Chương 77- 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌵 Chương 77:

Sau khi bị nhổ ra, Lí Mai òa một tiếng bật khóc, tố cáo: "Nó ăn ta, không ngờ nó lại ăn ta."

"Ai cũng là quỷ bị bắt, nó làm thế là giở trò ức hiếp ."

Quỷ hư vinh bị ghì xuống ở bên khác, hoàn toàn bất động, cười lạnh: "Muốn chém muốn giết cũng dứt khoát cho ta được giải thoát! Bằng không ta sẽ khiến các người cả đời không được yên ổn!"

Hai mắt nó đỏ ngầu, hằn học nhìn Túc Bảo....

Kỷ Trường bỗng giơ tay lên chém một phát như đập hạt dẻ.

"Đồ đệ của bổn đại nhân mà ngươi cũng dám uy hiếp ư?"

Đầu quỷ hư vinh bị chém đứt rồi bay ra xa, lăn lông lốc tới chân Tô Hà Du.

Túc Bảo há hốc miệng, mắt dõi theo cái đầu của dì mập.... cuối cùng ánh mắt cô bé dừng lại trước người Tô Hà Du.

Tô Hà Du nuốt nước miếng: "Em.... đang nhìn gì thế?"

Túc Bảo chỉ tay vào đầu quỷ hư vinh: "Đầu của dì mập lăn tới chân anh rồi kìa!"

Tô Hà Du: "..."

Cậu lập tức đứng dậy rồi ngồi sát cạnh Túc Bảo.

"Haiz, ngồi ghế hơi khó chịu, anh vẫn thích ngồi đây hơn."

Túc Bảo gật đầu: "Em hiểu mà!"

Tô Hà Du đã không còn muốn giải thích gì nữa rồi.

Kỷ Trường giơ tay lên, đầu của quỷ hư vinh lại bay về.

Hắn ngồi xếp bằng, chống cằm, nói: "Vì sao ngươi chết?"

Quỷ hư vinh cười lạnh: "Không cần hỏi nữa, ta sẽ không nói đâu!"

Kỷ Trường giơ tay vỗ một cái vào đầu quỷ hư vinh, sau đó kéo nó lại như chơi yo-yo.

"Tại sao lại chết?"

Nữ quỷ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Tuy quỷ có thể kéo đầu xuống. Nhưng không có nghĩa là đầu quỷ bị Kỷ Trường hết vỗ lại kéo như này sẽ không vấn đề gì- Kỷ Trường không phải quỷ bình thường.

"Ngươi...." quỷ hư vinh tức giận.

Kỷ Trường lại vỗ đầu nó ra ngoài.

"Ồ, không nói hả?"

Quỷ hư vinh: "..."

Chơi đùa ư?

Túc Bảo đứng bên cạnh mở tròn hai mắt.

Còn... còn có thể làm vậy ư!!!

Kiến thức ngày thường sư phụ dạy vô ích thật.

Kỷ Trường nói: "Cặp sách nhỏ, đến lượt con!"

Quỷ hư vinh lập tức nhớ tới cảnh tượng bị Túc Bảo quăng quật dưới đất, nói: "Nói thì nói! Làm gì phải động tay động chân?"

Cô nhóc quỷ dị này còn đáng sợ hơn cả Kỷ Trường.

Khi đọ sức với Túc Bảo, quỷ hư vinh hoàn toàn không có khả năng chống trả.

Quỷ hư vinh chỉ cảm thấy ấm ức không thôi, bất đắc dĩ nói: "Ta là Lý Nhược Bình, trước đây là một tiểu thư nhà giàu."

Túc Bảo lập tức hỏi: "Thật sao?"

Quỷ hư vinh lại nói: "Ta đã làm việc chăm chỉ để trở thành một người giàu có."

Túc Bảo và Kỷ Trường nhìn cô ta đầy hồ nghi.

Trực giác của nhóc Túc Bảo nói cho cô bé biết, quỷ hư vinh đang nói dối.

Kỷ Trường chỉ biết câm nín, không hổ là quỷ hư vinh, đến bước này rồi còn chuộng hư vinh như vậy.

Cuối cùng, quỷ hư vinh chỉ đành nói: "Khi còn sống, ta làm việc ở một xưởng in."

Hóa ra, Lý Nhược Bình là một nữ công nhân trong một xưởng in, ngày ngày làm trong xưởng.

Nhưng nó khá may mắn, một lần tăng ca muộn, tình cờ gặp được con gái của giám đốc nhà máy, cô gái kia tốt bụng cho nó đi nhờ xe, sau đó hai người trở thành bạn bè.

"Mối quan hệ của ta và cô ấy ngày càng tốt đẹp... Người bạn thân nhất của ta thường đưa ta về nhà ăn tối."

Quỷ hư vinh liếm môi: "Lúc đó ta mới ý thức được, hóa ra thịt bò có mùi vị khác, thịt tôm cũng đầy đặn rắn chắc. Từ trước đến giờ, ta luôn nghĩ rằng con tôm rỗng một nửa bên trong."

Kỷ Trường hiểu quỷ hư vinh đang nhắc đến tôm chết.

Tôm chứa nhiều histidin, đây là nguyên nhân khiến tôm có mùi vị thơm ngon nhưng khi chết sẽ nhanh chóng bị vi khuẩn phân hủy, ôi thiu, lúc này thịt tôm nhũn ra và có mùi hăng.

Loại tôm này thường được các quán ăn nhỏ hoặc quán ven đường mua về, tẩm ướp rất nhiều gia vị để át mùi ôi thiu, khi ăn gần như chỉ có cái vỏ rỗng.

Túc Bảo hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tô Hà Du đứng bên cạnh thầm sốt ruột.

Thật là, khi không muốn thấy quỷ thì quỷ lù lù hiện ra dọa chết người, giờ muốn nghe lý do quỷ hư vinh chết thì lại không nghe được, chỉ đành chờ Túc Bảo hỏi xong.

Quỷ hư vinh nói: "Bạn thân của ta đưa cho ta quần áo cô ấy không mặc cùng một số túi xách và đồ trang sức."

Lúc đầu nó thật sự rất vui, dù đó là quần áo bạn thân không muốn thì cả đời nó cũng không mua được.

Quên chưa nói, ba của cô bạn thân này không chỉ là giám đốc xưởng in, mà còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

Xưởng in đó chỉ là một trong nhiều xưởng nhỏ của gia đình họ.

"Nhờ có người bạn thân này, ta được tận hưởng cuộc sống mà ta chưa bao giờ dám mơ tới."

Ban ngày quỷ hư vinh làm ở xưởng in, tan sở đi mua sắm với bạn thân. Nó nhìn bạn thân mua sắm thỏa thích không chớp mắt.

Quỷ hư vinh đi theo bên cạnh, tận hưởng ánh mắt ghen tị của người khác, như thể nó cũng là một phụ nữ giàu có và xinh đẹp.

"Một lần ta đến nhà bạn thân chơi... đích thân quản lý của thương hiệu GUOLHJ đã giao tất cả các sản phẩm mới của họ trong mùa cho bạn ta lựa chọn."

"Hôm đó, bạn ta chọn một lúc 2 triệu tệ tiền quần áo, sau đó người quản lý cửa hàng mỉm cười rồi mang phần quần áo mà bạn ta không thích rời đi".

Lý Nhược Bình mê mẩn nói: "Lúc đó ta mới nhận ra đấy là cách người giàu mua quần áo. Những món đồ xa xỉ được bán trong cửa hàng đều là thứ còn lại sau khi người giàu đã chọn lựa."

Ban đầu, quỷ hư vinh nghĩ rằng có thể đi mua sắm với bạn thân của mình đã là một chuyện rất nở mày nở mặt rồi.

Ngờ đâu, đích thân quản lý cửa hàng giao hàng đến tận cửa mới thật sự là 'có mặt mũi.'

Vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của quản lý cửa hàng cùng với tờ hóa đơn 2 triệu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng quỷ hư vinh.

Vì lô quần áo mới mua đó, quỷ hư vinh lại được tiếp nhận những chiếc váy hàng hiệu cao cấp mà bạn thân mua cách đó không lâu.

Quỷ hư vinh mặc một chiếc váy hiệu GUOLHJ, đeo túi YSHGD và đi giày DHEJ đi dạo trên phố.

Tay cầm ly Stabuck bằng tiền lương một ngày của nó.

"Ta khi ấy sao còn có thể ở trong ký túc xá mười người của nhà máy? Nơi đó hoàn toàn không xứng với thân phận của ta!"

Kỷ Trường câm nín.

Đúng là mặc đồ hiệu lâu ngày nên quên mất thân phận thực sự của mình!

"Sau đó thì sao?" Túc Bảo chống cằm như đang nghe kể chuyện.

Lý Nhược Bình đáp: "Vì thế ta muốn thuê nhà bên ngoài. Khi ta thuê nhà, người môi giới thấy ta mặc đồ hiệu nổi tiếng nên rất niềm nở giới thiệu cho ta những căn hộ cao cấp..."

Ánh mắt thèm thuồng và ghen tị của người môi giới nhà đất cùng với những lời khen có cánh dành cho quỷ hư vinh hết lần này đến lần khác, nào là trắng trẻo, nào là xinh đẹp đã khiến quỷ hư vinh thỏa mãn lòng hư vinh của nó.

Quỷ hư vinh trắng trẻo là chuyện hiển nhiên, làm việc ở nhà máy in mỗi ngày, sáng 7: 30 đến nhà máy, nếu tăng ca thì 11: 00 tối mới trở lại ký túc xá.

Hỏi sao không trắng cho được?

Nhưng nghe những người môi giới tấm tắc khen ngợi, quỷ hư vinh thực sự nghĩ rằng mình là bạch phú mỹ.

"Vì vậy, ta đã trả 5,000 tệ một tháng để thuê một căn hộ nhỏ..."

Quỷ hư vinh tiếc hùi hụi ký hợp đồng nhưng hết cách, người môi giới tha thiết mong nó ký hợp đồng.

Phải biết rằng, mức lương trong nhà máy hơn mười năm trước, làm thêm giờ chỉ hơn 3.000 một tháng ...

Túc Bảo đếm ngón tay: "Lương 3.000, tiền thuê 5.000, còn thiếu..."

Tô Tử Du ở bên cạnh đáp: "Gần 2.000."

Túc Bảo kinh ngạc: "Thiếu nhiều như vậy, dì mập đi đâu kiếm tiền được? "

Lý Nhược Bình cười khổ: "Đúng vậy, đi đâu tìm đây."

Căn hộ đó cọc một và trả trước 3 tháng, phải chi ra 20.000 nhân dân tệ cùng một lúc.

Quỷ hư vinh làm việc trong nhà máy lâu vậy mà chỉ tiết kiệm được 1.000 nhân dân tệ.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 78:

Lý Nhược Bình nói: "Ta vẫn nhớ khi người môi giới giải thích hợp đồng, lòng bàn tay ta rịn mồ hôi."

Cuối cùng người môi giới nói xong về hợp đồng, quỷ hư vinh không còn lý do gì để trì hoãn thêm

Lý Nhược Bình lấy cớ bận nghe điện thoại, sau đó đứng sang một bên thao tác trên di động để vay 20.000 nhân dân tệ từ bọn cho vay nặng lãi.

"Thời đó rất dễ vay nặng lãi, nhưng nếu không trả tiền đúng hạn thì chúng sẵn sàng tới chém giết."

"Nhưng ta không màng tới hậu quả, đến giờ phút cuối cùng đã chuyển tiền đi. "

Khoảnh khắc đó, sự tôn trọng và thái độ cúi đầu khom lưng của người môi giới đối với quỷ hư vinh hệt như thái độ của người quản lý cửa hàng GUOLHJ đối với người bạn thân của nó!

Nỗi bất an và sợ hãi khi vay nặng lãi lập tức được thay thế bằng cảm giác thỏa mãn vì được tôn trọng.

"Vào thời điểm đó, có thể sống trong một căn hộ 5.000 tệ là điều mà mọi người đều ngưỡng mộ ..."

Dù ngay trong đêm đó, quỷ hư vinh lén ăn mì gói trong căn hộ cao cấp.

Túc Bảo tò mò hỏi: "Bạn thân của dì giàu vậy, sao không vay người ta?"

Lý Nhược Bình lập tức đáp: "Không được! Người bạn thân kia làm bạn với ta vì nghĩ ta là kiểu người đơn thuần và thật thà chất phác."

Quỷ hư vinh từng nói gạt cô bạn thân rằng nhà nó có ba mẹ bị bệnh nặng nên chăm chỉ tăng ca và làm việc, còn nói 'chỉ cần ba mẹ tớ khỏe mạnh, dẫu vất vả và mệt mỏi hơn nữa cũng chẳng vấn đề gì!'

Vì vậy, nó không thể vay tiền từ cô bạn thân kia.

Một khi biết rằng nó đã vay tiền để sống trong một căn hộ 5.000 tệ/ tháng, người bạn thân chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng và không muốn làm bạn với nó nữa.

Vậy quỷ hư vinh đi đâu để có quần áo và túi xách hàng hiệu?

Kỷ Trường nghĩ tới Lam Tuyết Nhi, cuối cùng cũng hiểu tại sao quỷ hư vinh một mực bám lấy Lam Tuyết Nhi.

"Chẳng những đố kỵ và hư vinh, còn có ghen ghét và giả dối."

"Sống trong một căn hộ 5.000 nhân dân tệ, ta không thể tiếp tục đi làm trong một nhà máy in. Nơi đó đã không còn phù hợp với thân phận hiện tại của ta."

Nhất định phải làm công việc tử tế như tầng lớp cổ cồn trắng mới xứng với quỷ hư vinh.

Nhưng nó không có trình độ học vấn, kỹ năng và kinh nghiệm, căn bản không thể xin được một công việc văn phòng tử tế.

"Ngay lúc ấy, ta thấy một cơ quan hành chính đang tuyển nhân viên thời vụ...Họ thấy ta lương thiện, đáng thương và chân thành nên đã tuyển dụng ta."

Kỷ Trường chế nhạo, lương thiện, đáng thương và chân thành?

Làm bộ làm tịch thì có?

"Công việc này ổn gần hết mọi mặt, có thể diện, không cần phơi nắng phơi gió, một khi nói ra, người khác đều rất ngưỡng mộ."

Điều duy nhất không ổn là tiền lương hàng tháng chỉ có 1.000 nhân dân tệ.

Đúng vậy, sở dĩ Lý Nhược Bình được tuyển dụng vì mức lương của công việc thời vụ này rất thấp.

Làm một công việc có thể diện, sống trong một căn hộ đắt đỏ, mỗi ngày vận quần áo và túi xách hàng hiệu.

Dù gánh nặng đi vay nặng lãi ngày càng tăng lên, dù một gói mì ăn liền phải chia làm hai bữa.

Nhưng quỷ hư vinh đã trở thành kiểu người mà bao người phải ngưỡng mộ!

Chẳng mấy chốc điều này không thể thỏa mãn lòng hư vinh của nó, cho đến một ngày, nó vờ vô tình tiết lộ mình là con gái của Tổng giám đốc Tập đoàn XX, đến làm việc chỉ để trải nghiệm cuộc sống.

Quỷ hư vinh còn làm bộ vô ý để mọi người trông thấy bức ảnh chụp chung của nó và ba của người bạn thân kia.

Quỷ hư vinh đã giả mạo thân phận của cô bạn thân.

"Có tiền tốt vậy đấy, ta lấy giả thân phận con gái Tổng giám đốc Tập đoàn XX mà chẳng ai đi kiểm tra."

"Giả danh thân phận của người bạn thân, ta mới biết làm người giàu có tuyệt tới dường nào."

Ai cũng đến nịnh nọt nó.

Quỷ hư vinh hào phóng mời người khác ăn tối.

Cho người khác quần áo hàng hiệu mà nó "không muốn", đưa người khác đi dạo phố.

Sống một cuộc sống như bạch phú mỹ chân chính.

Nghe tới đây, Túc Bảo chân thành hỏi: "Vậy là, dì chém gió thổi phồng lợi hại quá nên bành trướng mà chết phải không?"

Lý Nhược Bình: "..."

Sao có thể chứ?

Quỷ hư vinh nói tiếp: "Ta luôn cho rằng bạn thân tặng quần áo cho ta vì đối xử tốt với ta."

"Nhưng khi ta cũng học theo cô bạn thân kia, tặng quần áo cho người khác, ta mới biết làm như vậy sẽ thấy mình hơn hẳn người khác."

Lý Nhược Bình cười lạnh: "Nên cô ta đối xử tốt với ta như vậy, chắc chắn có mục đích khác, chính là lợi dụng ta làm nền cho cô ta thêm nổi."

Túc Bảo chau mày: "Sao dì lại biết mục đích của dì bạn thân kia là như vậy?"

Trong mắt Lý Nhược Bình lộ ra vẻ khinh thường: "Lúc tặng quần áo hàng hiệu không dùng đến cho kẻ khác, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn cảm kích của họ, trong lòng ta chỉ cảm thấy khinh bỉ - ôi, bọn nhà quê này chỉ đáng nhặt đồ thừa của ta thôi."

"Cô bạn thân kia chắc chắn cũng nghĩ như vậy khi tặng đồ cũ cho ta, nếu không, tại sao cô ta không tặng luôn đồ mới?"

Túc Bảo: "...."

Kỷ Trường: "...."

Cả sư phụ và đồ đệ đều không nói nên lời.

Túc Bảo còn nhỏ tuổi như vậy mà đã cảm thấy suy nghĩ của quỷ hư vinh không ổn, ngược lại Lý Nhược Bình vẫn u mê không tỉnh ngộ.

Kỷ Trường hỏi: "Thế nên ngươi đã giết cô ta?"

Trong số 18 bộ xương được chôn dưới sân chơi, có một bộ xương có năm tuổi khác với những bộ xương khác.

Ánh mắt Lý Nhược Bình trở nên điên cuồng: "Giết cô ta, ta có thể trở thành cô ta, giết cô ta, ta có thể thay thế cô ta."

"Sao thế giới này lại bất công như vậy? Tại sao cô ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn ta từ nhỏ đã phải nhặt lại đồ của người khác!"

"Lẽ ra bạch phú mỹ nên là ta, ta chịu hết nổi cảnh bọn cho vay nặng lãi truy đuổi tới tận cửa nhà..... ta chịu hết nổi những ngày tháng liên tục tìm những lời nói dối khác để che đậy một lời nói dối ban đầu."

Sự điên cuồng của bọn cho vay nặng lãi nằm ngoài sức tưởng tượng của quỷ hư vinh, chúng thực sự dám đến trước cửa nhà quỷ hư vinh kề dao rựa vào cổ nó!

Nó có thể làm gì được?

Nó cũng bị ép thôi mà!

Lúc đầu nó chỉ vay 20.000 tệ, cuối cùng chẳng rõ sao lại nợ thêm thành 1 triệu.

Chỉ khi giết cô bạn thân, nhân lúc cô ta chết đi đến dỗ ngọt ba mẹ cô ta mới có thể hoàn toàn thay thế thân phận đó.

Quỷ hư vinh mới có thể trả hết 1 triệu tệ tiền vay nặng lãi, mới có thể sống vô lo vô nghĩ!

Túc Bảo lắc đầu, than vắn thở dài: "Hết thuốc chữa!"

Kỷ Trường lạnh lùng nói: "Sau đó thì sao?"

Hai mắt Lý Nhược Bình đờ đẫn, nó lẩm bẩm: "Sau khi giết cô bạn thân, ta coi ba mẹ cô ta như ba mẹ mình, mỗi ngày đều dỗ ngọt họ, muốn họ thoát khỏi nỗi buồn mất con gái."

"Nhưng bọn họ chẳng hề cảm kích. Ta cố gắng lấy lòng nhưng bọn họ không hề xem ta là con gái ruột."

"Họ còn đích thân đưa ta đến cho bọn vay nặng lãi-- Chẳng qua chỉ vì phát hiện ra ta là người giết con họ! Sao họ có thể tàn nhẫn tới vậy?"

Họ có thể báo cảnh sát bắt nó mà.

Sao lại đưa nó cho bọn cho vay nặng lãi.

Rõ ràng họ biết bọn cho vay nặng lãi giết người không chớp mắt!

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: "Vậy vì thế mà dì chết sao? Nhưng sao lại phình to như vậy?"

Cục bột nhỏ nhìn dì mập đầy hồ nghi.

Dì mập quả thật rất mập, da dẻ căng mọng như trái bóng.

Cả người béo trắng.

Lý Nhược Bình bỗng nóng nảy, đỏ mắt gầm lên: "Bọn chúng kéo ta vào xưởng in, nhét ta vào máy và hành hạ ta hết lần này đến lần khác... đưa máy vào miệng ta."

Chúng cười nói, chẳng phải cô em thích chém gió thổi phồng ư?

Thế là chúng thổi ta lên như trái bóng, không màng lời cầu xin của ta, cũng phớt lờ sự tuyệt vọng của ta.

"Thổi, thổi... thổi đến nổ tung mạch máu và huyết tương của ta."

"Thổi, thổi và thổi... cho đến khi máu của ta chảy cạn khỏi thân thể, trở thành mực đỏ của một cuốn sách in."

Sau khi tắt thở, quỷ hư vinh vẫn bị coi như một quả bóng, nó phồng lên gấp mười lần kích thước ban đầu, cuối cùng cả người nổ tung như một quả bóng bay.

Lý Nhược Bình điên cuồng khóc trong tuyệt vọng: "Sao họ có thể làm vậy? Ta cũng đáng thương lắm mà!"

"Dù ta làm sai thì cũng do cô bạn thân kia lấy túi xách và quần áo hàng hiệu cũ ra sỉ nhục ta trước!"

"Ta cũng hối hận vì đã giết bạn thân mà. Đã chết thì không thể quay lại được nữa, vậy tại sao không thể coi ta là cô ta."

"Mười năm này, bọn họ có biết ta sống như thế nào không? Ta bị đày đọa lặp đi lặp lại quá trình chết chóc, ngày đêm gào thét, máu tươi bắn tung tóe... Nhưng không ai nghe thấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro