Chương 196: Không phải người cũng phải làm thêm (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Chu Nhân Nhân bị kéo ra khỏi thân thể, cô ta nhìn thân thể kia ngã xuống.

Muốn đi vào thêm lần nữa, nhưng mà chỉ toàn xuyên qua thân thể chứ không cách nào trở về đó được nữa.

"Đừng uổng phí sức lực." Hoa Vụ đứng ở ngoài vòng tròn, "Cô không có khả năng trở về nữa đâu."

Chu Nhân Nhân nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt oán độc nhìn chằm chặp vào cô.

Rõ ràng nó đã chết rồi, vì sao không biến mất.

Vì sao còn xuất hiện nữa.

Phá hủy tất cả những gì cô ta có!

Ánh mắt Chu Nhân Nhân chứa đựng vẻ oán hận, "Tao giết nó, mày cũng sẽ biến mất. Bạch Ngu, mày không để yên cho tao, tao cũng sẽ không để yên cho mày."

Hoa Vụ thở dài.

"Mày thở dài làm gì!"

"Bây giờ cô cũng không động vào thân thể này được, cô muốn giết cô ấy như thế nào? Dựa vào ý niệm sao? Cô cũng không tu luyện được đến mức đó." Hoa Vụ bày ra vẻ mặt đồng tình: "Não là một thứ tốt, hy vọng cô có thể có."

"......"

Chu Nhân Nhân muốn bóp lấy cổ thân thể.

Nhưng mà vẫn hệt như trước, hai bàn tay xuyên qua cổ, không có bất kỳ tác dụng gì.

"Không......"

Chu Nhân Nhân đứng lên, muốn đi ra khỏi vòng tròn.

Nhưng những lá bùa kia có hiệu quả rất tốt, Chu Nhân Nhân đụng phải sẽ chỉ làm cho bản thân khó chịu, lá bùa không hề sứt mẻ chút nào.

Đại sư ở bên cạnh cảm thán, đây chính là sức mạnh tiền tài......

Hắn không thể vẽ được bùa chú lợi hại như vậy.

Tất cả đều là Kim Bất Thị dùng giá cao mua được.

Bằng không với chút bản lĩnh này của hắn, phỏng chừng đêm nay là quá sức.

Dùng lời nói trong nghề của bọn họ chính là —— đạo hạnh không đủ, đạo cụ đi kèm.

Có tiền thật tốt!

......

......

Đại sư nhìn Chu Nhân Nhân phát điên, hỏi Hoa Vụ: "Ờm...... cô muốn giải quyết cô ta như thế nào? Là trực tiếp siêu độ hay là theo quá trình?"

Nghe Kim Bất Thị nói, linh hồn này mới là chủ nhân thật sự.

Hoa Vụ: "Khác gì nhau?"

"Trực tiếp siêu độ chính là tan thành tro bụi, vi phạm quy định linh hồn lưu lại nhân gian, hậu quả gì cũng phải tự chịu. Theo quá trình chính là để cho cô ta đến địa phủ tiếp nhận trừng phạt."

Chiếm dụng cơ thể của người khác thì cần phải chấp nhận hình phạt.

Hoa Vụ nghiêng người, lấy tay che miệng: "Có thể làm gãy chân cô ta không?"

Đại sư không biết vì sao Hoa Vụ lại nói nhỏ đi, nhưng hắn cũng hạ thấp giọng: "Cô ta là linh hồn, đánh gãy cũng sẽ liền lại, cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian."

"Chính là có thể đúng không?"

"...... Ừm."

Hoa Vụ ra hiệu cho hắn bắt đầu công việc.

Đại sư: "......

Yêu cầu của kim chủ, đại sư rất tình nguyện phối hợp.

......

......

Nhà họ Bạch.

Nửa đêm canh ba tất cả mọi người đã ngủ.

Trong phòng ngủ chính, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Tôn Hân Nhã bị thức giấc, vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ban công: "A lô......"

"Xin hỏi cô là người nhà của Bạch Ngu sao?"

"Vâng...... Tôi là mẹ con bé, anh là?"

Tôn Hân Nhã thất hồn lạc phách trở về phòng, dùng một tay đánh thức chồng: "Chồng ơi, Tiểu Ngu...... Tiểu Ngu bị tai nạn xe cộ!"

Khi Ông Bạch và Tôn Hân Nhã chạy tới bệnh viện, cảnh sát giao thông vẫn đang ở ngoài phòng cấp cứu.

Đoạn đường xảy ra tai nạn không có người, không biết làm thế nào mà chiếc xe kia lại lật ngã vào ven đường, nếu không phải tài xế xe tải đi ngang qua nhìn thấy, thì không biết khi nào mới có người phát hiện.

Mặc dù người được cấp cứu, nhưng còn có thể tỉnh lại hay không thì bác sĩ cũng không thể nói chính xác được.

Tôn Hân Nhã ngồi ở một bên, cả người ngây dại.

Trông ông Bạch không có biểu hiện gì quá trớn, chỉ nói chuyện với cảnh sát giao thông: "Là sự cố ư?"

"Trong xe chỉ phát hiện một mình cô Bạch Ngu, hiện trường cũng không phát hiện dấu vết của người khác......"

Ngày hôm sau kết quả giám định được đưa ra, xác định là sự cố.

Bạch Ngu tự lái xe, không biết vì sao mà lái quá nhanh, chắc là có động vật nhỏ lao từ ven đường ra đã dọa đến cô ta, dẫn đến lật xe.

"Tôi đã bảo để nó ở nhà, hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài, giờ thì tốt rồi!"

Ông Bạch trầm mặt, tức giận với Tôn Hân Nhã.

Tôn Hân Nhã: "Con bé đã xảy ra chuyện như vậy, ông có thể đừng nói những chuyện này nữa được không......"

"Vậy cũng là nó đáng bị! Ở nhà họ Tề không an phận thủ thường, làm bậy ở bên ngoài khiến cho gia đình gặp khó khăn. Để cho nó ở nhà suy nghĩ lại, đừng có đi ra ngoài làm mất mặt, nó lại cứ phải chạy ra ngoài lúc hơn nửa đêm."

"Ông......"

Ông Bạch phất tay áo rời đi, chỉ để lại Tôn Hân Nhã một mình ở hành lang.

......

......

"Em thật sự không có ý định trở về?" Thịnh Ý và Hoa Vụ đi ra khỏi bệnh viện.

Hoa Vụ nắm tay lại, nói: "Tôi muốn thoát thai hoán cốt!"

Hoàn thành chấp niệm của nữ chính!

"???" Có đôi khi Thịnh Ý cũng không hiểu được tư duy của cô: "Em đã rời khỏi thân thể quá lâu, cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ biến mất."

"......" Hoa Vụ trầm mặc một lát, sau đó lại kiên định nói: "Chỉ cần tôi hoàn thành nhanh, thì đây không phải chuyện tôi cần suy nghĩ!"

Tiếp theo, công ty mới cần phải suy nghĩ.

Vì vậy, mở rộng sức ảnh hưởng của công ty, hoàn thành xong sự nghiệp, vô cùng cấp bách.

Cuộc sống của nữ doanh nhân cũng không được tốt lắm.

Ài.

"???"

Đang nói mê sảng cái gì thế?

Thịnh Ý trực tiếp bỏ qua những gì mình không nghe hiểu, "Em không muốn đoàn tụ với người nhà à?"

Hoa Vụ 'ha hả' một tiếng: "Loại người nhà như nhà họ Bạch này hả?"

Cũng chỉ có Tôn Hân Nhã coi Bạch Ngu là con gái.

Nhưng lần nào đối mặt với gia đình, bà ta cũng đều chọn nhượng bộ, đặt con gái ở phía sau.

Chấp niệm của nữ chính chẳng liên quan gì đến nhà họ Bạch cả, chứng minh cô ấy hoàn toàn không muốn liên quan gì tới nhà đó.

Khóe môi Hoa Vụ mím thành một đường, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hơn: "Tôi là một cô nhi."

Chuyện nữ chính không yêu cầu thì cô không cần xen vào việc của người khác.

Một người làm công ưu tú nên làm theo lời của đối phương.

Hoa · cô nhi · Vụ Hùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi bệnh viện, bắt đầu dốc sức cho sự nghiệp của mình.

Kim Bất Thị ngày ngày chạy vạy ở bên ngoài, Lư Từ cảm giác như anh ta ăn uống vui vẻ ở ngoài, cả ngày không làm chuyện hẳn hoi nào.

Lư Từ hâm mộ Kim Bất Thị có thể tận hưởng mỗi ngày, được tiêu tiền của công.

Còn mình chỉ có thể ở lại trong phòng với Song Linh cũ, phát sầu vì quản lý những linh hồn bát nháo kia.

"Sếp... Sếp ơi! Bên ngoài có hai người của huyền môn."

Hoa Vụ đang cắm một bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu búp bê, nghe thấy lời này thì hỏi: "Đi ngang qua?"

Lư Từ báo tin lắc đầu: "Không phải, ngay trước cửa!"

"Bảo Kim Bất Thị đi xử lý."

"Anh ta không có ở đây."

Thỉnh thoảng cũng sẽ có người của huyền môn tìm được nơi này, nhưng mà đều là Kim Bất Thị đi thương lượng.

Hoa Vụ không quản những việc này.

Hôm nay Kim Bất Thị không có ở đây, Lư Từ chỉ có thể tới tìm cô.

"......"

Hoa Vụ thở dài, ném búp bê vào ghế rồi đứng dậy ra ngoài, "Đi gọi tất cả tới."

Thể diện của nữ chính cần được xếp ở trên hết.

Lúc Hoa Vụ đi ra ngoài, hai người huyền môn kia đã đánh nhau với hai linh hồn.

"Dừng tay!"

Hai linh hồn rất nghe lời, lập tức lui về phía cửa.

Hai gã đệ tử huyền môn thấy cửa vèo vèo ra rất nhiều linh hồn, trong đó còn xen lẫn cả ác linh, thì bị dọa giật mình, lui về phía sau một bước theo bản năng.

"Hai vị, nơi này là dinh thự tư nhân, đừng có xông loạn." Hoa Vụ chỉ vào ranh giới của cửa chính: "Lui ra ngoài."

Cô gái chắp tay sau lưng đứng ở đó, phía sau là ác linh hình thù kỳ quái, hai người không biết vì sao lại lui về phía ranh giới cửa.

Đệ tử huyền môn phản ứng lại: "......"

Sao lại phải nghe cô ta?

Hơn nữa chỉ e đây là dinh thự của người chết nhỉ?

Nhiều linh hồn như vậy......

Một thanh niên trong đó sờ pháp bảo trong tay, tăng thêm can đảm, "Vì sao các cô lại tụ tập ở chỗ này?"

Hoa Vụ chỉ vào tấm biển còn sáng lên ở bên cạnh: "Nhà ma, bọn tôi không ở chỗ này thì ở đâu?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro