Chương 467: Sử ký xâm lấn của sinh vật lạ (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Kẻ lang thang dị hóa, đối diện với chiếc ô trong tay Sở Ngộ, hoàn toàn không có phần thắng.

Rất nhanh đã bị Sở Ngộ đánh ngã trên đất.

Hắn che ô lên kẻ lang thang, những bóng đen đó bắt đầu cắn nuốt nó, đến lúc nó hoàn toàn biến mất, Sở Ngộ mới thu ô lại.

Hoa Vụ nhảy ra từ chỗ tối, "Cái ô này của anh khá lợi hại, đâu ra thế? Còn có thể lấy một cái nữa không?"

Hoa Vụ cảm thấy mình là vai chính, trang bị không thể kém hơn một nhân vật phản diện được!!

Sở Ngộ: "......"

Cô chỉ nghĩ được có thế thôi sao?

Sở Ngộ theo không kịp mạch não của vị đồng minh giải cứu thế giới này, hắn quyết định phớt lờ.

Cô cũng không phải người không biết chừng mực.

Hắn không trả lời, cô thường sẽ không hỏi nữa.

Cho nên, có đôi khi hắn cảm thấy rằng——

Nhìn như cô cảm thấy rất hứng thú, rất để ý.

Nhưng lại cũng giống như không quan tâm.

Làm người ta không nắm bắt được rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Sở Ngộ chống ô xuống đất, một tay cầm cán ô, chỉ về phía Thu Nhã Nguyệt đang ngất bên tường: "Cô ta thì sao đây?"

Hoa Vụ không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra, "Đánh gãy chân trước đã."

Hoa Vụ nhìn quanh, bắt đầu tìm công cụ.

"???"

"Cô có thù gì với cô ta? Tại sao lại sắp đặt thứ đó cho cô ta? Cô muốn lợi dụng cô ta làm gì?"

Hoa Vụ đã tìm được công cụ thuận tay, cầm trên tay ước lượng, vung lên, đánh vào chân Thu Nhã Nguyệt.

"Định vị chỉ chỗ này sao?"

"Đúng......"

"Tách ra tìm!!"

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện.

Hoa Vụ chỉ kịp đánh gãy một chân của Thu Nhã Nguyệt, Sở Ngộ bắt lấy cổ tay cô, hình ảnh lóe qua trước mắt.

Mở mắt ra lần nữa, đã đứng dưới tiểu khu.

"......"

Hoa Vụ khiếp sợ nhìn hắn.

Sở Ngộ đã thấy hai chữ 'bảo bối' từ trong mắt cô, hắn trực tiếp đi lên lầu.

"Anh đợi tôi một chút......"

Hoa Vụ đuổi theo.

"Sao anh biết chỗ đó sẽ có quái vật xuất hiện vậy?"

Lúc Sở Ngộ xuất hiện, quái vật kia còn chưa đi ra.

Sở Ngộ lại như đã sớm biết, quái vật sẽ xuất hiện......

"Tôi nuôi."

"Anh nuôi......?" Vẻ mặt Hoa Vụ cứng đờ, sau đó yên lặng giơ ngón tay cái lên, bắt đầu khiêm tốn thỉnh giáo, "Anh nuôi như thế nào vậy?"

"Lúc tôi phát hiện ra nó, nó đã dị hoá một nửa."

Hắn liền nhốt nó ở cống thoát nước đằng sau quán bar Vấn Tình.

Chờ đến khi nó dị hóa hoàn toàn, sẽ đi ra.

Đợi đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ tới thu hoạch.

Hoa Vụ thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải trực tiếp biến người thành quái vật.

Còn cứu được.

Hoa Vụ: "Nguồn gây ô nhiễm của nó là bùn đất sao?"

"Có khả năng, nó gần như hóa bùn."

Sau khi con người dị hoá thành quái vật, sẽ mang một vài đặc tính của nguồn gây ô nhiễm.

Chẳng hạn như cây nấm lớn ở nông thôn mới kia, nguồn gây ô nhiễm là ăn nấm......

Cho nên quái vật không có hình dạng thật.

Chúng nó tiến vào thế giới này, làm một thứ gì đó biến thành nguồn ô nhiễm xong, sau đó sẽ biến hóa dựa trên đặc tính của nguồn ô nhiễm.

......

......

Một bên khác.

Thu Nhã Nguyệt được đưa lên cáng, lúc này cô ta đã tỉnh, nhưng chân trái vô cùng đau.

"Đội trưởng, tôi thật sự thấy quái vật dị hóa......" Thu Nhã Nguyệt nói với người đàn ông đứng bên cạnh cô ta: "Tôi không nhìn nhầm."

"Chúng tôi đã kiểm tra đo lường qua nơi này, nơi này không còn giá trị ô nhiễm sót lại."

"Nhưng tôi thật sự thấy." Trên trán Thu Nhã Nguyệt đầy mồ hôi, giọng điệu khẩn thiết: "Có người đánh tôi ngất đi......"

Còn có chân của cô ta...... Làm sao lại thành ra như vậy?

"Có phải cô uống nhiều quá rồi không?" Người đàn ông nhíu mày nhìn cô ta, trên người Thu Nhã Nguyệt nồng nặc mùi rượu: "Lúc tan tầm cô không về nhà, chạy đến đây say rượu sao?"

Cả con hẻm đều bị bọn họ kiểm tra từ trong ra ngoài.

Không có bất kỳ giá trị ô nhiễm nào sót lại.

Nếu giống như Thu Nhã Nguyệt nói, trong vòng nửa tiếng giá trị ô nhiễm căn bản không thể hoàn toàn tiêu tan.

Chứ đừng nói đến một con quái vật đã gần như dị hóa hoàn toàn.

Trừ phi Thu Nhã Nguyệt đang nói dối.

"Tôi thật sự không có......"

Cô ta chỉ uống một chút rượu, nhưng cô ta hoàn toàn không say.

Đội trưởng Mạc cương quyết nói: "Cô đi bệnh viện trị liệu trước đi, chúng tôi sẽ kiểm tra camera gần đây một chút."

"Đội trưởng......"

Đội trưởng Mạc bảo người đưa Thu Nhã Nguyệt lên xe cứu thương.

Hắn gọi người tới, kiểm tra camera xung quanh đây một chút, xem có gì bất thường không.

......

......

Nhà của Sở Ngộ.

Hoa Vụ ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ vuốt ve mèo...... Không còn cách nào nữa, trừ khu vực thí nghiệm trong phòng khách, không còn chỗ nào khác để ngồi cả.

Ong ——

Hoa Vụ liếc nhìn tên trên màn hình điện thoại, hi vọng không phải gọi cô đi tăng ca......

"Đội phó Diệp, tin xấu tối nay là gì vậy?"

Diệp Ly Đình im lặng, sau đó nhanh chóng nói: "Vừa rồi đội hai nhận được tin, bên quán bar Vấn Tính có một con quái vật gần như dị hóa hoàn toàn."

Giọng Hoa Vụ đột nhiên cao lên vài phần: "Thật á? Đây là muốn chúng ta đi đoạt thành tích à?"

Sở Ngộ vừa vào cửa đã nghe thấy lời này của cô: "......"

Diệp Ly Đình ở đầu bên kia điện thoại cũng im lặng vài giây, giọng nói có hơi nghiêm túc: "Công việc của đội hai, chúng ta đi đoạt làm gì."

"Thế ngài gọi điện thoại làm gì?"

"Tôi muốn cô đến gần quán bar Vấn Tình nhìn xem." Giọng Diệp Ly Đình điềm đạm, "Bọn họ hình như không tìm được tung tích của con quái vật kia, giúp bọn họ một chút, nhỡ bọn họ nhìn sót, làm hại người dân vô tội thì không hay lắm."

"......"

Cái này không phải đoạt thành tích thì là gì?

Nam chính là một người chính trực, sẽ không làm loại việc này, nhưng Diệp Ly Đình luôn cười tủm tỉm lại là hạng người bụng dạ đen tối.

Loại việc như đoạt thành tích này, nói thành giúp đỡ bọn họ.

Rất...... Có giác ngộ!

Đây mới là đoàn...... Tinh thần mà một đội lên có!

"Bọn họ rút lui rồi sao?"

"Vẫn chưa." Diệp Ly Đình nói: "Cho nên lúc cô đi, ẩn nấp cẩn thận, đừng gây bất hòa nội bộ. Nếu có phát hiện, không phải chuyện gì lớn, trước hết cô đừng để lộ ra, đợi chúng tôi đến."

Nói xong, Diệp Ly Đình lại bổ sung một câu: "Đêm nay tôi tính cho cô gấp ba tiền lương."

"Được."

Hoa Vụ cúp điện thoại, chuẩn bị đi dạo một lúc.

Sở Ngộ: "......"

Sở Ngộ: "Cô không sợ bọn họ phát hiện lúc ấy cô đang ở hiện trường."

Hoa Vụ: "Tôi cẩn thận tránh camera như vậy, sao bọn họ có thể phát hiện, trừ phi có người mật báo......"

Hoa Vụ nhìn về phía Sở Ngộ.

"......"

Vì sao hắn lại đi mật báo chứ?

Chuyện đêm nay, hai người bọn họ đều có phần.

Hoa Vụ đột nhiên vươn tay: "Bây giờ anh đang có hai con, có phải nên phân cho tôi một con, để tôi giải phẫu xem được không?"

"......"

Sao cô còn chưa từ bỏ việc này.

Sở Ngộ suy nghĩ một chút, bắt đầu nói điều kiện: "Cô lấy một thứ trong Cục quản lý giúp tôi, tôi cho cô giải phẫu."

Hoa Vụ yên lặng nhìn hắn một hồi, cuối cùng cười một tiếng, "Quên đi, tôi cũng không nhất thiết phải giải phẫu."

Cô không biết tự đi bắt một con sao?

Định lừa cô!!

Cửa sổ cũng không có đâu!!

Hoa Vụ đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài nhặt...... Kiếm tiền lương gấp ba.

Sở Ngộ: "......"

Hoa Vụ đi dạo bên ngoài một vòng, chụp mấy tấm ảnh hiện trường cho Diệp Ly Đình, nói với anh ta rằng không phát hiện tung tích của quái vật, sau đó liền trở về ngủ.

—— Ngắm hoa trong sương ——

Tháng chín bắt đầu rồi, các tiểu khả ái có vé tháng nhớ bỏ phiếu nha ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro