Chương 450: Sử ký xâm lấn của sinh vật lạ (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

Hoa Vụ và ông chủ hẹn xong địa điểm xem hàng ngày mai liền rời khỏi chợ hải sản.

Nhưng cô không đi thật mà đợi ở bên ngoài tới khi ông chủ và vợ ông ta dọn quán, đạp xe từ bên trong ra, cô lập tức quét* một chiếc xe đạp công cộng chạy theo sau.

*Quét mã QR trên xe đạp để thuê xe online.

Hai người này sống trong khu ổ chuột, toà nhà cũ nát xập xệ, xung quanh đều là các toà nhà hư hỏng vi phạm quy định xây dựng.

Đi qua hẻm nhỏ lồi lõm gồ ghề, cuối cùng ông chủ dừng bên ngoài một ngôi nhà trệt.

Diện tích nhà trệt cũng không tính là lớn, trông có vẻ cũ kĩ tồi tàn.

Hoa Vụ đợi bọn họ vào xong, vòng ra phía sau nhà trệt.

Cửa sổ phía sau không đóng, vừa hay có thể thấy cảnh tượng bên trong.

Thứ cô thấy đầu tiên chính là đứa bé nằm trên giường, khoảng bảy tám tuổi, đầu cạo trọc, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào.

"Khoảng thời gian này buôn bán không tệ, tiết kiệm thêm chút nữa, hẳn là có thể để Tiểu Bảo tới bệnh viện trị liệu."

Hoa Vụ nghe thấy giọng của ông chủ kia truyền ra.

Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, giọng nói rụt rè sợ sệt của người vợ vang lên: "Thứ chúng ta bán...... Thật sự không có vấn đề gì sao? Em lo rằng......"

Lại là một hồi im lặng, giọng nói của ông chủ rất nhỏ: "Lâu như vậy không phải cũng không xảy ra chuyện gì à, vì Tiểu Bảo...... Em tới xem Tiểu Bảo, anh đi kiểm tra hàng hóa."

Hoa Vụ thấy ông chủ đứng dậy đi qua phòng khác.

Căn phòng kia không có cửa sổ, Hoa Vụ không thấy được tình hình bên trong.

Cô từ phía sau vòng ra trước, mới đi ra đã thấy Khúc Tây Viễn dẫn người tiến về bên này, bọn họ mặc cùng một kiểu áo khoác, bước ra khỏi con hẻm đầy ổ gà, khí thế kinh người.

Xui xẻo!

Hoa Vụ xoay người định chạy.

Nhưng vị trí cô mới đứng rất bằng phẳng, xung quanh không có bao nhiêu vật che chắn, người đối diện đã thấy cô.

"Cô Kỷ?"

Hoa Vụ đang xoay người chỉ có thể dừng lại, quay đầu, mỉm cười, duỗi tay chào hỏi: "Anh Diệp, lại gặp nhau rồi."

Khuôn mặt Diệp Ly Đình lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao cô Kỷ lại ở chỗ này?"

Cô không nên xuất hiện ở đây!

Hoa Vụ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Chỗ này có vấn đề gì hả?"

Ánh mắt Khúc Tây Viễn dừng trên người cô vài giây, căn dặn những người khác, "Làm việc chính trước đã."

Diệp Ly Đình tự giác đi về phía Hoa Vụ, giữ cô lại.

Bọn họ đã điều tra hành vi của Vạn Học Lâm trong khoảng thời gian này.

Căn cứ theo lời của đồng nghiệp, mỗi tuần hắn sẽ ăn xúc tu bạch tuộc vài lần, thứ này còn khá là đắt, đối với Vạn Học Lâm đang phải gánh khoản vay mua nhà trên lưng mà nói, vô cùng bất thường.

Bọn họ tìm được râu bạch tuộc còn chưa ăn hết trong nhà Vạn Học Lâm.

Đo được độ ô nhiễm từ trên đó.

Đi theo manh mối này, tra được chợ hải sản Kim Dương, có người trong chợ từng gặp Vạn Học Lâm, cho nên bọn họ mới tìm được nơi này.

......

......

"Các người làm gì vậy......"

"Không được, sao các người lại có thể như vậy!"

"Chúng tôi đâu phạm pháp, các người dựa vào đâu mà tịch thu đồ của chúng tôi."

Trong nhà trệt truyền ra tiếng gào khóc kịch liệt, còn có tiếng nồi niêu xoong chảo kêu 'leng keng'.

Nhưng những âm thanh này rất nhanh đã biến mất, có người từ bên trong bước ra: "Đội trưởng, tìm được rồi."

Khúc Tây Viễn cất bước đi vào bên trong.

Hoa Vụ nhanh như chớp đuổi theo.

"Này!"

Diệp Ly Đình muốn giữ chặt cô, nhưng Hoa Vụ chạy quá nhanh, Khúc Tây Viễn chân trước vừa bước vào cửa, cô đã theo vào ngay sau đó.

Khúc Tây Viễn quay đầu nhìn cô, Hoa Vụ căn bản không để ý đến hắn, trực tiếp nhìn vào bên trong cánh cửa đang nửa mở.

Căn phòng kia rất tối, mặt đất ẩm ướt bị bao phủ bởi mấy thứ tương tự như tảo.

Có một con bạch tuộc vô cùng to đang nằm trên đám tảo, thân hình to lớn chiếm lấy một nửa căn phòng.

Xúc tu bạch tuộc gần như trải khắp cả căn phòng, lấp kín căn phòng, cảnh tượng kia khiến tâm lý người ta vô cùng ngột ngạt.

Hoa Vụ kinh ngạc, một con siêu lớn!

"Cô Kỷ, cô......"

Khúc Tây Viễn giơ tay, ý bảo Diệp Ly Đình không cần kéo cô ra ngoài, "Cô Kỷ, cô có thể nhìn được gì?"

Hoa Vụ đột nhiên bị hỏi, cô hơi hoảng hốt vỗ tay, "Một con bạch tuộc vô cùng lớn, con này có khi xin ghi vào sách kỷ lục Guinness được đấy."

"......" Khúc Tây Viễn nhìn chằm chằm cô vài giây, "Ngoại trừ cái này, cô còn thấy gì nữa?"

Hoa Vụ buông đôi tay nhỏ nhắn, nắm ở sau lưng, "Một vùng bóng đen mờ mờ bao phủ trên người nó."

Lúc trước cô đã nói cho Diệp Ly Đình, cô có thể thấy 'quái vật' còn chưa dị hoá, cho nên những lời này của Khúc Tây Viễn, đoán chừng là đang nghiệm chứng năng lực của cô.

Khúc Tây Viễn nhìn lại trong phòng.

Hắn chỉ có thể thấy con bạch tuộc vô cùng lớn kia, ngoại trừ cái này ra, không nhìn thấy gì khác.

Bóng đen mà cô nói, rất có thể là độ ô nhiễm mà bọn họ đo ra được.

Cô có thể trực tiếp nhìn thấy bằng mắt thường.

"Từ khi nào mà cô Kỷ đây phát hiện ra năng lực này?"

"Năng lực gì...... Ồ, anh nói tới chuyện có thể thấy những bóng đen kỳ lạ trên người con người đó hả? Đã được một khoảng thời gian rồi."

"Vì sao cô Kỷ không sợ?"

Khuôn mặt Hoa Vụ lộ vẻ phiền muộn: "Tôi đây còn sợ tới mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý, có ích gì không? Chả có ích gì hết, tôi chỉ có thể ép buộc bản thân chấp nhận. Vẫn phải sống mà, con người phải học cách trưởng thành."

Khúc Tây Viễn: "????"

Việc này cũng không liên quan gì tới trưởng thành mà?

Bọn họ giải quyết nhiều người có liên quan như vậy, hầu hết đều là sợ tới mức yêu cầu bọn họ cung cấp tư vấn tâm lý.

Ngay cả người có lá gan lớn hơn chút, thì cũng phải mất nhiều ngày mới có thể bình tĩnh lại.

"Vậy nên nó là thứ gì?" Hoa Vụ làm bộ làm tịch hỏi: "Vạn Học Lâm chính là bởi vì nó mà biến thành dáng vẻ kia sao? Xúc tu hắn mọc ra, giống y đúc thứ đồ này."

Khúc Tây Viễn không đáp mà hỏi lại: "Không biết làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô Kỷ đã tìm ra chỗ này."

Bọn họ nắm giữ nhiều manh mối trong tay như vậy, cũng phải mất thời gian dài điều tra.

Vậy mà cô còn tới đây trước cả bọn họ.

"Ha ha ha......" Hoa Vụ bắt đầu pha trò, "Trùng hợp thôi, tôi chỉ là đi ngang qua, có lẽ do tôi có duyên phận không thể tách rời với mấy cái sự kiện bất thường."

Đây là trách nhiệm ta sinh ra đã có.

"Cô Kỷ cảm thấy những lời này đáng tin không?"

Hoa Vụ mỉm cười: "Nếu anh tin thì nó đáng tin."

Khúc Tây Viễn nheo mắt lại, Kỷ Sương này......

......

......

Một người cầm thiết bị kiểm tra đo lường từ bên kia đi tới, "Đội trưởng, xác định là nguồn gây ô nhiễm."

"Phong tỏa khu vực này." Khúc Tây Viễn sắp xếp công việc đâu vào đấy.

Đợi hắn sắp xếp mọi việc xong, gọi người mang ông chủ kia tới.

"Đội trưởng, cô ấy......" Diệp Ly Đình ý bảo Hoa Vụ còn ở đó.

Không biết Khúc Tây Viễn nghĩ như thế nào, vẫn không bảo Hoa Vụ rời đi, trực tiếp ra hiệu cho Diệp Ly Đình đưa ông chủ tới đây.

Diệp Ly Đình có thể đoán ra được một vài nguyên nhân, Khúc Tây Viễn có thể là muốn chiêu mộ cô gái nhỏ này......

Nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cô gái nhỏ này có gì đó không ổn.

Nhưng mà năng lực của cô quả thật rất đặc biệt.

Diệp Ly Đình cũng không nói gì thêm, đi đưa ông chủ tới.

Không biết những người khác nói gì với ông chủ, trông còn hơi sợ hãi, hai tay nắm chặt trước người, hơi run run.

"Cán, cán bộ, tôi thật sự không biết nó bị ô nhiễm...... Người ăn nó có phải đã xảy ra chuyện gì phải không? Có phải bọn họ sẽ tìm chúng tôi đòi bồi thường không?"

Diệp Ly Đình lên tiếng trấn an ông ta: "Anh đừng căng thẳng, chúng tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh, vẫn mong anh thành thật trả lời chúng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro