Chương 153: Tranh đoạt(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phó Thần Thương cưỡng chế xông vào, bác sĩ đang cẩn thận xử lý miệng vết thương nghiêm trọng bị hoảng sợ, tay run lên, trực tiếp kéo miếng da xuống, An Cửu bị đau đớn rên ra tiếng, tay nắm chặt lấy cái chăn trắng tinh ở phía dưới, miệng vết thương ở cổ tay bị kích động đến, chảy máu không ngừng, khiến cho khăn trải giường chuyển thành màu đỏ một mảng lớn, bác sĩ luống cuống tay chân xử lý.

Phó Thần Thương giành giật từng giây để đuổi theo đến đây, lại sững sờ đứng tại chỗ nhìn người đang nằm ở trên giường, không bước được thêm nửa bước.

Cả người dơ dáy dính đầy bùn đất, bởi vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch như tờ giấy, miệng vết thương sau lưng đáng sợ, nhất là vết thương ở cổ tay, có thể nhìn thấy rõ cả xương bên trong...

Phó Thần Thương không thể nào đoán được sẽ nhìn thấy bộ dáng thảm thiết này của cô khiến anh rung động đầu óc trống rỗng.

Không phải chưa từng thấy qua vết thương nào đáng sợ như vậy, chỉ là toàn bộ lại xuất hiện trên người cô bé anh nuôi dưỡng bên người, anh cảm thấy sức chịu đựng của bản thân giảm xuống.

Phó Cảnh Hi trào phúng nhìn vẻ mặt giãy dụa gần như hung dữ của Phó Thần Thương, nếu không phải vì 20% cổ phần công ty, một Phó Thần Thương hoàn mỹ lại yêu thích sạch sẽ, đối với mặt hàng thứ phẩm này, kết quả duy nhất chính là không do dự vứt bỏ.

Phó Thần Thương bước từng bước qua, không nói một lần muốn đưa người đi.

Phó Cảnh Hi biết, nếu anh ta đã xông được vào đây, bản thân sẽ không thể nào ngăn cản được anh, nhưng nhìn anh đến gần vẫn không nhịn được đưa tay ra ngăn cản: "Bây giờ cô ấy không thể lộn xộn được."

"Quả thật cô ấy không phải là người cậu có thể lộn xộn được."

  Phó Thần Thương cẩn thận tránh miệng vết thương ôm lấy An Cửu đi ra ngoài, mới vừa bước xuống lầu vài bước liền nhìn thấy Phó Hoằng Văn đang không sợ hãi nhìn mình.

Ánh mắt dời đi nhìn trên sô pha, không biết từ khi nào có thêm Phó Chính Huân, Phùng Uyển ngồi ở bên cạnh, đứng ở một bên là Phó Hoa Sênh, người hầu tâm phúc của Phó Chính Huân đứng ở phía sau.

Nên đến, không nên đến, một người cũng không thiếu.

Phó Thần Thương cứ ôm An Cửu như vậy từ trên lầu đi xuống.

Theo bước chân Phó Thần Thương đến gần, khi Phó Chính Huân nhìn thấy An Cửu, hai tay run rẩy không kiềm chế được, sau đó đột nhiên đứng lên, dùng hết toàn lực lên cây gậy trong tay đánh trên lưng Phó Thần Thương, gậy lập tức gãy làm đôi, trong tay Phó Chính Huân chỉ còn lại một nửa.

Phó Thần Thương bị đánh phải quỳ một gối, đầu gối đùi phải nện trên nền gạch men "ầm" một tiếng vang dội, nhưng vẫn vững vàng ôm lấy người trong lòng.

Phó Chính Huân cảm thấy thở không thông.

Phó Hoa Sênh một giây trước đó còn đang khiếp sợ chìm đắm nhìn vết thương trên người An Cửu, một giây sau liền trợn tròn mắt, mặc dù đây là chuyện anh ta muốn làm mà không dám làm, nhưng sao ông già có thể đại tài tiểu dụng (tài cao dùng vào việc nhỏ) như vậy chứ? Cái gậy kia là do anh mua! Nó bằng tiền một chiếc xe thể thao của anh đó! Cứ như vậy bị gãy, gãy rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro