Chương 761: Còn Phải Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp mấy người rời đi, Phượng Cửu đứng lên, nói với hai thú: "Ta đi xem thương thế của các đạo sư một chút, các ngươi ở đây trông coi đừng có chạy lung tung."

Vừa nói chuyện nàng vừa lấy ra ba viên đan dược, ném cho hai thú hai cái, còn lại một viên ném cho tiểu Hắc đang ngồi chồm hổm bên ngoài động phủ.

"Chủ nhân, thương thế của người còn chưa tốt hơn đâu, lại muốn đi ra ngoài rồi? Không dưỡng tốt chút rồi hãy đi sau?" Lão Bạch nuốt đan dược xong rồi nhìn nàng hỏi.

"Những đạo sư kia vì cứu ta, bị Nguyên Anh cường giả làm trọng thương, đến giờ còn không xuống giường được. Hiện tại ta đã tốt hơn nhiều, ta không thể không đi qua nhìn xem một chút?"

Nàng lấy Thất Thải Lưu Ly ra, nhẹ vọt ngồi lên, không có đi đến phòng giáo xử, mà là đi chỗ chủ viện của viện trưởng cùng viện phó ở.

Một bộ y phục xanh, một thân ảnh bắt mắt, ngồi trên Thất Thải Lưu Ly, hai chân tự nhiên rủ xuống giữa không trung, nhẹ nhàng hướng chủ viện mà đi. Trong học viện, những học tử chú ý trên bầu trời kia, nhìn thân ảnh vừa lướt qua, đám học sinh liền có ánh mắt phức tạp, trong bụng đầy nghi hoặc.

Vài ngày trước một màn kia xảy ra tại học viện tạo thành chấn động không nhỏ, dù sao, bọn hắn còn chưa từng gặp qua dốc hết toàn bộ sức chiến đấu của học viện, tập hợp tất cả đạo sư là tu sĩ Kim Đan trở lên để đi cứu một tên học sinh.

Bởi vì nghi hoặc nên bọn hắn cũng thử nghe ngóng, nhưng cũng chỉ biết rõ Phượng Cửu là người đến từ một nước nhỏ cấp chín. Còn những tin tức khác, gia tộc bọn họ muốn tra, nhưng cũng không tra được tin tức gì đặc biệt.

Nhưng, bởi vì chứng kiến một màn kia, bọn hắn trong tâm ẩn ẩn biết rõ, Phượng Cửu này, lai lịch không đơn giản.

Tại linh viện, Nhiếp Đằng đang ngồi trong viện, nhìn xa xa thấy bóng dáng ngồi trên Thất Thải Lưu Ly từ không trung bay qua, thân ảnh ấy hướng chủ viện mà đi, ánh mắt một mực nhìn theo, thẳng đến khi thân ảnh nàng biến mất trong tầm mắt.

Xem ra thương thế của nàng cũng đã tốt.

Đi vào chủ viện, ngoại trừ gặp viện trưởng cùng viện phó, còn có Mạch Trần công tử cũng ở đó, nàng mỉm cười: "Viện trưởng, Quan viện phó, Mạch Trần công tử, hôm nay ta tới là nói lời cảm tạ, còn muốn mời phó viện cùng đi, vấn an thương thế của các đạo sư."

"Phượng Cửu? Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm 2 ngày mà liền xuống giường đi lại?" Viện phó Quan gặp nàng tới, ra hiệu nàng ngồi xuống.

"Ừm, vết thương trên người ta đã khôi phục tốt."

Nàng cũng không khách khí, liền đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống cùng mọi người, Mạch Trần từ lúc nàng tiến đến liền nhìn nàng chằm chằm, nàng không khỏi cười một tiếng: "Mạch Trần công tử, đừng đối với ta sinh cảm hứng thú vị, ta là hoa đã có chủ."

Mạch Trần nhìn thật sâu vào mắt nàng, sau đó liền dời ánh mắt, bưng tách trà lên nhấp một miếng, cũng không nói lời nào.

Viện trưởng cùng Quan viện phó thấy một cảnh này, không khỏi nhìn nhau, viện trưởng cười nói: "Phượng Cửu, những đạo sư có mấy vị đạo sư dược phong cùng đan viện chiếu cố điều dưỡng, hiện tại thân thể đã dần khôi phục, chỉ còn mấy người bị thương khá nặng còn không xuống giường được, ngươi nếu là muốn đi nhìn, liền để viện phó cùng ngươi đi."

"Được." Nàng đứng lên, nhìn về hướng viện phó: "Vậy làm phiền viện phó Quan."

"Ha ha, không phiền phức, không phiền phức." Viện phó cười nói, một bên đứng lên, cùng nàng rời đi.

Đợi bọn họ rời đi, viện trưởng mới nhìn về phía Mạch Trần: "Ngươi khẳng định chính là nàng sao? Có cần hay không đưa nàng về gặp sư tôn của ngươi? Có điều, theo tính tình của Phượng Cửu, muốn dẫn nàng đi gặp sư tôn của ngươi, đoán chừng có chút không dễ dàng."

Mạch Trần lắc đầu: "Không cần, ta tự đi một chuyến hồi bẩm sư tôn là được, nàng không cần đi."

"Còn cần trở về sao?"

Mạch Trần nhìn ra phía ngoài thấy thân ảnh kia đã đi khuất, chậm rãi nói: "Tự nhiên sẽ về được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro