Chương 9: Hạ Chi Quang tự thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗Lưu ý chương này xưng ta là do Hạ Chi Quang tự kể lại quá khứ lúc nhỏ của mình.
______________________

Cố gắng nhớ lại những ký ức lúc nhỏ, ta nhớ bản thân từng là một nhóc con rất nghịch ngợm, nhưng ta vẫn luôn được phụ mẫu yêu chiều hết mực.

Phụ thân ta là một đại phu nổi tiếng tại kinh thành Đại Châu, y quán của ông được rất nhiều người biết đến. Còn mẫu thân ta lại là con gái của thừa tướng trong hoàng cung.

Ta từng nghe mẫu thân kể, khi bà gặp được phụ thân ta, thì hai người đã phải lòng nhau. Vì muốn ở bên người mình yêu, mẫu thân ta đã cãi lời phụ thân của mình, lựa chọn làm thê tử của một đại phu chẳng có địa vị, khiến cho ngoại tổ phụ ta vô cùng tức giận tới mức không thèm đoái hoài đến mẫu thân nữa.

Ta nhớ bản thân còn có một người huynh tên là Hạ Nhật Dao, huynh ấy cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi.

Khi Hạ Nhật Dao mới 10 tuổi, thì huynh ấy đã bị ngoại tổ phụ đem vào hoàng cung nuôi dưỡng, vì muốn huynh ấy trở thành người nối nghiệp đời kế tiếp.

Còn ta lại được phụ thân truyền lại y thuật và chút ít kiếm thuật để chữa bệnh cứu người cùng với ông.

Lúc nhỏ ta chỉ đơn giản nghĩ rằng bản thân mình luôn sẽ sống hạnh phúc mãi như vậy, nhưng...trớ trêu thay đã có một biến cố lớn ập đến, khiến người nhà ta không còn một ai.

Vào ngày sinh thần của ta, đó cũng là ngày ta luôn nhớ rất rõ...hôm đó vì muốn ta được vui vẻ mà phụ mẫu đã dẫn ta ra ngoài chơi.

Sau khi ta chơi đủ rồi, thì phụ mẫu ta đã quyết định về nhà. Vì đoạn đường trở về y quán khá xa lại thêm ta đã thấm mệt, nên phụ thân ta đã đánh xe ngựa qua ngã rẽ khác, nhưng bọn ta đã rẽ vào cái bẫy của bọn thổ phỉ.

Đi được một lúc thì xe ngựa bỗng dưng dừng lại rất gấp, khiến ta đang gật gù trong xe ngựa cũng vì thế mà tỉnh cả ngủ.

Tiếp theo đó, ta nghe được tiếng la của phụ thân, thấy bên ngoài vang lên âm thanh lớn đến như vậy, nên mẫu thân ta cũng đi ra ngoài bỏ lại ta bên trong xe...rồi ta cũng nghe được tiếng cầu xin từ mẫu thân của mình.

Một lúc sau, thì ta đã được một tên bịt mặt lôi ra bên ngoài, ném mạnh xuống đất, khiến tay ta cũng bị xước một đường dài.

Bọn thổ phỉ không để ý đến vết thương trên tay ta mà bọn chúng bắt đầu lục soát đồ trên xe và trên cơ thể của ta xem có giấu bảo bối quý giá hay không.

Khi tận mắt chứng kiến thi hài của phụ mẫu nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, ta lại chẳng biết làm thế nào, chỉ ngồi khụy xuống lay hai người họ vài cái.

Ngẩn người một lúc, rốt cuộc ta cũng biết bản thân mình sắp bị bọn thổ phỉ giết chết, nên ta đã nhân lúc bọn chúng lơ là mà bỏ chạy khỏi những tên độc ác đó.

Ta lao đầu về phía trước, chỉ có thể bán mạng mà chạy trốn, chạy được một lúc lâu, ta thấy còn ai đuổi theo, cho nên bước chân của ta cũng dần chậm lại.

Xung quanh chỉ toàn là những thân cây to cao, trời thì lại tối đen như mực, chẳng có một tia sáng nào để soi rọi con đường phía trước.

Trong không gian ma mị như thế này, bỗng chốc khiến cho ta cảm thấy sợ sệt, nên tìm đại một góc cây gần đó ngồi xuống bắt đầu thúc thít khóc theo thói quen, vì ta nhớ mỗi lần khi ta khóc thì mẫu thân sẽ đến dỗ ta.

"Hức hức...mẫu thân, phụ thân cứu con. Ca ca cứu đệ, đệ sợ lắm. Không muốn ở đây đâu đáng sợ quá đi...hức hức..."

Khi trời sáng thì ta cũng không hề khóc nữa, vì ta đã không hề thấy bóng dáng của mẫu thân đến dỗ mình.

Ta bắt đầu lang thang khắp nơi, ta không biết rõ phương hướng, lại càng không biết nơi mà mình đặt chân đến là nơi nào.

Cứ thế mà ta đã giống như một kẻ ăn xin thường bị người đời khinh miệt xua đuổi. Khi dần lớn lên thì ta mới nhận ra, bản thân mình đã không còn phụ mẫu che chở, không có ai để nương tựa và cũng chẳng có nơi nào được gọi là nhà để về nữa.

Vào một ngày nọ, đã có một sự việc xảy ra khiến cho cả đời ta cũng không thể nào quên được.

Đứng trước một sạp bán bánh bao, ta xoa xoa cái bụng đang réo lên của mình, đã mấy ngày ta chưa bỏ bụng được cái gì. Bởi vì đói đến nỗi hoa cả mắt, nên ta đành cắn răng làm trái lại với những lời dạy bảo của phụ mẫu.

Đó là ta đi trộm bánh của người khác...

Cầm được bánh bao trong tay, ta rất vui mừng liền chạy đi thật nhanh, rồi trốn vào một góc bên ven đường, ăn ngấu nghiến đồ trên tay.

Đột nhiên cổ áo của ta bị người khác nắm lấy, thì ra là ông chủ của sạp bánh bao kia đã phát hiện ra ta đã trộm bánh.

Nhìn thấy gương mặt đầy giận dữ như muốn sắp ăn tươi nuốt sống ông chủ kia, ta liền bị doạ một phen rồi nảy ra ý định bỏ chạy. Nhưng ta lại bị kẻ kia đẩy mạnh một cái ngã xuống đất, bánh bao trên tay cũng vì thế mà bị rơi xuống, rồi bị người đi ngang qua giẫm đạp.

"Đồ ăn mày chết tiệt! Ngươi dám lấy trộm bánh bao của ta, xem hôm nay ta xử ngươi như thế nào!!"

Nói xong ông ta thượng cẳng chân đạp vào cơ thể ta rồi kèm theo mấy lời chửi rủa thậm tệ. Ta bị kẻ kia đánh đến nỗi thừa sống thiếu chết, còn những kẻ khác chỉ đi ngang qua xem như chẳng có chuyện gì.

"Ngươi làm gì vậy! Dừng tay!"

Trước khi bất tỉnh thì ta mơ hồ nghe thấy có giọng nói trong trẻo của trẻ con, rồi sao đó ta ngất lịm đi chẳng còn biết trời đất gì nữa.

Khi ta tỉnh lại thì trước mắt ta là một gương mặt của trẻ con trông vô cùng đáng yêu, nhưng khí chất lại toát lên vẻ trưởng thành đến kinh ngạc, khiến cho ta bất giác có chút e ngại với người trước mặt.

Thấy ta đã tỉnh lại, đứa nhóc kia tiến lại gần chầm chậm hỏi "Có thấy đau ở đâu không?"

Nghe vậy ta liền cử động cơ thể một chút, nào ngờ cả cơ thể lại tê rần đau nhói, khiến cho ta đau đến nhăn hết cả mặt, nên cũng khó khăn đáp lại "A..đau...chết đi được"

"Ngươi đói không?"

Đứa trẻ kia chợt vươn tay lấy một cái bánh bao từ nô tì bên cạnh và đưa đến trước mặt ta, thấy vậy ta liền ngước nhìn một lúc lâu rồi cũng buột miệng hỏi "Cho ta sao?"

Đứa nhóc kia mỉm cười gật đầu vài cái.

"Ca ca không đánh ta sao?"

"Không đánh ngươi cứ ăn đi"

Nghe được những lời này, ta nhanh chóng nhận lấy chiếc bánh trên tay đứa trẻ kia, vừa ăn vừa quan sát thái độ của người trước mặt. Chẳng thấy đứa trẻ tỏ thái độ gì, ta chợt yên tâm trong lòng đôi chút, xem ra người này là người tốt.

"Đây cho ngươi một ít tiền, đừng đi trộm bánh của người khác nữa, ta đi trước đây"

Nói xong đứa trẻ kia nhét vào tay ta một ít bạc rồi bỏ đi. Thấy vậy ta cũng mặc kệ cơ thể đang đau nhức của mình, mà đứng dậy đuổi theo bóng dáng của đứa trẻ đó.

"Ca ca! Ta có thể biết tên của huynh không? Sau này ta hứa sẽ báo đáp ơn cứu mạng"

Nghe thấy giọng nói của ta vang lên, đứa trẻ kia cũng xoay người đáp lại "Hửm? Muốn biết tên ta à?"

"Đúng vậy, ta hứa sau này sẽ báo đáp ca ca"

Khi nghe được câu nói này của ta, đứa trẻ kia bỗng bật cười, nụ cười ấy rất đẹp...đến nỗi ta cũng vô thức cười theo người kia.

"Ta tên Hoàng Tuấn Tiệp, còn ngươi?"

"Ta tên Hạ Chi Quang"

Đứa trẻ tên Hoàng Tuấn Tiệp tiến đến xoa đầu ta một cái, giọng nhẹ nhàng nói "Được ta nhớ tên ngươi rồi, hẹn ngày tái ngộ"

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp rời đi, thì vài ngày sau ta đã được một nữ nhạc công thu nhận rồi chuyển đến một kỷ viện tên Vạn Xuân Lầu.

Nhưng cuộc sống ở nơi này cũng chẳng khá khẩm hơi so với việc làm ăn mày là bao...

Ta sống một cuộc sống bám víu như thế này đến khi trưởng thành. Dần dần ta cũng không còn sợ sệt mỗi khi bị kẻ khác đánh nữa, ta đã trở nên kiên cường hơn, chẳng còn bị sai khiến như một con rối nữa, muốn làm gì thì làm, không còn phải sợ dè bỉu từ kẻ khác.

Ta nghĩ nếu phụ mẫu ở trên trời có thể thấy ta trưởng thành rồi thì chắc họ sẽ vui lắm nhỉ?

Mặc dù đã trưởng thành nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ ân nhân đã cứu mạng mình. Gương mặt non nớt, cùng với nụ cười rực rỡ ấy là điều ta không thể nào quên được. Vì thế ta luôn mong cầu rằng sẽ có ngày bản thân được gặp lại đứa trẻ đó một lần nữa để có thể báo ơn tình.

Bỗng một ngày nọ, có một phu xe đến Vạn Xuân Lầu tìm ta để nhờ vả chữa bệnh cho lão chủ nhân của mình. Mặc dù ta chỉ chữa bệnh cho những bách tính nghèo, nhưng thấy người trước mặt cứ khẩn thiết cầu xin, nên ta đành đồng ý đi đến tận nơi để chữa trị.

Phu xe kia đưa ta đi rất xa, ngồi trên xe ngựa ta dần cảm thấy có điều gì đó không ổn nên cũng nhanh chóng hỏi "Còn bao lâu nữa mới đến vậy?"

"Sắp rồi, công tử chịu đựng thêm một chút nữa thôi!"

Ta nữa tin nữa ngờ theo người kia đến một viện phủ rất to. Linh cảm mách bảo, có gì đó thật sự không ổn, cho nên ta liền xoay người bỏ chạy, nhưng không may lại bị đám thuộc hạ bắt được, đưa vào một căn phòng.

Trong phòng ta thấy có một ông lão đầu tóc bạc phơ và một nam nhân tuấn tú. Nam nhân kia chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, giọng lạnh lùng hỏi "Ngươi là Hạ Chi Quang sao?"

"Là ta có chuyện gì?"

Khi nghe được câu trả lời từ ta, sắc mặt của nam nhân ngay lập tức biến đổi, gã tỏ vẻ mừng rỡ tiến đến nắm lấy bả vai ta rồi nói "Ta là Hạ Nhật Dao đệ còn nhớ ta không?"

Từng câu từng chữ ta điều nghe rất rõ, rõ đến nỗi làm cho ta chỉ biết sững sỡ một hồi lâu, sau khi định thần lại thì ta chỉ nhìn gã một cái rồi đáp "Ngươi là ca ca của ta sao?"

Ta khẽ đảo mắt nhìn sang ông lão bên cạnh gã kia. Khi nhìn kỹ, ta mới nhận ra người trước mắt là ai, ông lão trước mắt này lại là ngoại tổ phụ của ta.

Sau một hồi đối đáp qua lại thì cuối cùng ta mới có thể tin được những chuyện đang xảy ra là sự thật.

Tiếp theo đó thì Hạ Chi Quang cũng tức là ta được chính thức nhận tổ quy tông, quay trở về nơi mà mình vốn thuộc về.

Thánh thượng sau khi nghe tin Hạ thừa tướng Hạ Nhật Dao đã tìm lại được đệ đệ thất lạc, thì cũng phong cho ta làm đại tướng quân được nắm giữ binh quyền, dưới một người trên cả vạn người.

Vài năm sau đó, khi ta đã trở thành đại tướng quân thực thụ thì đã nhận được ý chỉ của thánh thượng, nên ta đã dẫn dắt các binh lính cùng nhau tiến đánh nước Vĩnh Sinh, để mở mang bờ cõi.

Vốn dĩ mọi chuyện sẽ rất thuận lợi, nhưng từ sau khi vương gia của nước Vĩnh Sinh đại giá quan lâm ra trận, thì ta đã thất thế. Không thể để bản thân chịu thua, khi tối đến ta đã lén lút đột nhập vào quân doanh của kẻ địch, để dò la chút tin tức của vị vương gia bí ẩn này .

Vào đại một căn lều, tuy trời đã tối nhưng ta vẫn còn thấy rõ được gương mặt của kẻ nằm trên giường đang ngủ say.

Sao gương mặt này có chút quen thuộc thế nhỉ?

Ta đứng nhìn người đang ngủ kia một lúc lâu, đến khi người đã tỉnh giấc thì ta mới hồi thần trở lại. Đương nhiên là người kia đã cầm kiếm giao đấu với ta một trận, nhưng cuối cùng thì ta thắng.

Sau đó thì ta cũng đã biết được tin vị vương gia kia đã đột nhiên mất tích, không rõ sống chết...

Vì muốn lên kế hoạch tiến đánh kinh thành Vĩnh Sinh thật kỹ càng, mà ta đã xin phép Hạ Nhật Dao trở về Vạn Xuân Lầu tịnh dưỡng vài tháng, sau đó tất cả gia nô trong Vạn Xuân Lầu điều được ta thay thế bởi các thuộc hạ. Để tránh cho người ngoài sinh nghi, thì Vạn Xuân Lầu vẫn tiếp tục là một kỹ viện rất tầm thường trong mắt người ngoài.

Trong lúc hái thảo dược ở trên núi thì ta đã cứu được một nam nhân. Khi nhìn vào gương mặt trước mắt, thì ta nhận ra đây là người mà ta đã giao đấu trong căn lều đó.

Sau khi nam nhân kia tỉnh lại nói ra tên của mình, thì ta thầm vui mừng khôn xiết, vì nam nhân này tên Hoàng Tuấn Tiệp, là ân nhân mà ta tìm kiếm bấy lâu.

Qua một khoảng thời gian ta tận tình săn sóc, khoảng cách giữa ta và Hoàng Tuấn Tiệp dần dần được thu hẹp, và ta cũng đã bắt đầu nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt dành cho y.

Khi ta muốn nói cho Hoàng Tuấn Tiệp biết sự thật rằng mình chính là đứa nhóc mà y đã giúp đỡ năm đó, và bây giờ đứa nhóc đó đang đứng trước mặt y.

Nhưng khi sắp nói ra mọi chuyện, thì ta lại bất ngờ biết được sự thật Hoàng Tuấn Tiệp lại chính là vị vương gia bí ẩn kia và cũng là nhị hoàng tử của nước Vĩnh Sinh.

Dù rằng đã biết rõ được thân phận của Hoàng Tuấn Tiệp nhưng ta vẫn muốn ở bên y, chăm sóc bảo vệ cho y, dù là thân phận nào đi chăng nữa.

Vì thế ta đã tiếp cận và kết thân với tam hoàng tử Hoàng Đình Quyết cũng tức là đệ đệ của y, nhờ vả hắn giúp ta có thể tiếp cận được với Hoàng Tuấn Tiệp, bằng cách ta sẽ cải trang thành nữ nhân.

Ta cứ tưởng rằng đã có thể bên cạnh được Hoàng Tuấn Tiệp với thân phận là Nguyễn Bạch Khiết. Nhưng nào ngờ Hạ Nhật Dao đã phát hiện ra tin tức của ta đang ở bên cạnh Hoàng Tuấn Tiệp, nên ca ca đã gửi cho ta một bức thư, nhờ ta dẫn dụ đến Hoàng Tuấn Tiệp đến biên cương, biết rõ ý đồ của ca ca nên ta đã không hề hồi âm lại.

Nhưng nào ngờ Hạ Nhật Dao đã bày một kế đầy hiểm độc để khiến cho y đến biên cương, để có tiêu diệt y cùng với Hoàng Đình Quyết một mẻ.

Đêm đầu tiên đến nơi biên cương, thì ta đã nghe thấy động tĩnh lạ bên ngoài, trong lòng đột nhiên dâng cảm giác khó diễn tả thành lời, cho nên ta đã đi ra ngoài để xem tình hình...

"Ca sao huynh lại ở đây?"

Hạ Nhật Dao bật cười nhìn ta rồi đáp "Đệ cũng giỏi thật đấy, còn biết cải trang nữa sao?"

Thấy ta không nói gì Hạ Nhật Dao cũng suy nghĩ đến điều gì đó rồi nói tiếp "Đệ tiếp cận Hoàng Tuấn Tiệp vì lý do gì?"

Ta do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng ta lại chọn biện pháp che giấu chuyện này, cũng che giấu luôn chuyện ta đã có tình cảm với Hoàng Tuấn Tiệp.

"Huynh cũng biết, muốn tiêu diệt kẻ địch nhanh nhất thì phải chui vào hang địch mà đúng chứ? Vì thế đệ mới tiếp cận Hoàng Tuấn Tiệp..."

Hạ Nhật Dao gật đầu tán thành rồi nói tiếp "Được, bây giờ là cơ hội tốt nhất để cho đệ giết Hoàng Tuấn Tiệp, nếu hắn biến mất thì bọn huynh tiến đánh vào kinh thành sẽ dễ dàng hơn nhiều"

Ta đã bị dồn đến tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể cố gắng gật đầu đồng ý.

________________

(⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro