Chương 443: Tạ Phong Trúc (Ngoại truyện - 11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

"Thiếu phu nhân......" Cửa phòng tân hôn bị đẩy ra, một nha hoàn sắc mặt nôn nóng: "Thiếu gia...... Thiếu gia xảy ra chuyện rồi!"

Linh cảm không ổn trong lòng của Hoa Vụ đã được xác minh, cô nhanh chóng đi theo nha hoàn tới một căn phòng khác.

Tạ Tri Văn đang đi ra ngoài với một đại phu, thấy Hoa Vụ vội vàng bước đến, hắn bảo đại phu chờ một chút, "Biểu muội, muội đừng nôn nóng, Tiểu Phong tạm thời không sao hết."

Hoa Vụ không tỏ vẻ gì, chỉ gật gật đầu: "Muội vào xem huynh ấy."

"Được."

Trong phòng chỉ có người hầu hầu hạ, Hoa Vụ đi vào, bọn họ liền thức thời lui ra.

Tạ Phong Trúc nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đã nhắm mắt ngủ rồi.

Hoa Vụ ngồi bên mép giường, nhìn người trên giường, sao đang yên đang lành lại đột nhiên......

Tạ Tri Văn nói chuyện với đại phu xong, từ bên ngoài bước vào, để những người khác lui xuống trước: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Hoa Vụ quay đầu hỏi hắn: "Đại biểu ca, đại phu nói gì vậy?"

Tạ Tri Văn lắc đầu, đại phu không nói bất cứ thứ gì.

Hắn không nhìn ra được Tạ Phong Trúc bị làm sao.

Thiếu nữ ngồi bên mép giường vô cùng bình tĩnh: "Đại biểu ca hẳn là biết gì đó phải không?"

Đại phu không nhìn ra gì, đệ khống như Tạ Tri Văn còn tỏ ra bình tĩnh như thế, chuyện này quá không bình thường.

"Cái này......" Tạ Tri Văn do dự, không biết nên nói cho cô hay không.

"Bây giờ muội và Tạ Phong Trúc đã thành hôn, có quyền biết chuyện của huynh ấy." Hoa Vụ nói.

Chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được.

Hắn và mẫu thân đều cho rằng, ít nhất thì hôn lễ sẽ không xảy ra vấn đề gì......

Nhưng không nghĩ tới, đúng trong hôn lễ lại có chuyện.

Đối với muội ấy mà nói, vốn là không công bằng......

Tạ Tri Văn không thể từ chối yêu cầu của cô.

"Tiểu Phong nó......"

Tạ Tri Văn sắp xếp lại câu từ, cố gắng kể trọn vẹn sự tình một lần.

"Tiểu Phong không biết chuyện này, chúng ta vẫn luôn gạt đệ ấy. Mẫu thân vốn muốn định hôn kỳ sang năm sau, nếu xảy ra chuyện......"

Tạ Tri Văn không nói tiếp.

Biểu muội là một nữ hài tử thông minh, hẳn là nàng hiểu rõ mình muốn nói cái gì.

"Muội biết rồi."

"???"

Vậy thôi sao?

Hoa Vụ chỉ vào Tạ Phong Trúc: "Muội muốn ở riêng với huynh ấy một lát."

"......"

Tạ Tri Văn gật đầu, rời khỏi phòng.

Hoa Vụ đợi Tạ Tri Văn rời đi, ngồi im một lúc, duỗi tay nắm lấy cánh tay đang đặt ngoài chăn của Tạ Phong Trúc.

Cô bắt đầu kiểm tra cơ thể Tạ Phong Trúc.

Cơ thể Tạ Phong Trúc rất khỏe mạnh, cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

Là vận mệnh sao?

Bởi vì thân phận trước kia của hắn......

Hoa Vụ cảm thấy cũng không phải là không thể, trước đây hắn chính là đại ma đầu, tuy rằng không biết vì sao lại có thể chuyển thế, nhưng chắc chắn là phải trả một cái giá đắt.

Nhưng Tạ Tri Văn nói rằng đại sư kia nói có cách hóa giải......

......

......

Lúc Tạ Phong Trúc tỉnh lại, thời gian vẫn còn sớm, Tạ Tri Văn và Tạ phụ Tạ mẫu mới vừa tiễn khách khứa đi, bên ngoài đang dần yên tĩnh lại.

Hắn nhìn thiếu nữ ngồi bên mép giường mình, mặc hỷ phục, "Sao ta lại ở đây?"

"Ca huynh bảo huynh uống say."

"......"

Tạ Phong Trúc duỗi tay chạm vào trái tim theo bản năng.

Bây giờ hắn đã không thấy đau nữa.

Nhưng mà thân thể hắn dường như vẫn chưa quên loại đau đớn này, chỉ cần hắn thoáng nhớ lại, liền vẫn thấy rất đau.

Hoa Vụ thấy động tác này của hắn, hơi hơi ngước mắt, "Sao thế? Không thoải mái?"

Tạ Phong Trúc: "......"

Tạ Phong Trúc nắm chặt quần áo trước ngực, đáy mắt là khủng hoảng như muốn sụp đổ: "Ta có thể sẽ chết."

"......"

Vừa nãy hắn nghe được hả?

Tạ Phong Trúc nhìn cô, che ngực mình lại, giọng nói rất thấp, "Chỗ này của ta đau quá."

"......"

Hoa Vụ duỗi tay, Tạ Phong Trúc lập tức hiểu ý, nhanh chóng ôm lấy cô, hơi thở trên người cô, giống như có thể xua tan đau đớn còn sót lại trong cơ thể hắn.

Một bàn tay Hoa Vụ phủ lên vị trí trái tim của Tạ Phong Trúc, "Đau ở chỗ này sao?"

"Ừ."

Trái tim của Tạ Phong Trúc không sao hết...... Ít nhất là khi cô kiểm tra lúc nãy, không phát hiện có vấn đề gì.

Nhưng mà cô nhớ tới một chuyện khác.

Trước đây khi muốn tìm vị trí của Vọng Sinh, Sùng Vân giao cho cô một cái bình ngọc, nói bên trong là máu đầu tim của Vọng Sinh.

Máu đầu tim không giống những loại máu khác, ăn nhiều đồ bổ một chút liền sẽ tái tạo lại.

Thứ đồ chơi kia mà mất, chính là mất hoàn toàn.

Hoa Vụ thở phào nhẹ nhõm, "Không sao."

Tạ Phong Trúc: "Nếu ta chết rồi, nàng sẽ đi cùng ta chứ? Ta muốn nàng đi cùng ta......"

"......"

Hoa Vụ đẩy hắn ra một cái, tức giận nói: "Ta thấy bây giờ huynh rất hăng hái."

Tạ Phong Trúc: "......"

Hắn nói gì sai rồi sao?

......

......

Hoa Vụ bảo người đưa Tạ Phong Trúc trở về phòng tân hôn, nói với Tạ phụ Tạ mẫu vừa chạy tới: "Huynh ấy sẽ không sao, hai người không phải lo lắng."

Tạ phụ và Tạ mẫu liếc nhau, có ý gì?

Nhưng mà Hoa Vụ cũng không giải thích nhiều, cô nói vài câu với hai người, rất nhanh đã quay lại phía phòng tân hôn.

Hôm nay nói dù sao cũng là đêm tân hôn, bọn họ cũng không tiện đuổi theo hỏi.

Sắc mặt Tạ Phong Trúc đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, tinh thần trông có vẻ cũng không tệ, hai tay Hoa Vụ chống ở hai bên hông hắn: "Còn sức không?"

Tạ Phong Trúc: "A...... Chắc...... Chắc là còn?"

Hoa Vụ bắt đầu cởi quần áo.

"Nàng...... Nàng cởi quần áo làm gì?"

"Hoàn thành quy trình đêm tân hôn." Hoa Vụ lên giường, tuỳ tiện vung tay lên, màn hai bên giường hạ xuống, che lại cảnh sắc bên trong.

Âm thanh quần áo 'loạt xoạt' vang lên.

Giọng nói của Tạ Phong Trúc dần mang theo hơi thở hổn hển, "Nhưng ta vẫn chưa cởi khăn voan, cũng chưa uống rượu giao bôi......"

"Mấy cái đấy có thể lướt qua."

"Vì sao......"

"Chàng lấy đâu ra nhiều sao vậy."

......

......

Hoa Vụ nhân lúc Tạ Phong Trúc nghỉ ngơi, trở về Tiên giới một chuyến, đi lấy bình ngọc chứa máu đầu tim của Vọng Sinh.

Lúc cô quay lại, trời vẫn chưa sáng.

Nhưng Tạ Phong Trúc đã tỉnh, hắn ngồi trên giường, mặt vô cảm nhìn nến đỏ sắp cháy hết, cả người đều có hơi u ám.

Hoa Vụ đột nhiên xuất hiện trong phòng, hai bên đều bị dọa giật mình.

Tạ Phong Trúc nhảy xuống giường, quần áo xộc xệch xông tới, ôm Hoa Vụ vào trong lòng.

Thiếu niên giống như vẫn luôn nín thở, xác định người hắn ôm trong lòng thật sự tồn tại, hắn mới thở từng hơi một.

"Nàng không được rời xa ta."

Hoa Vụ không đáp lại câu này của hắn, tự mình đưa bình ngọc cho hắn: "Uống hết đi."

"Đây là cái gì?"

"Thuốc độc."

"Ồ."

Tạ Phong Trúc mở nắp bình ngọc ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hoa Vụ nhìn hắn nuốt xuống, thở dài: "Chàng không sợ là thuốc độc thật sao?"

"Nàng đưa, ta đều sẽ uống." Thiếu niên nói xong thì cười một chút, "Ta sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu gì của nàng."

Hoa Vụ lôi hắn trở lại giường, ấn hắn ngã vào trong chăn, trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Phong Trúc, hôn hắn.

Tạ Phong Trúc bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn quên cả giãy giụa, toàn thân đều thả lỏng, không có bất kỳ phòng bị nào.

Hoa Vụ dễ dàng dẫn dòng màu trong cơ thể hắn, chảy qua mạch máu, trở lại trái tim.

Tạ Phong Trúc cảm giác lồng ngực hơi bỏng một chút, ngay cả tứ chi cũng cảm thấy ấm áp, hắn muốn nhìn thử, lại bị thiếu nữ đè khuôn mặt: "Tập trung chút."

"...... Ồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro