Chương 190: Không phải người cũng phải làm thêm (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Chu Nhân Nhân ra khỏi khách sạn như thế nào thì cô ta cũng không nhớ rõ, trên đường suýt thì đã bị xe đâm trúng thì mới hoàn hồn lại.

Cô ta ngã xuống vỉa hè, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng.

Khuôn mặt giống hệt thân thể này của cô ta, không ngừng hiện lên trước mắt.

Cô ta chiếm thân thể này......

Nó có muốn trở lại cơ thể không?

Đáy lòng Chu Nhân Nhân rất hoảng, chuyện này càng khiến cho cô ta cảm thấy khó giải quyết hơn hơn cả chuyện của Tề Cảnh.

Brừ brừ ——

Brừ ——

Tiếng rung của điện thoại di động không ngừng vang lên.

Lặp đi lặp lại hồi lâu, Chu Nhân Nhân mới run rẩy bắt máy: "Alo......"

"Tiểu Ngu? Cậu làm sao vậy? Sao giọng nghe lạ quá...... bị bệnh à?"

"Thải Tĩnh......" Chu Nhân Nhân nghĩ đến cái gì đó, cầm lấy điện thoại, vội vàng nói: "Thải Tĩnh, có phải cậu quen đại sư không."

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết!

Cơ thể này là của cô ta, không thể để nó trở lại.

Không thì cô ta phải làm sao bây giờ?

Tiết Thải Tĩnh: "Tiểu Ngu, cậu làm sao vậy?"

"Chúng ta gặp mặt rồi nói.

"Ừ, được."

Chu Nhân Nhân cúp điện thoại, chạy tới gặp Tiết Thải Tĩnh.

Cô ta không dám nói thật, chỉ có thể nói gần đây mình luôn xui xẻo, còn nhìn thấy một vài thứ kỳ quái, bảo Tiết Thải Tĩnh giới thiệu đại sư cho mình.

Cô ta biết Tề Cảnh quen biết Chung đại sư.

Nhưng những người đó quá lợi hại, cô ta sợ bọn họ nhìn ra manh mối.

Càng không dám để Tề Cảnh biết mình không phải vợ thật sự của anh ta.

Bây giờ người đàn ông đó đang tức giận, nếu phát hiện mình không phải là vợ của anh ta, anh ta sẽ làm gì mình chứ?

Vì vậy, cô ta không thể tìm những người đó.

"Cái này thì không thành vấn đề." Tiết Thải Tĩnh vừa an ủi Chu Nhân Nhân vừa nói: "Vị đại sư kia rất lợi hại, đợi tớ hẹn xong thì sẽ dẫn cậu đi tìm người ta."

Cô ả dừng lại một chút, lại nói, "Nhưng mà...... chuyện này có cần nói cho Tề Cảnh không?"

"Không cần!" Chu Nhân Nhân túm lấy Tiết Thải Tĩnh, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười: "Gần đây quan hệ của bọn tớ không tốt lắm, tớ không muốn nhà họ Tề biết những chuyện này."

Đương nhiên Tiết Thải Tĩnh biết gần đây quan hệ của cô và Tề Cảnh không tốt.

Những bức ảnh vốn là do cô ả gửi đi.

"Được, không sao đâu Tiểu Ngu, tớ ở bên cậu."

"Cảm ơn cậu."

"Với quan hệ của chúng ta, nói những lời này làm gì...... vậy tớ đi hỏi thử xem khi nào đại sư có thời gian."

......

......

Hoa Vụ ngồi ở chỗ trống phía sau hội trường nhìn người đàn ông trên sân khấu được ánh đèn bao phủ, nói chuyện từ tốn, tự tin thong dong, rất có phong thái học giả.

Hoa Vụ 'chậc' một tiếng, đáng tiếc dưới lớp túi da kia lại không phải là kẻ tốt lành gì.

Sau khi Thịnh Ý nói xong, phát hiện Hoa Vụ vẫn còn đang ngồi ở phía sau thì hơi bất ngờ.

Hắn nói chuyện với mọi người xong thì đi về phía cô, nhân lúc không có người chú ý, kéo cô rời khỏi hội trường.

"Anh Thịnh, người quỷ thụ thụ bất thân." Hoa Vụ rụt tay về phía mình, kiêu căng hất cằm: "Đừng kéo lung tung!"

"......"

Người quỷ thụ thụ bất thân......

"Tôi đưa cô về nhé?"

Hoa Vụ toàn được xe chuyện dụng đón đưa thì lại không từ chối, cô đi theo hắn đến bãi đỗ xe.

Hoa Vụ lên xe thì phát hiện trên chỗ ngồi có một phong thư, đồ trong phong thư đã lộ ra một nửa.

Là ảnh chụp.

Còn là ảnh của một cô gái!

Wow!

Hoa Vụ: "......"

Không phải tôi muốn nhìn, là tự nó lộ ra.

Hoa Vụ trấn định cầm lên lật xem.

"Oa..." Hoa Vụ xem mấy tấm liên tiếp, "Anh Thịnh, không nhìn ra anh còn có sở thích sưu tầm ảnh của người đẹp."

Thịnh Ý đưa mắt sang, nhìn thấy ảnh chụp trong tay Hoa Vụ thì khóe mắt khẽ giật lên, "Không phải của tôi."

Hoa Vụ cười như không cười lật ảnh chụp sang, sau đó cô nhìn thấy một ít thông tin cơ bản ở phía sau.

Trông rất giống ảnh xem mắt.

"Người này đẹp đấy." Hoa Vụ lấy ra một tấm, "Anh xem làn da trắng nõn xinh đẹp, chân dài......"

"Người này cũng không tồi......"

"Người này cũng tốt."

"Ế...... chị gái tập thể hình này được, ngực lớn."

Hoa Vụ như đang tuyển phi, nhìn rất say sưa, ai cũng khen đẹp, ai cũng đều không tồi.

Thịnh Ý: "......"

Thịnh Ý thu hết ảnh lại, ném vào hòm đựng đồ của ghế phụ.

Hoa Vụ bị thu ảnh, cô không vui nữa, chậc một tiếng, "Anh Thịnh, tại sao anh không tìm một đối tượng? Là anh không muốn yêu hay anh không được thế?"

Thịnh Ý khởi động xe, đi từ bãi đậu xe ra hòa vào dòng xe cộ.

Được vài phút, đột nhiên Thịnh Ý mở miệng: "Nếu cô Bạch bằng lòng, tôi cũng có thể thảo luận với cô."

Hoa Vụ kinh hãi: "Anh ngay cả linh hồn mà anh cũng không buông tha? Biến thái!"

Hoa Vụ kinh hãi xong, khuôn mặt nhỏ lại nghiêm túc, nói: "Anh cũng đừng thích tôi, không có kết quả."

Con ngươi Thịnh Ý hơi tối xuống, hỏi một câu không rõ: "Cô Bạch thích Tề Cảnh chăng?"

"Hả?" Hoa Vụ cảm thấy mình bị sỉ nhục: "Tại sao tôi lại thích anh ta?"

Nữ chính cũng không yêu cầu cô thích nam chính.

Hơn nữa thích nam chính ngược văn, cô nghĩ quẩn cỡ nào chứ?

"Cô không thích anh ta, thì tại sao lại chú ý đến anh ta như vậy?"

Trong buổi đấu giá, rõ ràng cô muốn chạm vào Tề Cảnh, nhưng dáng vẻ lại sợ hãi.

Vừa rồi, cô còn ngắm Tề Cảnh ở bên ngoài phòng nghỉ......

"Ai chú ý đến anh ta?" Hoa Vụ khinh thường: "Tôi không có hứng thú với anh ta."

"Vậy cô có hứng thú với ai."

Hoa Vụ nở một nụ cười cổ quái, "Đương nhiên là Chu Nhân Nhân."

Người làm công ưu tú đều đặt mục tiêu công việc lên hàng đầu.

"Chu Nhân Nhân?" Là ai?

"Cái người đã làm bẩn thân thể của tôi đó."

Thịnh Ý: "......"

Cái từ làm bẩn này...... có phải có chút không đúng không.

Nhưng mà ngẫm lại, hình như cô rất không muốn trở lại thân thể kia, vẫn luôn ghét bỏ vô cùng.

Hẳn là Tề Cảnh......

Nhưng mà cô ấy không thích Tề Cảnh, đây là tin tốt.

Hoa Vụ phát hiện hình như tâm trạng Thịnh Ý không tệ, cũng không biết cọng dây thần kinh nào của hắn bị chập nữa.

Bên ngoài nhà ma, Thịnh Ý theo xuống xe.

"Anh còn việc gì à?"

"Tôi muốn đi xem búp bê." Thịnh Ý nâng kính lên, đưa ra một lý do chính đáng.

"......"

Hoa Vụ hừ lạnh, chắp tay sau lưng đi vào bên trong.

Lúc này vẫn là ban ngày, cửa không có người, Thịnh Ý thuận lợi đi qua, tiến vào văn phòng.

Búp bê bị Hoa Vụ ném trên ghế dựa, xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người đều ở trong không khí, vừa nhìn đã thấy không được đối xử tốt.

Thịnh Ý còn tưởng rằng mình phải thay quần áo cho búp bê, nhưng kiểm tra thì phát hiện vẫn ổn, không bẩn, hẳn là không bị cô kéo trên mặt đất.

Thịnh Ý cởi áo khoác vest ra rồi đi bên cạnh, ôm búp bê ngồi trên ghế.

Hoa Vụ quay đầu lại liền nhìn thấy một màn này.

Áo sơ mi trắng sạch sẽ thoải mái, kính mắt vàng đặt trên sống mũi làm nổi bật làn da trắng nõn của người đàn ông.

Búp bê dựa vào ngực hắn, mắt hơi rủ xuống, ngón tay thon dài sửa sang lại đầu tóc của búp bê.

Người đàn ông thanh nhã tuấn tú và búp bê tinh xảo hoàn mỹ ngồi ở trong ghế hơi cũ kỹ, ánh sáng xẹt qua người bọn họ, cái loại cảm giác kỳ quái này khiến tim người ta đập nhanh hơn......

"......"

Tiếng nói trong trẻo của Thịnh Ý vang lên, "Cô Bạch nuôi nó không tệ."

Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, "Không có gì."

Dường như Thịnh Ý thật sự chỉ vào thăm búp bê, ở một lát đã ra về.

Hoa Vụ chờ Thịnh Ý đi ra ngoài, xong lại giơ tay lên đã đẩy lệch tư thế ngồi đoan chính của búp bê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro