Chương 445: Sử ký xâm lấn của sinh vật lạ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Hoa Vụ vừa mở mắt ra đã cảm thấy mình bị ai đó bóp cổ, bên tai có tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, còn có tiếng la hét của người bên dưới.

Gió mạnh thổi tung tóc cô, tầm nhìn như có thêm một lớp kính màu đỏ, một bên mắt không thể mở ra được, đầu nhói lên đau đớn từng cơn.

Trên mặt cảm giác như có chất lỏng chảy xuống, nhỏ xuống ngực áo, nhuộm áo thành một mảng đỏ tươi.

Xong rồi.

Nữ chính bị đánh.

À không, là cô bị đánh.

Vừa mở màn đã đánh nữ chính, gan chó thật lớn!

Hoa Vụ hít một hơi, nhìn sang bên kia.

Lúc này cô hẳn đang ở trên sân thượng, đối diện có không ít người mặc đồng phục, đang căng thẳng đứng ở bên đó, không dám tới gần.

Cô không nhìn thấy phía sau là ai, chỉ có thể dựa vào chiều cao đối phương mà đoán rằng hẳn là nam giới, cao hơn cô không ít, sức lực còn vô cùng lớn.

Nhưng mà......

Vì sao mà trên eo cô, có xúc tu giống của bạch tuộc?

Đây là kịch bản huyền huyễn sao?

Biển quảng cáo đối diện nhìn như hiện đại bình thường mà!!

"Người anh em...... Thả lỏng chút đi, tôi sắp bị anh siết chết rồi." Hoa Vụ không rảnh quan tâm đến bối cảnh của kịch bản, cô nói chuyện hơi khó khăn, "Tôi mà chết, anh sẽ không còn lợi thế nữa."

"......"

Có thể là cái từ 'lợi thế' này hữu dụng, đối phương thực sự đã thả lỏng hơn một chút.

Hoa Vụ nhanh chóng hít hai hơi không khí trong lành, để giải nén cho cái phổi sắp nổ tung của mình.

Người phía sau có một mùi rất khó ngửi, là một mùi thối rữa...... Làm người ta buồn nôn.

Hoa Vụ hít hai hơi cũng không dám hít thở sâu nữa, người này rơi vào bể phốt* sao?

*Bể phốt: bể chứa chất thải.

Loảng xoảng ——

Cửa sân thượng bị đá văng, mấy người mặc áo gió màu đen, nhanh chóng tiến vào.

Người đàn ông dẫn đầu có một khuôn mặt rất đẹp trai, chân dài eo thon, khí chất mạnh mẽ, hắn vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người đều không tự chủ được bị hắn thu hút.

Bao gồm cả người bắt cóc Hoa Vụ.

Người đàn ông nhanh chóng đến gần dây phong tỏa, giơ giấy chứng nhận cho người ở đó rồi băng qua dây phong tỏa, đến gần sân thượng.

"Đừng đến đây!!"

Người phía sau Hoa Vụ kích động gào lên một tiếng.

Giọng nói kia suýt thì tiễn Hoa Vụ đi ngay tại chỗ, gay gắt chói tai, cứ như có người dùng dao cạo đồ sứ vậy.

Người đàn ông giơ tay ý bảo mình sẽ không đi qua, hắn quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Diệp Ly Đình gật đầu, tiến lên một bước, "Vạn tiên sinh, anh đừng kích động, tôi sẽ không qua đó."

Khuôn mặt Diệp Ly Đình hiền lành, giọng nói như đắm trong gió xuân mang theo ý trấn an.

"Các người mà tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ giết cô ta!!"

"Được, tôi không tiến."

"Anh giết tôi là mất đi lợi thế đó người anh em à." Hoa Vụ không nhịn được nói một câu, "Anh không thể giết tôi được."

'Người' bắt cóc cô này, đoán chừng đã đứng ở đây một lúc.

Thời gian dài như vậy vẫn chưa nhảy xuống, chứng minh hắn không phải đơn giản chỉ muốn báo thù.

Đã có thứ muốn làm, thì sẽ không dễ dàng giết chết bùa hộ mệnh là cô đây.

Hoa Vụ cảm thấy mình còn có thể cố được thêm một lúc nữa.

"......"

Vạn Học Lâm hơi lấy làm lạ, lúc nãy con tin hắn bắt được này, vẫn còn đang run bần bật......

Tại sao bây giờ lại không có vẻ gì là sợ hãi nữa?

Còn dám nói chuyện với mình.

Vạn Học Lâm lạ thì lạ, nhưng lúc này hắn ta để ý đám người mặc áo gió đối diện kia hơn, sẽ không đặt lực chú ý đặt trên người một con tin trói gà không chặt.

Diệp Ly Đình cũng không nghe thấy lời của Hoa Vụ, dù sao khoảng cách có hơi xa, còn có tạp âm của trực thăng.

Ánh mắt Diệp Ly Đình dừng trên người Hoa Vụ, trấn an cô trước: "Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ cứu cô."

Hoa Vụ chỉ bình tĩnh gật đầu.

Vừa rồi cô mò mẫm trên người mình một chút, ngay cả cái bút cũng không có.

Hơn nữa bên hông cô còn bị một cái xúc tu kì quái quấn lấy.

Cho dù cô có khả năng đẩy người đằng sau xuống, chính cô cũng sẽ bị kéo theo.

Cho nên cách tốt nhất bây giờ là...... Mặc kệ.

......

......

Diệp Ly Đình thấy Hoa Vụ bình tĩnh như vậy, hơi ngạc nhiên.

Nhưng con tin càng bình tĩnh, đối với bọn họ mà nói thì càng có lợi.

"Vạn Học Lâm, anh có yêu cầu gì thì có thể nói ra, không cần phải làm ầm ĩ như vậy." Hai tay Diệp Ly Đình đều lộ ra trong không khí, chứng minh hắn không mang bất kì vũ khí gì.

Vạn Học Lâm cười một tiếng quái dị, giọng vẫn bén nhọn khó nghe, "Tôi đưa ra yêu cầu thì có người nghe sao? Không ai nghe, mấy người các ngươi, coi chúng tôi như rác rưởi, tùy ý giẫm đạp......"

Diệp Ly Đình thấy Vạn Học Lâm kích động quá mức, lo rằng hắn ta sẽ mất khống chế, "Hôm nay chúng tôi tới, là để giải quyết vấn đề cho anh. Anh đừng làm hại nữ sinh vô tội kia, thế này đi, tôi qua đó, chúng ta trao đổi, tôi làm con tin cho anh."

"Anh cũng nghĩ tôi ngu à?" Hiển nhiên Vạn Học Lâm hiểu rõ, một nữ sinh dễ khống chế hơn một người đàn ông cao trưởng thành rất nhiều.

Phương thức trao đổi con tin không thể thực hiện được, Diệp Ly Đình đành phải nói: "Vậy anh có yêu cầu gì thì nói ra, nếu chúng tôi có thể làm được, đều sẽ giúp anh làm."

Vạn Học Lâm: "Bảo tên khốn Vương Liệt lại đây!!"

Diệp Ly Đình quay đầu nhìn về phía đội trưởng của mình, hai người giao lưu bằng ánh mắt hai giây, Diệp Ly Đình quay đầu nói với Vạn Học Lâm: "Chúng tôi sẽ nghĩ cách ngay lập tức, anh đừng kích động."

Diệp Ly Đình trấn an Vạn Học Lâm xong, quay người trở lại chỗ đội trưởng.

Một lát sau, có người cầm một tập văn kiện vội vàng đi tới, đưa cho Khúc Tây Viễn.

Khúc Tây Viễn mở văn kiện ra, người bên cạnh trực tiếp báo cáo: "Vương Liệt là cấp trên của Vạn Học Lâm, sau khi vào công ty, Vạn Học Lâm cũng không làm ra thành tích gì, Vương Liệt đối xử với anh ta không tốt, thường xuyên mắng chửi...... Sau đó lại còn cướp bạn gái của Vạn Học Lâm."

Vạn Học Lâm với bạn gái hắn đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin, nhà cửa cũng đã đặt cọc.

Nhưng sau đó có một lần, ở buổi họp mặt của công ty, Vạn Học Lâm đưa bạn gái đi cùng.

Không biết làm sao Vương Liệt với bạn gái hắn lại đến với nhau.

Bây giờ Vạn Học Lâm ở công ty bị Vương Liệt chèn ép, khoản vay mua nhà càng ép hắn đến thở không nổi.

"Đây là tư liệu trước mắt chúng ta có được."

Khúc Tây Viễn khép tài liệu lại: "Hắn đã dị hoá đến 60%, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều."

"Đội trưởng, anh muốn đưa Vương Liệt đến đây sao?"

"Đi đưa người đến đây trước đi." Khúc Tây Viễn nói: "Chỗ này hẳn là còn có chuyện khác nữa, tiếp tục điều tra."

"Vâng."

......

......

Trên sân thượng.

Hoa Vụ đang tán gẫu với Vạn Học Lâm.

Vạn Học Lâm không biết là cảm thấy con tin Hoa Vụ này không giãy giụa làm hắn đỡ lo, hay là hắn muốn một đối tượng để phát tiết than vãn.

"Hắn cướp bạn gái tôi thì thôi đi, còn cướp thành quả của tôi, nếu không phải tôi, nào có hắn ngày hôm nay......"

Sau khi Vạn Học Lâm vào công ty thì làm việc dưới trướng Vương Liệt.

Tính tình Vương Liệt không tốt, nhìn ai không vừa mắt liền mắng người ta đến máu chó ngập đầu, còn tìm các loại lý do gây khó dễ.

Gia cảnh Vạn Học Lâm vốn không tốt, hắn có thể đi vào cái công ty này, đã cảm thấy rất may mắn.

Các nhân viên khác hoặc là có người nhà hỗ trợ, hoặc là có bằng cấp cao, chưa từ chức đã có thể tìm được công việc mới.

Bản thân Vạn Học Lâm cũng hơi chất phác, sau khi gánh trên lưng khoản vay mua nhà, càng không dám tùy tiện thôi việc.

Vương Liệt chiếm đoạt thành quả của Vạn Học Lâm, xong việc thì tùy tiện dùng chút tiền đuổi hắn.

Đối mặt với Vương Liệt có chống lưng có quan hệ, Vạn Học Lâm giận mà không dám nói gì.

Tận đến khi bạn gái bị Vương Liệt lấy mất, khoản vay mua nhà ép hắn đến mức thở không nổi, ở công ty còn bị Vương Liệt làm nhục......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro