuấn Tiệp nghe Hạ Chi Quang nói vậy liền cả kinh mà hỏi lại "Trà có độc sao?"

"Đúng! Huynh quên rồi sao, ta cũng được tính là một đại phu đấy!"

Hạ Chi Quang mở nắp ấm trà ra, ngửi ngửi thêm vài cái, rồi mở miệng nói tiếp

"Trong trà này có chứa một loại kịch độc khá hiếm, một khi trúng độc thì chỉ có con đường chết!"

Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn binh lính đang quỳ trước mặt mình, nghiêm giọng hỏi "Ngươi muốn hạ độc ta?"

"Thuộc hạ cũng do tình thế ép buộc...người nhà của thuộc hạ đã bị bọn người Đại Châu bắt giữ. Chính bọn họ đã ép thuộc hạ làm những chuyện này...bằng không người nhà của thuộc hạ điều sẽ chết!"

Hoàng Tuấn Tiệp nghe như vậy liền trở nên thông suốt. Cảm xúc lẫn lộn khiến y không thể kiềm chế lại được lửa giận đang chực trào trong lòng, tay vô thức co lại thành nắm đấm, y liếc nhìn binh lính kia một cách đầy căm phẫn hỏi tiếp.

"Ai là kẻ đứng sau sai khiến ngươi? Nếu ngươi không chịu nói thì chính tay ta sẽ giết ngươi"

"Thuộc hạ không thể nói, xin vương gia thứ tội..."

Khi y hỏi thêm thì binh lính kia im lặng chẳng đáp. Thấy vậy y liền cho một binh lính khác giam kẻ phản tặc này vào đại lao.

Bây giờ trong căn lều chỉ còn lại hai người, nhìn ra được sự tức giận trong đôi mắt của y, nên Hạ Chi Quang cũng chỉ nhẹ nhàng nói

"Ta có phương thuốc giải loại độc dược này"

Hoàng Tuấn Tiệp nheo mắt nhìn người kia một cái rồi đáp "Lời ngươi nói là thật sao?"

"Thật, ta đã từng đọc qua một quyển sách nói về độc dược này...điều chế có lẽ sẽ hơi tốn thời gian nhưng ta sẽ cố gắng!"

...............

Những ngày sau đó đã không còn bá tánh nào phải trúng độc được nữa, vì cuối cùng Hạ Chi Quang đã điều chế thành công ra thuốc giải. Thế là những bách tính liền liên tục tạ ơn Hoàng Tuấn Tiệp và Hạ Chi Quang, thậm chí còn mở tiệc ăn mừng để báo đáp ơn cứu mạng của hai vị thánh nhân.

Thoáng chốc một nơi yên ắng không một bóng người lại trở về bầu không khí náo nhiệt vốn có, những đứa trẻ cũng thi nhau ca hát, chạy nhảy tung tăng.

Dường như Hạ Chi Quang cũng quên bẵng đi nhiệm vụ mà ca ca đã giao phó, đó chính là ra tay với Hoàng Tuấn Tiệp.

Nhưng cho dù hắn nhớ đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể xuống tay với y được.

Ai lại có thể ra tay sát hại người trong lòng của mình chứ?

Ngay từ lần đầu tiên, khi Hạ Chi Quang bắt gặp Hoàng Tuấn Tiệp nằm thoi thóp ở con suối, thì dáng vẻ của y đã thu hút hắn.

Hắn không biết y đang nghĩ gì về mình, liệu cũng chỉ đang lợi dụng hắn như những kẻ ngoài kia hay không. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không để tâm đến những điều đó, mà sẵn sàng dùng chân tình để đối đãi với y.

Bởi vì hắn tin rằng một ngày nào đó Hoàng Tuấn Tiệp cũng sẽ dùng chân tình đối đáp hắn như vậy.

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của Hoàng Tuấn Tiệp bất chợt vang lên bên cạnh, thì Hạ Chi Quang cũng vừa định thần thoát khỏi cơn suy nghĩ linh tinh "Không có gì, chỉ suy nghĩ bâng quơ thôi"

Hai thân ảnh sánh bước cùng nhau trên con đường đông đúc người qua lại. Cả hai dừng bước chân trước một sạp hàng bán những món đồ chơi bằng gỗ dành cho trẻ con.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn một lượt rồi cầm thanh kiếm gỗ bé xíu lên cẩn thận ngắm nhìn. Thấy y thích thú đến như vậy, Hạ Chi Quang liền ghé sang vào tai của Hoàng Tuấn Tiệp mà thì thầm "Nếu huynh thích món đồ chơi này đến vậy, thì ta sẽ mua cho huynh~"

"Ta chỉ thấy món đồ chơi này đẹp mắt nên mới nhìn kỹ một chút thôi...chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta cầm kiếm gỗ chơi sao?"

Hạ Chi Quang nhếch mép cười một cái, nhỏ giọng nói "Cũng có một chút!"

Hoàng Tuấn Tiệp buông kiếm gỗ xuống, rồi xoay lưng rời đi trước. Ngay lúc đó, Hạ Chi Quang đã nhìn ra một hắc y nhân đang đứng trên mái nhà của quán trọ, đang hướng một mũi tên về phía y.

Hắn vội vàng lao đến đẩy Hoàng Tuấn Tiệp ra xa, cuối cùng thì mũi tên bay đến rồi sượt qua vai của hắn, làm rách cả y phục, máu cũng từ đó mà túa ra nhuộm đỏ vai hắn một mảng.

Hoàng Tuấn Tiệp chạy đến đỡ lấy cơ thể Hạ Chi Quang, giọng điệu đầy lo lắng hỏi "Ngươi có sao không?"

Hạ Chi Quang nhìn thấy bóng dáng trên mái nhà đã biến mất, thì liền thở phào một hơi, xua tay bảo không sao với y.

Hoàng Tuấn Tiệp đưa Hạ Chi Quang quay trở về quân doanh. Y đặt hắn ngồi lên giường, rồi xoay người lấy lọ thuốc, đôi tay cũng dần trở nên luống cuống mà cầm máu giúp cho hắn.

Hạ Chi Quang chủ động cởi y phục của mình xuống, ngoan ngoãn ngồi im để mặc cho Hoàng Tuấn Tiệp xử lý.

Hoàng Tuấn Tiệp cầm lọ thuốc bột cẩn thận rắc vào vết thương của Hạ Chi Quang, chợt nhận ra hắn chẳng cử động hay nói năng gì cả, khiến cho y có chút lo lắng nhìn hắn.

"Đau không?"

Hạ Chi Quang nhìn y một lúc, khoé miệng hắn khẽ cong lên đôi chút rồi chậm chạp đáp "Huynh thổi đi, ta sẽ không còn đau nữa"

"..."

Hoàng Tuấn Tiệp chẳng đáp gì cả, nhưng y lại dịu dàng thổi vào vết thương vừa mới được băng bó, như một lời an ủi từ tận đáy lòng dành cho Hạ Chi Quang

"Có đỡ hơn không?"

Hạ Chi Quang bật cười một trận, vươn tay xoa nhẹ đầu của người trước mặt, bất chợt trong lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp hơn hẳn, không còn sự lạnh lẽo, cô độc đeo bám dai dẳng nữa.

Chưa bao giờ Hạ Chi Quang lại cảm thấy trân trọng khoảng khắc trước mắt đến như thế. Từng trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ khi còn nhỏ, cho nên hắn chẳng còn có thể dựa dẫm, tin tưởng vào một ai.

Có lẽ gần đèn thì sáng chăng?

Hoàng Tuấn Tiệp là người đầu tiên và cũng là người duy nhất đã làm cho Hạ Chi Quang thay đổi, khiến hắn đặt trọn cả niềm tin vào một người.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang lại bất ngờ hỏi hắn một câu "Ngươi có dự tính gì cho sau này không?"

Nghe Hoàng Tuấn Tiệp hỏi vậy, Hạ Chi Quang chỉ mỉm cười nhẹ nhìn y rồi thành thật đáp "Có rồi...đó là ta muốn ở bên cạnh huynh"

"Tại sao phải ở bên ta? Ngươi không muốn sống tiêu dao tự tại à?"

Hạ Chi Quang rũ mắt xuống, hắn không nhanh không chậm mà đáp lại "Huynh vẫn không hiểu rõ tâm ý của ta sao?"

"Được rồi, ngươi đừng đùa nữa..."

"Ta không hề đùa! Những lời ta từng nói với huynh điều là thật, kể cả tình cảm của ta đối với huynh cũng là thật..."

Nhận ra Hoàng Tuấn Tiệp đang né tránh ánh mắt của mình, nhờ lời chưa kịp nói ra, hắn đành im lặng nuốt ngược mấy lời muốn nói xuống.

Rốt cuộc cả hai đã im lặng không nói gì một lúc lâu. Hạ Chi Quang tự trách bản thân vì đã quá đường đột mà bộc bạch tâm tình với y, nên hắn cũng mặc lại y phục rồi đi ra ngoài, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, tâm trạng của y bỗng trở nên rất rối bời, vì đây là lần đầu tiên y đối mặt với loại chuyện như vậy.

Hoàng Tuấn Tiệp sống trong một hoàng cung toàn là đấu đá lẫn nhau, sẵn sàng hại nhau để đạt được cái gọi là ngôi vị. Vì thế y thường có tính cảnh giác rất cao, luôn đề phòng những kẻ có ý định tiếp cận mình.

Thình lình thì từ đâu ra lại xuất hiện một người tên Hạ Chi Quang. Y biết người này thật lòng đối đãi với mình, khiến cho y một mực tin tưởng hắn, dần dần lại không thể tránh xa hắn.

Trái tim Hoàng Tuấn Tiệp cũng chẳng làm bằng sỏi đá, y cũng biết hỷ nộ ái ố như bao người. Thật ra y có thể cảm nhận được Hạ Chi Quang đối xử với mình rất khác, hơn cả bằng hữu, hơn cả huynh đệ bình thường...

Nhưng vì sợ điều đó cũng chỉ là ngộ nhận của bản thân, y sợ một khi bày tỏ lòng mình ra hết, thì có thể đến cả việc làm huynh đệ với hắn cũng chẳng làm lại được.

Nhưng bây giờ Hạ Chi Quang đã chủ động giải bày, thì Hoàng Tuấn Tiệp cũng chẳng có lý do để từ chối.

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ thông suốt, thì liền bật dậy đuổi theo Hạ Chi Quang, lần này y sẽ không che giấu lòng mình nữa.

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro