Chương 394: Hôm nay Nguyệt lão không đi làm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Chim lớn mắng hai tiếng, "Cô là đang làm quyền để báo thù riêng!"

"Cô ta tự làm sai, nên gánh vác trách nhiệm."

Thật sự thì đúng là Yên Vu đang nhân cơ hội báo thù riêng.

Chuyện này mà tính ra thì phải chờ Sùng Vân, chủ nhân của Hồng Mông cung tự mình tới xử lý, dù sao thì đó là tơ hồng của y.

Nhưng việc này thật sự không phải là việc nhỏ.

Lỡ như đánh mất tơ hồng, rồi bị trói ở trên người một người không nên trói, vậy đó chính là rắc rối lớn.

Nhưng mà chuyện của Hồng Mông cung, ngoài Thiên Đế ra thì người còn lại cũng không dám tùy tiện hỏi đến.

Hiện giờ Tiên giới lấy Lăng Tiêu cung cầm đầu, Thiên Đế là chủ.

Phía dưới còn có Hồng Mông cung, Vạn U cung và Xu Linh cung, ba cung to lớn, tiên quân, tán tiên còn lại, từng người đứng thành hàng.

Bây giờ phía Lăng Tiêu Điện không có động tĩnh gì, thế nên Tiên giới cũng không dám can thiệp quá nhiều vào hành vi của Yên Vu.

Chủ yếu là lo lắng bọn họ xử lý không tốt, sau này Sùng Vân sẽ tới tính sổ.

Dù sao Yên Vu cũng là đồ đệ của Sùng Vân, về sau có vấn đề gì thì đấy cũng là chuyện của Hồng Mông cung bọn họ.

Kể cả Nguyệt Lão......

Đúng là nàng đã phạm sai lầm.

"Bây giờ các ngươi không chạy thoát được đâu." Yên Vu như đã nắm chắc thắng lợi, "Chi bằng ngoan ngoãn tới đài Bát Hoang với ta đi thì còn có thể chịu ít khổ."

"Không thể đi với cô ta." Tiếng của chim lớn vang lên bên tai Hoa Vụ, nó dùng truyền âm, "Chắc chắn gà lông tạp sẽ nhân cơ hội trị chết cô, chúng ta phải nghĩ cách lao ra."

"......"

Hoa Vụ nhìn về phía Yên Vu một cái.

Yên Vu thuộc tộc Thanh Loan, huyết thống của cô ta không quá thuần khiết, màu sắc lông chim trên người pha tạp.

Nên chim lớn cứ thích dùng gà lông tạp để gọi cô ta.

Hoa Vụ ngồi dậy từ trên người chim lớn, cô sửa sang lại quần áo, nhìn về phía Yên Vu xinh đẹp đối diện, "Nếu ta theo cô đến đài Bát Hoang, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn, ta phải ngu lắm mới có thể đi theo cô."

Chỗ sâu trong đôi mắt Yên Vu cất giấu ý lạnh dày đặc, đôi môi đỏ nhếch lên, "Vậy thì cô chớ có trách ta không khách khí."

Hoa Vụ ấn lông chim của chim lớn, cười theo cô ta, "Vậy cô thử xem."

......

......

Ầm ầm ——

Mấy tiên quân đi ngang qua ngẩng nhìn lên phía trên.

Ánh sáng thấp thoáng qua từng mây, thỉnh thoảng có linh khí dày đặc dừng ở đỉnh núi gần đó, nổ to đến mức linh cầm trên núi bay loạn hết lên.

Trận chiến lớn như vậy, đáng sợ đến mức một tiên quân trong đó thay đổi hẳn sắc mặt: "Chuyện này là sao vậy?"

Có tiên quân tin tức nhanh nhạy, lập tức nói: "Người của Hồng Mông cung đang bắt Nguyệt Hi, chẳng phải hôm nay là kỳ hạn ba ngày ......"

"Ồ...... Còn chưa tìm được sao?"

"Chắc chắn là không tìm được, tìm được rồi thì bây giờ còn đánh cái gì. Mà Yên Vu tiên tử của Hồng Mông cung và thượng tiên Nguyệt Hi đã bất hòa từ trước rồi, bây giờ lại chẳng mượn chuyện......"

"Nếu mà không tìm được tơ hồng của Sùng Vân Tiên Tôn này về, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."

"Nếu mà không bị người phát hiện, cũng không có chuyện lớn gì, tìm về thì còn đỡ, nếu như bị người khác nhặt đi......"

"Vậy thì chính là rắc rối lớn."

"Nhưng mà Sùng Vân Tiên Tôn đang bế quan, chuyện này nên để Đế quân hỏi chứ? Sao bây giờ lại để cho người của Hồng Mông cung làm càn?"

"......"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Đều không quá rõ sao phía Lăng Tiêu điện lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Mấy tiên quân đứng ở phía dưới nghị luận.

Bầu trời càng đánh càng kịch liệt, mãi cho đến bọn họ thấy có cái gì rớt xuống dưới, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.

"Là con huyền điểu của Nguyệt Hi......"

Rầm ——

Thân hình to lớn của huyền điểu rơi vào trong hồ, bọt nước bắn tung tóe, mà chúng lại không có rơi về lại trong hồ.

Hình như trong hư không có tia sáng chiếu xuống, chúng chui vào trong bọt nước lơ lửng trong không trung, nháy mắt tiếp theo, tất cả bọt nước bay lên bầu trời.

Yên Vu đuổi theo xuống dưới hoàn toàn không để chút bọt nước này vào mắt, cúi người lao xuống đi rồi tiện tay chắn lại.

Nhưng mà, mấy tiên quân nhanh chóng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Yên Vu ngã từ giữa không trung xuống, bị tiên binh của Hồng Mông cung tới phía sau đỡ được.

Yên Vu kêu thảm thiết che mặt và cánh tay lại, nước phủ ở trên người cô ta như có chứa tính ăn mòn cực mạnh, chỗ bị nước dính vào đã xuất hiện đốm đỏ.

"Mặt ta......"

"Đau quá!"

"A......"

Bọn họ nhìn về trong hồ.

Chim lớn vừa rồi còn ở trong hồ, lúc này lại không thấy tung tích.

Đương nhiên Nguyệt Hi đi cùng chim lớn cũng đã biến mất.

......

......

"A a a a a ——"

Bóng dáng khổng lồ kèm theo tiếng thét chói tai đập từ trên không trung xuống.

Rầm!

Chim lớn rơi vào trong rừng, dọa không ít chim chóc giật mình.

Răng rắc ——

Chim lớn đè gãy mấy cây đại thụ rồi nện ở trên mặt đất, bắn đầy bùn đất lên.

Hoa Vụ có lông chim mềm mại trên người chim lớn làm giảm xóc, ngoài đầu hơi choáng váng thì cũng không bị thương gì.

"Ta chết rồi sao, chết rồi sao?" Chim lớn nằm bò trên mặt đất, nó hoàn toàn không có ý dậy mà cứ liên tục gào lên: "Đầu ta choáng quá, nhất định là ta chết rồi, hu hu hu đáng thương ta tuổi còn trẻ, tuổi xuân chết sớm, trời ghen tị với thiên tài......"

Hoa Vụ rơi xuống khỏi người nó, rơi trên mặt đất.

"Đừng gào, chưa chết."

"Chưa chết?" Chim lớn lộn mình ngồi dậy như một con cá chép, nó quay đầu lại đâm gãy một thân cây, tán cây nện ở trên đầu nó, hệt như đeo mũ ở trên đầu, có vẻ vừa khờ vừa ngốc.

Hoa Vụ: "......"

Thú cưng của nữ chính đều...... Một lời khó nói hết như vậy.

"Thật sự chưa chết." Chim lớn xác định mình chưa chết, giọng điệu vui sướng hẳn lên: "Sao cô biết trong hồ kia có lối ra khác?"

Hoa Vụ: "......"

Bởi vì ta có kịch bản.

Chim lớn đột nhiên mở cánh ra, thoáng cái đã quây Hoa Vụ ở trong, "Ha ha ha ha, ta biết ngay Tinh Bạch Vũ ta sẽ không dễ dàng chết như vậy mà."

Hoa Vụ đụng vào người nó, còn bị nó dùng sức vỗ vài cái, suýt thì cô đã nghẹt thở trong đống lông chim kia của nó.

Hoa Vụ còn chưa kịp sửa sang lại manh mối: "......"

Mẹ nó mày là Tinh Bạch Vũ à!!

Cô còn tưởng rằng là một người, thế mà chỉ là một con chim!!

"Ngươi còn vỗ ta thêm vài cái nữa, ta không chết ở trong tay Yên Vu, mà phải chôn ở trong cánh ngươi."

Tinh Bạch Vũ: "......"

Tinh Bạch Vũ lập tức thu nhỏ lại, khôi phục bộ dáng cao nửa người, cánh nhỏ vỗ phần phật.

"Cô không sao chứ? Có bị thương hay không, con gà lông tạp kia thật quá đáng...... Ỷ thế hiếp người!"

Tinh Bạch Vũ quan tâm cô, nhưng vẫn không quên mắng Yên Vu.

Hoa Vụ bị thương ngoài da không nhiều lắm, nhưng mà thân thể rất khó chịu......

Hai ngày trước tiên khí bản mạng của nữ chính đã bị người ta rút ra.

Lúc đó cô ấy chỉ nghĩ nhanh chóng tìm về tơ hồng của Sùng Vân, không có chú ý tới nguy hiểm khác, bị người khác tập kích hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại thì phát hiện tiên khí bản mạng đã biến mất......

"Đây là chỗ nào?" Tinh Bạch Vũ bắt đầu quan sát bốn phía: "Sao linh khí yếu thế...... Chúng ta rớt ở chỗ nào rồi?"

"Nhân gian."

"Hả?" Tinh Bạch Vũ sợ hãi gào lên: "Sao chúng ta lại rớt xuống nhân gian rồi? Thế mà Tiên giới lại có thông đạo chuyển tới nhân gian! Chuyện lớn như vậy, cũng chưa có ai phát hiện sao?"

Hoa Vụ: "......"

Ngươi còn có tâm trạng quan tâm lỗ hổng Tiên giới.

Thì vẫn nên quan tâm quan tâm mình trước đi.

"Rời khỏi nơi này trước đã." Cũng không biết đây là chỗ nào, lỡ như Tiên giới có đứa thông minh nào phát hiện bí mật của hồ kia, đuổi theo xuống dưới chẳng phải xong rồi sao.

Bây giờ cô không còn sức đánh nhau với người khác.

"Òa."

Tinh Bạch Vũ lúc lắc đuổi theo Hoa Vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro