Chương 434: Tạ Phong Trúc (Ngoại truyện - 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

Tạ Phong Trúc không có hứng thú với hội hoa đăng, cũng không có hứng thú với các cô nương ở hội hoa đăng.

Tạ Tri Văn đến nơi, mới vừa xuống xe nói vài câu với người ta, quay đầu liền phát hiện Tạ Phong Trúc đã biến mất.

Tạ Phong Trúc tìm một chỗ để trốn, cũng không dám gây chuyện, sợ bị Tạ Tri Văn nghe được tin tức chạy tới bắt hắn.

Đợi được kha khá thời gian rồi, lúc này Tạ Phong Trúc mới quay về.

Cùng lắm thì lúc về bị mắng một trận......

Ánh mắt Tạ Phong Trúc đột nhiên dừng lại, dừng trên cây cầu nhỏ cách đó không xa.

Đèn hoa đăng từ dưới cầu trôi về nơi phương xa, đốm sáng li ti, cùng với đèn lồng hình dáng khác nhau bên bờ chiếu rọi lẫn nhau.

Cô nương công tử ăn diện lộng lẫy trò chuyện vui vẻ với nhau trên cầu, cầm tay dạo bước, ngắm đèn đưa tình.

Chỉ có một cô nương, đơn độc lẻ loi, đứng bên cầu nhìn dòng người qua lại, bộ dáng có hơi ngơ ngác.

Không biết vì sao Tạ Phong Trúc đột nhiên không thể rời mắt.

Hắn đứng dưới gốc cây liễu, nhìn nàng không chớp mắt.

Cô nương kia dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn nàng.

Trong đám người náo nhiệt ồn ào, liếc một cái đã tìm được hắn.

Khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, trái tim Tạ Phong Trúc giống như bị thứ gì va mạnh vào, nhịp tim dần gia tăng.

Ồn ào xung quanh không biết đã biến mất từ bao giờ.

Toàn bộ khung cảnh đều trở nên mờ ảo.

Đáy mắt hắn chỉ phản chiếu bóng hình của vị cô nương trên cầu kia.

"Tiểu thiếu gia, sao ngài lại ở đây vậy. Đại thiếu gia sắp tức giận rồi......"

Người hầu tìm được Tạ Phong Trúc, thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp chắn trước mặt hắn.

"Tiểu thiếu gia, chúng ta mau quay về thôi, đại thiếu gia tức lên đáng sợ lắm."

"Ngươi đừng chắn." Tạ Phong Trúc đẩy người hầu ra.

Chỉ là trên cầu đã không còn tung tích của vị cô nương kia, hắn vội vã chạy lên cầu, người xung quanh thấy hắn, lập tức lục tục rời khỏi cầu nhỏ.

Trên cầu rất nhanh cũng chỉ còn mình hắn.

Tạ Phong Trúc đưa mắt nhìn xung quanh, đáng tiếc vẫn không tìm được bóng dáng hắn mới vừa thấy kia.

"Thiếu gia?"

Tạ Phong Trúc trừng người hầu, "Sớm không tới, muộn không tới, có phải ngươi cố ý hay không?!"

Người hầu: "Thiếu gia...... Tiểu nhân cố ý cái gì ạ? Không phải tiểu nhân muốn tới, là đại thiếu gia...... Tiểu thiếu gia, ngài đi chậm chút!!"

Vẻ mặt Tạ Phong Trúc nặng nề bước nhanh, người hầu lon ton đuổi theo sau.

......

......

Tạ Phong Trúc hùng hổ lên xe.

Tạ Tri Văn ngồi trong xe ngựa uống trà, thấy bộ dáng này của Tạ Phong Trúc, "Đây là bị sao vậy?"

Tạ Phong Trúc khoanh tay, không để ý hắn.

Tạ Tri Văn chỉ có thể nhìn về phía người hầu, "Ai lại chọc tức hắn rồi?"

Vẻ mặt người hầu cũng rất mờ mịt, hai tay dang ra, hắn cũng không biết tiểu thiếu gia đột nhiên bị làm sao.

Tạ Tri Văn: "Thời gian không còn sớm, nếu không thích, vậy trở về đi."

Nhiệm vụ cha mẹ bàn giao đã hoàn thành, Tạ Tri Văn cảm thấy có thể trở về rồi.

Hắn liếc nhìn đệ đệ rõ ràng đang không vui một cái, cũng chỉ có thể thở dài.

Trở lại Tạ phủ, Tạ mẫu đã chờ ở cửa, thấy bọn họ về, lôi kéo Tạ Phong Trúc bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Tạ Phong Trúc ở bên ngoài tuy là một tiểu bá vương, nhưng ở trong nhà lại rất vâng lời.

Người hầu hầu hạ Tạ Phong Trúc đều cảm thấy tiểu thiếu gia nhà bọn họ, có thể là có bệnh gì đó......

Trong nhà một mặt, bên ngoài một mặt, còn lật rất tự nhiên.

Đặc biệt là đối diện với Tạ Tri Văn và Tạ mẫu, hắn hầu như đều ngoan ngoãn.

Tạ phụ......

Tạ phụ quản hắn tương đối nghiêm, thường xuyên chê trách tác phong làm việc bên ngoài của hắn, cho nên quan hệ giữa hai cha con không phải quá hòa hợp.

Nhưng Tạ phụ vẫn thật sự quan tâm hắn.

Nếu gặp rắc rối bên ngoài thật, vẫn sẽ vội vã chạy tới giải quyết cho hắn.

Cho nên đám người hầu cảm thấy, cái tính cách kiêu căng bá đạo này của tiểu thiếu gia, chính là do nuông chiều từ nhỏ mà ra.

Tạ Phong Trúc ứng phó với Tạ mẫu xong, cuối cùng cũng có thể về phòng nghỉ ngơi.

Cơ mà khi nằm trên giường, lại lăn qua lộn lại không ngủ được.

Ngoài cửa sổ có tiếng sáo nhẹ vang, Tạ Phong Trúc bò dậy, khoác thêm lớp áo đi qua sân bên cạnh.

Tạ Tri Văn ngồi trong sân thổi sáo.

Tạ Phong Trúc đứng ở cửa chờ hắn thổi xong một khúc, lúc này mới đẩy cửa bước vào, "Đại ca, cơ thể huynh không khoẻ, sao còn chưa ngủ?"

"Sao đệ vẫn chưa ngủ?"

"Không ngủ được."

Tạ Tri Văn buông cây sáo, vẫy tay bảo hắn đi vào.

"Nói cho ca ca nghe, tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

"......"

"Tiểu Phong có tâm sự rồi." Tạ Tri Văn cười ôn hòa.

Tạ Phong Trúc ngồi trên ghế đá, ngượng ngùng một lúc lâu, "À thì, đại ca thích Liễu tiểu thư như nào vậy."

"Nhà chúng ta và Liễu gia có mối giao hảo lâu đời, ta và nàng ấy đã quen biết nhau từ nhỏ, sau đó lại bởi vì một ít biến cố, Liễu gia rời khỏi đây.

Lại sau này, ngươi cũng biết rồi. Hai năm trước Liễu gia dọn về, các trưởng bối liền định ra......"

Tạ Phong Trúc nằm xuống bàn, đôi mắt sạch sẽ trong veo phản chiếu ánh trăng tròn trên bầu trời, "Đại ca chỉ là nghe theo sự sắp xếp của người nhà thôi sao?"

"Đương nhiên không phải." Tạ Tri Văn lắc đầu, "Đêm nay đệ nghĩ thế nào mà lại hỏi mấy cái vấn đề này...... Có phải gặp được cô nương mình thích rồi hay không?"

"Không có đâu!"

Tạ Phong Trúc đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

"Đệ mệt rồi, trở về ngủ đây. Đại ca ngủ sớm chút."

Tạ Tri Văn trầm ngâm nhìn Tạ Phong Trúc chạy biến đi như bị lửa thiêu mông, xem ra tối hôm nay quả thật đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ vọng của Tạ gia với hắn không nhiều.

Chỉ cần cơ thể khỏe mạnh, cưới được người con gái hắn thích, sống cuộc sống tốt đẹp cả đời là được.

Tạ gia hoàn toàn có năng lực để hắn không lo ăn uống cả đời.

......

......

Cả đêm Tạ Phong Trúc ngủ không ngon, trong đầu đều ngập tràn bóng hình của cô nương kia.

Hắn cũng không biết vì sao, bản thân sẽ nhớ rõ ràng như vậy, thế nào cũng không quên được.

Cảm giác này không quá thoải mái, sáng sớm hôm sau Tạ Phong Trúc đã dẫn người trốn ra ngoài.

Hai ngày tiếp theo, Tạ Phong Trúc đi sớm về muộn, làm đủ loại chuyện, lấp đầy thời gian của hắn.

"Thiếu gia, có đánh nữa không? Nếu vẫn tiếp tục đánh thì......"

Tạ Phong Trúc dựa vào bờ tường, cầm quạt phe phẩy từng cái một.

Nghe thấy lời nói của người hầu, hắn ngước mắt nhìn về cuối ngõ nhỏ một cái, người bị đánh đến mức mắt sưng mũi tím, quỳ trên mặt đất xin tha.

"Tạ thiếu gia tha mạng, ta thật sự không biết đó là túi tiền của ngài...... Hu hu hu, ta biết sai rồi, ngài tha thứ cho ta lần này đi."

Tạ Phong Trúc gấp quạt xếp lại 'bộp' một cái, không chút hứng thú nói: "Thật nhàm chán...... Trở về đi."

Tạ Phong Trúc trở lại Tạ phủ, đã gần tới giờ ăn cơm tối.

Vừa vào cửa, hắn liền phát hiện trong phủ không giống như thường ngày.

Tạ Phong Trúc tóm một người hầu lại hỏi: "Trong phủ có khách tới à?"

Người hầu: "Thưa tiểu thiếu gia, là biểu tiểu thư tới."

"Biểu tiểu thư?"

Biểu tiểu thư gì?

Mẫu thân hắn cũng không có huynh đệ tỷ muội gì hết.

Họ hàng từ xó xỉnh nào tới?

Cái tính mềm yếu này của mẫu thân hắn bao giờ mới có thể sửa, họ hàng không biết cách bao nhiêu đời cũng là họ hàng sao?

Đó chính là tới để lợi dụng!

"Thiếu gia, ngài muốn tới tiền sảnh sao?"

"Không."

"Tiểu Phong." Tạ Tri Văn vừa lúc từ bên kia đi tới, gọi hắn lại: "Tới tiền sảnh với huynh."

Tạ Phong Trúc liền muốn chuồn ngay tại chỗ: "Đại ca, đệ mệt rồi......"

"Không được thất lễ." Tạ Tri Văn giữ chặt hắn: "Vị biểu muội này phải ở trong phủ một khoảng thời gian, bây giờ gặp càng tốt, đừng để đến lúc đó quậy phá, bắt nạt người ta."

"Đại ca......"

"(Làm nũng) vô dụng." Tạ Tri Văn lôi hắn tới tiền sảnh, "Lát nữa đừng nói lung tung, không thì coi chừng ta trừng trị đệ."

Tạ Phong Trúc: "......"

Ai biết là họ hàng nhảy ra từ đâu...... Đợi lát nữa ăn cơm lật bàn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro