Chương 115: Anh ôm em một cái (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô y tá nhỏ thực tập không đồng ý: "Thích hợp thì thế nào, chia tay chính là chia tay! Ban đầu tìm Sở Mạch là không có ai ép buộc cô ta cả, vào lúc này bạn trai cũ đã cưới rồi, còn cùng người ta chơi trò mập mờ không rõ không khỏi quá không đạo đức, đều không công bằng với Sở Mạch và Phó Thần Thương, có được hay không! Tôi thấy vị Kỷ công tử kia cũng bị cô ta làm cho mê mẩn, không có việc gì cứ tới đây đi dạo, còn có người nào đó, Kha Lạc Kha Lạc Kha Lạc đại nhân tôi thích nhất! Cô ta cho rằng cô ta là ai, ai cũng bị cô ta làm cho mê mẩn, tôi không chào đón nhất chính là thánh mẫu Mary Sue dạy Bạch Liên Hoa. . . . . ."

*Mary sue: một thuật ngữ trong giới văn viết hay trong giới viết fanfic thường dùng để nói về một nhân vật hoàn hảo về tất cả mọi mặt)

Y tá C chen miệng nói: "Chuyện của giới nhà giàu với nhau, nào có đơn giản như vậy, tôi thấy tình hình bên trong ấy! Nghe một người bạn của tôi nói, là bởi vì cha của Tô Hội Lê rời đài bị bỏ tù rồi, không biết Phó Thần Thương bởi vì nguyên nhân gì không cứu người, cô ta bị buộc bất đắc dĩ mới trèo lên Sở Mạch. . . . . ."

"Bán mình cứu cha thật vĩ đại nha! Vậy Phó thiếu nhà tôi bị cắm sừng là đáng đời sao? Bây giờ nhìn người ta có vợ yêu ở trong phòng, quyền lợi nơi tay lại đỏ mắt không cam lòng, tự trách ban đầu mình không nhịn được tức giận. Dù chuyện gì, nếu đã làm thì phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm hơn nữa phải trả giá lớn, chẳng lẽ bạn gái trước tham gia vào thì không được xem là tiểu tam? Ủng hộ cô ta thượng vị ư?" Cô y tá nhỏ thực tập tức giận bất bình, càng nói càng kích động.

Y tá D không cam lòng lại phản bác một câu: "Tốt xấu gì cũng là cô ta cản một viên đạn cho Phó Thần Thương, rất si tình. . . . . ."

Mấy cô y tá nhỏ đang hăng say nhiều chuyện, đến cả tranh cãi nhau, cho đến khi y tá trưởng tới đây mắng chửi người mới ngừng lại.

"Lần thi này hẳn không tệ nhỉ."

Bị ôm, còn đắp chăn mỏng, quả thực là trong khoảnh khắc dịu dàng hòa vào trời băng đất tuyết, An Cửu đang thoải mái buồn ngủ, nghe vậy cả kinh nói, "Hả? Có ý gì? Em mới vừa thi xong đấy, sao anh biết em thi không tệ?"

"Thành tích của em đã có rồi." Phó Thần Thương trả lời.

"Nhanh như vậy?" An Cửu kinh ngạc, suy nghĩ một chút, nhất định là anh lại dùng đặc quyền.

Còn tưởng rằng. . . . . . Cho rằng anh hoàn toàn không biết chuyện mình thi, cũng hoàn toàn không quan tâm đến, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng, không ngờ còn cố ý để giáo viên chấm bài thi của cô trước.

"Chỉ là chưa biết thứ tự, nhưng trong lớp thì chắc chắn là thứ nhất từ dưới lên." Phó Thần Thương nói.

". . . . . ." An Cửu bị thứ nhất từ dưới lên kích thích làm tâm trạng buồn buồn, "Em biết rõ. . . . . ."

"Chỉ là, có lẽ nằm trong top 500 toàn trường." Phó Thần Thương xoay chuyển lời nói.

Trong nháy mắt ánh mắt của An Cửu sáng lên, "500? Sẽ không quá phóng đại chứ?"

Lớp mười hai của Thịnh Cẩn tổng cộng hơn tám trăm người, trước đó cô là thứ nhất từ dưới lên, lọp vào top 500 chẳng phải ý nghĩa là cô đã tiến bộ hơn vượt lên 300?

"Em có thể không tin chính em, nhưng phải tin anh. Hơn nữa, chỉ 500 mà thôi, em chỉ đuổi theo 300 đối thủ dốt nát không có sức cạnh tranh mà thôi, không có gì phải vui vẻ!"

An Cửu mới vừa vui vẻ đã bị tạc cho một chậu nước lạnh, lẩm bẩm nói: "Chương trình học trung học của em chẳng khác gì là bắt đầu học từ cơ sở vụn vặn, chỉ học được ba tháng đã được loại trình độ này đã rất giỏi rồi, có được hay không!"

"Ừ, bởi vì anh có phương pháp giáo dục."

"Đúng vậy, Hiệu Trưởng Đại Nhân!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro