Chương 171: Anh không ngủ được, em cũng không được ngủ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Cửu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Nào có, bà ngoại ưu tú như thế cơ mà."

Phó Chính Huân hỏi: "Vậy đi theo ba, con có đồng ý không?"

"Con không hiểu ý của ngài lắm."

"Con có thể ở ở nhà cũ, coi nơi này như làm nhà của con."

An Cửu đầu đầy hắc tuyến: "Ách, cái này không thích hợp lắm...."

Phó Chính Huân quan sát phía dưới cửa, cái góc độ này vừa đúng có thể nhìn thấy Phó Thần Thương đang đứng dựa nghiêng trên thân xe, bên cạnh anh là Phó Hoa Sanh đang lảm nhảm, còn có Phó Cảnh Hi đang đợi An Cửu ra ngoài.

Lúc này, Phó Thần Thương như phát hiện khẽ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Phó Chính Huân, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau chính là băng hỏa lưỡng thiên.

Phó Hoa Sanh vẩy vẩy tay trước mặt anh: "Nhìn cái gì vậy? Đoán chừng đang cùng ông cụ thương lượn thỏa thuận ly hôn!"

"Theo tôi thấy, ông cụ cưng chiều cô ấy như vậy, không chừng vì hạnh phúc của cô ấy mà đang giúp cô ấy chọn rể!"

Giờ phút này tâm tình của An Cửu đang hoảng sợ, ông cụ muốn để cô ở lại nhà cũ là có ý gì?

"An Cửu, tới đây."

An Cửu vội vàng theo lời đi tới, sau đó chỉ liếc mắt một cái lập tức đối mặt với ánh mắt cực mạnh của Phó Thần Thương.

Thấy An Cửu nháy mắt, trong nháy mắt lo lắng trên mặt của Phó Thần Thương giống như bị một cây đuốc đốt cháy hết, sau đó lửa kia trong nháy mắt lan tràn toàn thân của anh, l^q'đ giống như dục hỏa, một giây kế tiếp, Phó Thần Thương đã biến trở về đại thần lạnh cùng cường đại làm mọi việc đều thuận lợi.

Sửa sang lại ống tay áo tinh sảo, không nhìn Phó Hoa Sanh đang om sòm, lấy tư thái chinh phạt bước từng bước đi vào trong nhà.

Trong lòng An Cửu hoảng hốt, theo bản năng lùi bước.

Anh nghĩ làm gì?

"Thằng Hai nhà ta, con thật sự không cần?" Phó Chính Huân xác định lần cuối cùng với cô.

Cô có tình cảm với đứa con thứ hai của ông, ông nhìn ra được, bởi vì có tình cảm, mới có thể lựa chọn ly hôn, nếu không, cô sẽ làm như rất hạnh phúc.

Về phần thằng Hai....

"Không cần!" An Cửu trả lời gọn gàng khẳng định.

Một khi đã quyết định, cô tuyệt đối không sửa đổi cùng do dự.

"Có cần hay không, cũng không phải một mình em quyết định."

Cửa thư phòng chợt bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thôi Khiêm Nhân không thể ngăn lại, lúng túng đứng ở một bên, kèm theo câu nói kia làm người ta rung động lòng người, Phó Thần Thương đang trực tiếp đi về phía cô.

Cô lui từng bước về phía sau, anh từng bước từng bước mà ép sát , bắt được cô trong nháy mắt, bàn tay ôm hông của cô nhấc lên, trực tiếp ném lên trên vai của mình.

Phó Thần Thương đứng ại trước mặt Phó Chính Huân, mở miệng nói: "Cô ấy gả cho con, chính là người của con, cho dù ông là ba của con, cũng không có quyền can thiệp vào hôn nhân của chúng con! Còn nữa, hai mươi năm sau, chưa chắc con không bằng ba!"

Câu nói cuối cùng này rõ ràng là cảnh cáo, không cần mưu toan lấy uy quyền ra uy hiếp anh, uy hiếp, anh cùng lắm thì lựa chọn từ từ chịu đựng. Ông cứ giao gia nghiệp cho Phó Hoa Sanh hai mặt, không có đầu óc mà dựa vào người đàn bà Phó Hoằng Văn, không có danh lợi Phó Cảnh Hi đi!

Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.

Thôi Khiêm Nhân bị lời nói đại nghịch bất đạo dọa cho một đầu mồ hôi lạnh, hai mươi năm sau, ý ngài đây là chờ ông cụ chết sao?

Cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Phó Chính Huân, lại thấy ông cụ kinh sợ sau đó chán nản ngồi xuống, một bộ 'sóng sau mất trên bờ cát' (ừ, này chắc là 'sóng sau đè sóng trước', sóng trước chết mà không kịp ngáp :v) mà buồn bã, cùng với 'Trò học thầy mà giỏi hơn thầy' (câu này sao??? Đại khái là 'trò giỏi hơn thầy') mà thẫn thờ...    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro