Chương 168: Anh không ngủ được, em cũng không được ngủ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất ngủ suốt đêm. . . . . . Chỉ có Phó Thần Thương.

Tối nay cô đã thành công đả kích tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một người đàn ông như hắn không chút nương tay.

An Cửu nằm sấp trên giường không bao lâu bắt đầu mệt rã rời, sau đó rất nhanh ngủ thiếp đi.

Vừa muốn đi gặp Chu Công, lại cảm giác trên mặt đau nhói.

An Cửu đau kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông nào đó đang nhéo má cô: "Anh làm gì vậy?"

"Tôi không ngủ được."

Bóng dáng cao lớn của Phó Thần Thương đứng trước giường, điếu thuốc chợt tắt chợt tối trên ngón tay, lqd ánh sáng chiếu xuống ở đầu giường, vết cắn rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng nhìn chật vật mà buồn cười.

Một lần nữa An Cửu vùi đầu vào trong gối: "Liên quan gì tới tôi!"

"Cô cũng không được ngủ."

Câu sai khiến đáng chết.

Đạo lý đương nhiên đáng chết.

Anh không ngủ được cho nên cũng sẽ không để cho cô ngủ? Đây là cái đạo lý gì!

Ánh mắt người kia giống như đứng ngồi không yên, khiến cho An Cửu không có cách nào ngủ được, trở mình bò dậy: "Vậy anh muốn như thế nào?"

"Ngày mai nhất định phải đi sao?"

Xem ra ông cụ đối với anh có mấy phần uy hiếp, nêu anh không để ý làm sao lại hỏi cô như vậy.

"Phải đi coi thử."

Thật khó khăn nhà họ Phó mới có một người đè ép được Phó Thần Thương lên tiếng làm chủ cho cô, đương nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này, mặc dù tối nay mất khống chế mới làm cho Phó Thần Thương thả cô ra, nhưng ít ra vẫn có cơ hội.

Phó Thần Thương hít một hơi thuốc, bỗng nhiên hỏi: "Ngày đó cô làm thế nào để lấy được cái điều khiển?"

An Cửu bỗng cảm thấy không khí xung quanh mình loãng đi, trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói: "Chỉ là nhất thời nóng đầu dùng biện pháp không quá am hiểu lắm..."

"Mỹ nhân kế?"

Mặt của An Cửu lập tức cứng đờ, nhanh như vậy đã đoán được, anh đang giễu cợt cô sao? Tuyệt đối là đang giễu cợt cô. Thật ra cô vốn muốn bày tỏ là cô có đầu óc.

Xung quanh gần như đã rơi vào trạng thái chân không rồi, giống như bị Phó Thần Thương hút hết không khí, sau đó bỗng nhiên thả ra ngoài, tụ lại thành Long Quyển Phong....(môt chưởng của rồng, ừ, chắc vậy :v)

Thấy anh tức giận, An Cửu chụp lấy cái gối ôm lại.

"Cô cũng chưa từng dùng kế đó với tôi."

Cuối cùng Phó Thần Thương nhả ra một câu như vậy.

An Cửu quay đầu giựt giựt khóe miệng, trọng điểm anh để ý cũng thật đặc biệt.

"Lúc ấy tại sao không đợi tôi tới? Cô có biết cái người này nguy hiểm tới cỡ nào không?" Phó Thần Thương nói.

Trong nháy mắt nét mặt An Cửu mù mịt.

Hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được: "Chờ anh tới? Chờ anh tới xem tôi như thế nào bị cưỡng hiếp luân phiên sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro