Chương 305- 306

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌵 Chương 305:

Túc Bảo nhìn các quỷ hồn bay khắp phòng, nhỏ giọng nói: "Cậu Tư, giúp con giữ chân chị Thất Thất. Con muốn siêu độ cho tất cả quỷ hồn này!"

Tô Lạc không chút do dự gật đầu: "Được."

Cố Thất Thất giật lại con búp bê từ tay Cố Tiểu Bát, nhưng một chiếc giày của búp bê đã bị cô bé lấy đi, làm thế nào cũng không giật lại được.

Cố Thất Thất lẩm bẩm mắng, gương mặt nhuốm vẻ tức giận, sau đó nhìn thấy Tô Lạc đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác thường.

"Ơ, thầy Tô sao thế ạ?" Cố Thất Thất lập tức nở nụ cười cực kỳ khách sáo.

Tô Lạc khẽ vuốt mũi, nói: "Không có việc gì."

Đáy mắt Cố Thất Thất thoáng hiện sự hồ nghi, cô ấy vừa toan đi vòng qua chỗ Tô Lạc đang đứng thì...

Tô Lạc bỗng đưa tay ra cản đường.

"Thầy Tô?" Cố Thất Thất sửng sốt.

Tô Lạc nói: "Hôm nay có một cảnh quay, đạo diễn đã nói mấy điểm mấu chốt, do cô xin nghỉ nên tôi sẽ nói lại cho cô."

Cố Thất Thất: "?"

Hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà.

Sao lại có người nói về kịch bản vào ngày sinh nhật của người khác chứ?

Tô Lạc đúng là có độc.

...

Trong phòng,

Túc Bảo vung vẩy đôi tay nhỏ bé, nhảy nhót nói: "Nè nè nè, quỷ hồn đằng kia mau nhìn về phía này!"

Trên hai tủ trưng bày cạnh cửa sổ, những quỷ hồn với vẻ mặt đờ đẫn vô thức nhìn Túc Bảo.

Túc Bảo lại nói: "Quỷ hồn bên kia, đi với Túc Bảo nào ~"

Những quỷ hồn trong tủ trưng bày thẫn thờ quay người.

Vẻ mặt bọn chúng đều đờ đẫn và cứng ngắc, ngoại trừ hai con mắt khá linh hoạt đang chuyển động.

Túc Bảo: "Bùm ~ Quẹt thẻ!!"

Túc Bảo cười, hai mắt cong như vầng trăng khuyết, miệng bé lẩm bẩm gì đó, chẳng mấy chốc một luồng sáng vàng lóe lên trong căn phòng.

Tất cả quỷ trong phòng đều đứng dậy, chậm rãi đi về phía ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng biến mất, mọi quỷ hồn trong phòng cũng biến mất theo.

Túc Bảo sờ hồ lô, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay không có quỷ để ăn, chúng đều không phải quỷ xấu, có con lạc đường, có con lại không kịp phản ứng, không nhớ nổi mình là ai."

Không biết những quỷ hồn kia là người thân đã mất của ai... Những con búp bê của chị Thất Thất có chút vấn đề nên đã thu hút các linh hồn sắp sửa tiêu biến kia đến, sau đó trở thành nguồn nuôi dưỡng những con búp bê.

Túc Bảo ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu, nhưng cô bé nhớ rõ ràng mình chưa từng nhìn thấy con búp bê nào.

Bé dẩu môi, nhéo nhéo hồ lô linh hồn: "Rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào nhỉ, hồ lô linh hồn nói xem nào."

Hồ lô: "...."

Tuy nó có miệng, nhưng thật sự không biết nói.

Túc Bảo khẽ thở dài: "Ôi, đến Tiểu Ngũ còn biết nói chuyện, hồ lô phải cố gắng lên nha!"

Hồ lô: "..."

...

Ở ngoài phòng,

Tô Lạc đang nỗ lực giữ chân Cố Thất Thất, chẳng những nói về cảnh quay hôm nay, còn tổng kết luôn mấy cảnh chưa quay tốt những lần trước.

Ngay lúc anh chuẩn bị hỏi Cố Thất Thất nghĩ gì về việc thực hiện cảnh tiếp theo thì...

Túc Bảo đi ra!

Tô Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thất Thất cũng lặng lẽ thở phào.

Bảo bối ơi cứu mạng với, không biết cậu của em bị đụng giây thần kinh nào mà kéo chị lại nói hẳn 10 phút về cảnh quay!

Cố Thất Thất vội vàng đi tới, nói: "Cũng không biết Cố Tiểu Bát lên cơn điên gì mà lại cướp đi một chiếc giày của Yêu Yêu... Chị thật sự không nói nên lời."

Túc Bảo hỏi: "Chị Thất Thất, búp bê của chị làm ở đâu?"

Cố Thất Thất nói: "Nơi làm búp bê tên là Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân, sao thế em?"

Túc Bảo lắc đầu, "Không có gì, chị Thất Thất, về sau chị đừng đến nơi đó làm búp bê nữa! Bọn họ làm đồ không tốt đâu!"

Cố Thất Thất "?"

Chỉ là một vết nứt thôi... Không nghiêm trọng vậy chứ?

Tuy Cố Thất Thất vẫn hồ nghi, nhưng xếp hạng của nơi làm búp bê đã giảm một bậc trong lòng cô ấy.

Cố Thất Thất nói: "Túc Bảo, em và cậu em xuống nhà ăn trước đi, chị phải xử lý chút chuyện của con búp bê này."

Túc Bảo gật đầu, dặn dò: "Chị Thất Thất nhớ phải kéo rèm lên nhé, không được phơi nắng sẽ khiến các búp bê khó chịu đó!"

Cố Thất Thất sửng sốt, vô thức gật đầu, nhìn Tô Lạc bế Túc Bảo đi xuống lầu.

Cô ấy hồ nghi quay về phòng, không hiểu sao lại cảm giác căn phòng nóng hơn một chút.

Nơi sản xuất búp bê nói, tốt nhất không nên để búp bê tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nếu không chúng sẽ dễ bị ố vàng và nứt nẻ.

Thế nên cô ấy luôn đóng rèm, hơn nữa, khi quay phim cô ấy thường sống ở chung cư gần công ty nên các búp bê càng bị nhốt trong phòng lâu hơn.

Có lẽ Túc Bảo nói đúng.

Cố Thất Thất kéo rèm ra.

Không biết có phải ảo giác không, Cố Thất Thất cảm thấy bóng tối phía sau đám búp bê hơi vặn vẹo, nhưng khi cô nhìn kỹ hơn thì không có gì.

"Thật là kỳ lạ."

Cố Thất Thất đặt Yêu Yêu lên tủ trưng bày rồi chụp thêm vài bức ảnh, sau đó gửi cho studio Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.

[Vết nứt là ở vị trí này... À, em gái tôi đã lấy đi một chiếc giày của Yêu Yêu, hãy làm một đôi giày khác cho Yêu Yêu nhé!]

Người của công ty làm búp bê lần lượt đưa ra phản hồi, cuối cùng nói: [Cố tiểu thư, chúng tôi biết cô là diễn viên nổi tiếng. Cuối tháng 7, CB Comics sẽ tổ chức chuyến lưu diễn toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè. Cô có thể làm người phát ngôn cho điểm dừng chân đầu tiên không??? Chỉ cần mang theo hai con búp bê yêu thích của cô là được.]

Woa, là triển lãm búp bê đó nha!

Cố Thất Thất hỏi thời gian cụ thể, xác định chắc chắn mình có thời gian xong, cô ấy đã đồng ý.

...

Ở tầng dưới,

Tô Lạc bưng một đĩa hoa quả nhỏ đến cho Túc Bảo, hỏi: "Xử lý xong chưa con?"

Túc Bảo lắc đầu, uốn nắn: "Không phải là xử lý!"

Cô bé giải thích: "Những quỷ hồn này không phải loại quỷ lợi hại gì, chỉ là cô hồn dã quỷ sắp tiêu biến thôi ạ. Chúng chết vì một số nguyên nhân như gặp tai nạn... nên không đi đầu thai được, cứ phải lang thang ở chốn trần gian...Thời gian trôi qua, chúng sẽ ngày càng giống không khí, từ từ tiêu biến."

"Giống em gái nhỏ trước mặt cậu hồi nãy ý, em ấy bệnh mà chết, nhưng không nỡ xa ba mẹ nên không đi đầu thai. Có điều, quá lâu rồi nên em ấy đã quên dáng vẻ của ba mẹ mình. Em ấy chết trong bệnh viện, không tìm được đường về nhà, sau đó thì bị thu hút tới đây."

Đầu ngón tay của Tô Lạc cứng ngắc.

Tiểu bảo bối, con không cần giải thích kỹ như vậy đâu.

"Muốn ăn nho không con? Cậu tư lấy cho con." Tô Lạc mặt không đổi sắc, hỏi.

Túc Bảo nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu tư, cậu sợ phải không? Nếu sợ thì con sẽ không nói nữa!"

Tô Lạc: "Làm gì có, cậu chỉ... sợ con khát thôi!"

Túc Bảo trưng ra bản mặt 'con hiểu mà', khẽ vỗ vai Tô Lạc.

Tô Lạc "..."

Cuối cùng thì bữa tiệc sinh nhật khiến người ta cảm thấy cả người không thoải mái cũng qua đi, Tô Lạc nhanh chóng đứng dậy, tìm cơ hội dẫn Túc Bảo đến chào tạm biệt ông bà Cố.

Cố Thất Thất: "Ơ? Sao về sớm thế?"

Cô ấy nắm chặt tay Túc Bảo như không nỡ rời xa.

Bà Cố nhìn con gái, chậc, đủ rồi nha...

Có thể đừng lộ liễu như vậy được không hả?

Mượn danh nghĩa thích trẻ con để tiếp cận Tô Lạc đây mà.

Bà hiểu, bà hiểu.

Bà Cố cười dịu dàng: "Hình như Túc Bảo cũng rất thích Thất Thất, lần sau rảnh, Tô tiên sinh lại đưa Túc Bảo tới chơi nhé!"

Nói đến đây, bà Cố không khỏi chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo.

Đứa bé này thật dễ thương

Nếu con gái út của bà dễ thương bằng một nửa Túc Bảo thôi đã tốt rồi.

Cố Thịnh Tuyết vừa xuống lầu đã trông thấy cảnh ba mẹ và chị gái mình đang vây quanh Túc Bảo, mặt ai cũng hiện vẻ si mê Túc Bảo.

Cô bé khịt mũi lạnh lùng và quay đầu đi.

Làm ra vẻ đáng yêu thật đáng xấu hổ mà!

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 306:

Túc Bảo đang tập trung gặm dưa hấu bỗng dưng phát hiện mọi người đang chào tạm biệt thì vội ngẩng đầu lên: "Ơ?"

Đến lúc về nhà rồi à?

Bé hơi chưa muốn về.

Bé còn chưa tìm được cơ hội đánh Tiểu Bát đến khóc... Không không, là chưa tìm được cơ hội thảo luận chuyện con nít với chị Tiểu Tuyết mà!

Tô Lạc: "Vậy, tạm biệt mọi người."

Anh cười khẽ, trên người là bộ vest màu đen đính kim cương tinh xảo lấp lánh, khiêm tốn mà sang trọng, dù vẻ mặt đầy khách sáo nhưng tổng thể vẫn toát lên khí chất thanh cao thoát tục.

Hoàn toàn không nhìn ra vì sợ hãi nên mới rời đi.

Túc Bảo: Thôi thôi.

Dù sao cũng là cậu ruột của mình, cậu muốn về nhà thì bé dẫn về.

Còn Cố Tiểu Bát... À không, là chị gái Tiểu Tuyết, lần sau lại hàn huyên vậy!

Túc Bảo mỉm cười, hai mắt cong cong, vẫy tay với cô bé: "Tạm biệt chị Tiểu Bát nhé!"

Cố Thịnh Tuyết: "..."

Đã nói tên cô bé không phải Cố Tiểu Bát rồi mà!

Mặc dù bố mẹ và chị gái đều gọi cô bé là Cố Tiểu Bát nhưng không hiểu sao qua miệng Túc Bảo, cô bé càng chán ghét cái tên này hơn!

...

Về đến nhà, Túc Bảo lập tức đi tìm Tô Hà Du.

"Câu lạc bộ búp bê: Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân'?" Tô Hà Du sững sờ: "Nơi này có vấn đề gì à?"

Túc Bảo hạ thấp giọng, ghé vào tai cậu thì thầm: "Trong búp bê bọn họ làm ra chứa tro cốt của con người."

Tô Hà Du: !!!

Cậu không nhảy cẫng lên nhưng cả người đã sởn hết gai ốc rồi, thậm chí còn cảm giác tóc tai trên đầu cũng dựng lên hết!

"Ngôi nhà, ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân đúng không..."

Tô Hà Du bật máy tính, cố kiềm chế cơn run rẩy nhập ký tự vào khung tìm kiếm.

Trên mạng có giới thiệu ngắn gọn về câu lạc bộ này, điều kỳ quặc là hầu hết các câu lạc bộ búp bê đều đăng thông tin giới thiệu của mình rất chi tiết, kèm theo là hình ảnh đủ loại kiểu dáng búp bê đã hoàn thiện. Nhà này ngược lại, ngoại trừ địa chỉ, số điện thoại và một vài tấm ảnh đặc biệt ra thì trống trơn.

Tô Hà Du lướt diễn đàn, vừa xem vừa nói: "Chiến lược marketing của câu lạc bộ búp bê này khá tốt. Danh tiếng không tệ, búp bê làm ra vô cùng chân thật, khách hàng tỏ vẻ rất tích. Có điều giá mỗi con búp bê đều đắt xắt ra miếng!"

Cậu chỉ vào một bức ảnh: "Con búp bê này rất nổi tiếng trên mạng và trong giới trẻ em, là sản phẩm của nhà này, tên Yêu Yêu, giá 1 triệu tệ chưa bao gồm trang phục và đạo cụ."

Tô Hà Du quan sát, nếu tính thêm cả trang phục cùng đạo cụ thì con số lên tới 5 triệu lận.

Mặc dù rất nhiều cô gái thích búp bê đặt làm riêng nhưng không nhiều người đủ khả năng chi trả một khoản tiền lớn như vậy cho một con búp bê.

Túc Bảo nhìn ảnh rồi thốt lên: "Đây là búp bê của chị Thất Thất."

Tô Hà Du: "Ờm..."

Búp bê không xấu, người làm ra con búp bê đó mới có vấn đề.

Cậu hỏi cục bột nhỏ: "Em muốn tới cửa hàng bọn họ xem thử không?"

Túc Bảo gật đầu: "Dạ muốn."

Tô Hà Du nhìn thời gian và đường đi: "Ở tòa nhà văn phòng trung tâm Quận Tây Lương, sáng mai chúng ta đi xem."

Túc Bảo hỏi: "Bọn mình lén trèo tường đi được không?"

Khóe miệng Tô Hà Du khẽ co giật.

Đương nhiên là không rồi.

Dượng cậu lợi hại, vác theo hai đứa nhóc vẫn có thể vượt nóc băng tường, cậu trèo lên còn chưa xong nữa là.

Ban ngày các cậu đều bận rộn, dượng cũng tới quân đội... Nhờ bà nội, chắc chắn bà sẽ trông chừng bọn họ mọi lúc mọi nơi, không tiện hành động lắm.

"Tìm anh trai anh, đi nào!"

Mặc dù đều là trẻ con nhưng thái độ của bà nội với anh trai Hà Văn không giống với cậu, trong mắt bà cụ, anh trai đã là người lớn rồi.

...

Phòng Tô Hà Văn.

Sau khi nghe hai đứa em bảo sáng mai muốn đi mua sắm ở khu thương mại trung tâm Quận Tây Lương, Tô Hà Văn còn không thèm nhấc mí mắt lên: "Anh không đi."

Cậu không thích dạo phố, không thích nơi đông người.

Túc Bảo xin xỏ: "Anh cả, đi đi mà, Túc Bảo dẫn anh đến nơi ít người!"

Bé cũng biết ông anh cả của mình không thích nơi đông người, thế bé dẫn anh ấy đến nơi nhiều quỷ được không nhỉ?

Đảm bảo rất ít người qua lại.

(Tô Hà Văn: Xin cảm ơn.)

Tô Hà Văn lạnh nhạt lật sách, không hề bị lay động: "Hai đứa tìm bà nội đi."

Bà nội rảnh rỗi như vậy, ngày nào cũng kéo ông nội ra quảng trường quay video bà cụ nhảy múa rồi đăng lên mạng, tài khoản Douyin sắp vượt mốc 10.000 fans luôn rồi.

Tìm bà nội ấy, tìm cậu làm gì, cậu rất bận, đọc sách có ý nghĩa hơn tất cả những chuyện khác rất nhiều.

Tô Hà Du thất vọng, cậu hiểu anh mình, anh ấy nói không đi thì nhất định sẽ không đi.

Cậu nghĩ cách khác, định hỏi anh mình ngày mai bố có rảnh không thì Túc Bảo bỗng sụt sịt rồi nắm lấy góc áo Tô Hà Văn lắc lắc, nom rõ tội nghiệp: "Anh ơi, đi với em đi mà!"

Tô Hà Văn: "..."

Tô Hà Văn nhìn chằm chằm hàng chữ trong sách hồi lâu không nhúc nhích, cuối cùng đành chịu thua: "Chỉ một lần này thôi nhé."

Xong còn đệm thêm: "Không được dẫn Hạnh Hân theo đâu đấy."

Túc Bảo và Tô Hà Du gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Dạ dạ dạ!"

Hai người vui vẻ ra ngoài, thậm chí cục bột nhỏ còn vung vẩy hai tay hát vang: "Ồ lá la~"

Tô Hà Du: "Lá la~"

Tô Hà Văn: "..."

Em trai mình biến thành dáng vẻ như hiện tại từ lúc nào vậy nhỉ, so với lúc trước như hai người khác nhau, đúng là ranh con gió chiều nào theo chiều ấy.

Ánh mắt Tô Hà Văn đầy ghét bỏ, duỗi tay lật sách, tiếp tục chìm đắm trong biển tri thức.

***

Ngày hôm sau.

Lúc ăn sáng, Tô Hà Du cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng: "Bà nội ơi, hôm nay con và Túc Bảo định đi mua sắm ở khu thương mại trung tâm Quận Tây Lương ạ... Anh trai dẫn bọn con đi."

Tô lão phu nhân đang định nói không được thì nghe thấy Tô Hà Văn dẫn hai đứa đi, không khỏi nghi ngờ liếc cháu trai: "Thật à?"

Tô Hà Văn lạnh nhạt gật đầu: "Dạ."

Tô lão phu nhân gật đầu.

Nếu có Tô Hà Văn đi theo thì không sao, cậu là người bình tĩnh, hiểu chuyện, có trách nhiệm, mặc dù theo ngành khoa học xã lội nhưng phản ứng nhanh chóng, khi đánh nhau vẫn có thể tẩn đối thủ đến kêu bố gọi mẹ.

Tô Hạnh Hân lập tức giơ tay: "Con cũng muốn đi!"

Cô bé lúc lắc đầu nhỏ, trông hệt như bé trai, nhìn từ góc độ nào cũng thấy ngầu đét.

Tô lão phu nhân, Tô Hà Du và Túc bảo đồng thanh: "Không được!"

Tô lão phu nhân: Hân Hân đi theo phá phách thêm thì có, chẳng khác gì Husky!!!

Tô Hà Du và Túc Bảo vẫn nhớ anh cả dặn không được dẫn em/ chị Hạnh Hân theo... Bé áy náy nhìn Tô Hạnh Hân.

Suy nghĩ của Tô Hà Văn giống Tô lão phu nhân y như đúc, cậu cảm thấy mình không quản được Tô Hạnh Hân.

Tô Hạnh Hân tức giận: "Vì sao không được, em gái có thể đi, anh trai có thể đi, chỉ mình con là không được đi?"

Tô lão phu nhân chỉ nói một câu đã khiến cô bé tắt tiếng: "Con làm bài tập xong chưa?"

Tô Hạnh Hân: "..."

Vì sao chứ!

Cô bé chỉ là một đứa trẻ đang học mầm non thôi mà, vì sao phải làm bài tập thế!

Tô Hạnh Hân chán nản bĩu môi, nhưng đành bó tay chịu trói.

Ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị rời đi thì Tô Tử Hi mới ung dung lên tiếng: "Con cũng đi."

Cả nhà: "..."

Tô lão gia không ngẩng đầu, vừa đọc báo vừa nói: "Con không được, hôm nay bà nội con muốn quay chủ đề tiên nữ, con đứng bên cạnh rải hoa."

Tô Tử Hi: "..."

Cuối cùng vẫn là Tô Hà Văn dẫn Tô Hà Du và Túc Bảo ra cửa.

Nhà họ Tô rất tin tưởng Tô Hà Văn, ấy thế mà yên tâm cho ba đứa trẻ ra ngoài.

Vốn dĩ cả ba định bắt xe qua đó nhưng nghĩ tới khu thương mại ở trung tâm Quận Tây Lương thường xuyên tắt đường nên đành chọn tàu điện ngầm.

Đây là lần đầu tiên Túc Bảo đi tàu điện ngầm, dọc đường bé vô cùng hưng phấn, chốc thì chạy lên trước reo hò vui vẻ, chốc thì chạy về nắm tay hai anh trai.

Tô Hà Văn im lặng, hình như dẫn em gái ra ngoài cũng không gay go lắm nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro