Chương 469: Sử ký xâm lấn của sinh vật lạ (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

Diệp Ly Đình: "Tổng bộ hẳn sẽ không công khai tin tức này ngay, rất có thể sẽ lựa chọn một nhóm người, tiến hành đợt thí nghiệm đầu tiên."

Hoa Vụ nhìn về phía Khúc Tây Viễn: "Đội trưởng, nếu như bị chọn phải, anh đi không?"

Khúc Tây Viễn gật đầu: "Đi."

Tần suất quái vật xuất hiện càng ngày càng cao.

Sức mạnh của bọn họ bây giờ, đối phó với lũ quái vật đó ngày càng vất vả.

Hoa Vụ: "Tôi không kiến nghị anh đi ngay đợt đầu tiên, lúc này mọi người đều tranh suất, không bằng anh đi tranh trang bị...... Đợi sau khi đám người đầu tiên thí nghiệm xong, dữ liệu ổn định hơn, lúc đó đi là thích hợp nhất."

"......"

Đây còn không phải dùng đồng nghiệp của bọn họ làm đá chạm* sao?

*Đá chạm: Ẩn dụ cho một phương pháp kiểm tra độ chính xác và tin cậy.

Hoa Vụ dường như nhìn được sự nghi ngờ của bọn họ, thấp giọng nói: "Luôn có người phải gánh vác trọng trách đi trước."

Khúc Tây Viễn: "......"

Bọn họ mới nên là đám người gánh vác trọng trách đi trước kia.

Vì sao cô sẽ có loại tư tưởng phản nghịch như vậy.

"Việc này còn chưa có thông tin xác thực, bây giờ chúng ta nói những thứ này vẫn còn quá sớm." Diệp Ly Đình cảm thấy có đi hay không, còn phải xem tình hình lúc đó.

Cấp trên chắc chắn sẽ phân tích rủi ro, nếu rủi ro quá lớn, bọn họ cũng sẽ không để người tài giỏi như đội trưởng đi.

Phải biết rằng để bồi dưỡng ra được một đội trưởng thích hợp, phải hao phí biết bao nhiêu tâm huyết.

Các sếp đâu có ngu.

Ba người thảo luận một lát, cuối cùng Khúc Tây Viễn dặn dò bọn họ: "Chuyện này đừng nói ra bên ngoài."

......

......

Tin mật này của Khúc Tây Viễn, rất nhanh đã được chứng thực.

Cấp trên thông báo gọi các đội trưởng đi họp, còn để đám Khúc Tây Viễn tới quan sát tất cả quy trình.

Hơn nữa danh sách cũng được phát ra, mỗi tiểu đội ra bên ngoài công tác, có hai suất.

Không quy định chắc chắn phải là đội trưởng.

Phía trên cũng nhắc nhở bọn họ sẽ có những rủi ro nhất định, cho nên đi hay không là tuỳ vào bản thân bọn họ.

Việc này cũng còn tính là dân chủ.

Mấy ngày nay Khúc Tây Viễn vì chuyện này, vẫn luôn không thể ngủ ngon giấc.

Tuy là hắn cảm thấy lời nói của Hoa Vụ có hơi làm ảnh hưởng tình đoàn kết, nhưng đôi khi lại cảm thấy cô nói rất có lý.

Cấp trên cũng nói rõ là có rủi ro, nếu thất bại sẽ bị ô nhiễm......

Bọn họ đã gặp quá nhiều người bị ô nhiễm ở tiền tuyến.

Cho dù có cứu về được, cũng có tổn thương rất lớn đối với cơ thể.

Rất nhiều người thậm chí còn điên luôn.

Sau khi Khúc Tây Viễn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đi.

Hắn không chọn ai khác đi theo, cảm thấy bản thân đi xem thử trước, nếu không có vấn đề gì, lại để những người khác trong đội đi.

Hoa Vụ biết tin tức này, không có gì đáng ngạc nhiên.

Người ta dù sao cũng là nam chính.

Lúc Khúc Tây Viễn tới tổng bộ, Hoa Vụ dành thời gian trở về thăm quê nhà một chuyến.

Cha mẹ nguyên chủ đều khoẻ mạnh, gia đình không quá giàu có, nhưng cũng được coi là khá giả.

Bây giờ bọn họ vẫn nghĩ rằng cô đang làm việc ở công ty trước, lời trong lời ngoài đều là quan tâm đến công việc của cô.

Hoa Vụ cũng không dám nói bây giờ mình đang nhậm chức ở trung tâm cứu vớt loài người, chỉ có thể qua quít với bọn họ.

Trước khi trở lại thành phố Ngân Đồng, Hoa Vụ mời hai người, mỗi ngày không làm chuyện nào khác, chỉ quan sát bọn họ, nếu có chuyện gì bất thường thì lập tức báo cô.

Dù sao tiền lương bây giờ của cô rất cao, hoàn toàn đủ cho những khoản chi này.

Bởi vì sự can thiệp của cô, quỹ đạo bây giờ của Thu Nhã Nguyệt và ban đầu không giống nhau.

Nhưng lỡ đâu cuống quá hoá liều, lại nghĩ đến vụ này thì phải làm sao?

Phòng ngừa nguy hiểm rất quan trọng.

Sắp xếp những cái đó xong, Hoa Vụ mới trở lại thành phố Ngân Đồng.

Ngồi xe mấy tiếng, Hoa Vụ về đến nhà chỉ muốn nghỉ ngơi, kết quả lại bị Sở Ngộ chặn ngay cửa.

Cô bị kéo vào nhà bên, Sở Ngộ đặt chuột bạch nhỏ của hắn ở trước mặt Hoa Vụ, "Tôi thành công rồi."

"Uầy!" Hoa Vụ vỗ vỗ tay.

"...... Cô phản ứng kiểu gì vậy?"

Hoa Vụ vỗ tay mạnh hơn một chút, cũng tăng âm lượng khen ngợi: "Tôi biết anh nhất định sẽ thành công mà, anh chính là nhân tài!! Trái đất này không có anh thì không thể quay......"

"Câm miệng lại."

"Tôi về ngủ một giấc trước đã, tâm sự cuộc đời sau."

"......"

Sở Ngộ nhìn Hoa Vụ ra cửa, hắn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm con chuột bạch nhỏ trong hộp.

Đỉnh đầu chuột bạch nhỏ mọc một cây nấm, nhưng tứ chi lại phủ đầy vảy, lúc nó chạy bên trong, vảy sẽ nổ tung, bắn ra ngoài, đập vào hộp quan sát.

Sức lực của chuột bạch nhỏ không đủ, không đủ vảy để phá vỡ hộp quan sát.

Nhưng nếu là người......

Sở Ngộ nghĩ đến đây, thở hơi nhanh.

Hắn phải đi tìm người để thí nghiệm ở đâu đây.

Sở Ngộ đi qua đi lại trong phòng.

'Ra cửa' và 'không ra cửa' đang đánh nhau trong đầu.

Cuối cùng ra cửa chiếm thế thượng phong, hắn cầm một chiếc áo khoác màu đen không có gì đặc biệt, mặc vào, đeo khẩu trang và mũ lên.

"Meo ~"

Mèo vàng quanh quẩn bên cạnh hắn.

Sở Ngộ duỗi tay sờ sờ cằm mèo vàng, cho nó thêm thức ăn, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Sở Ngộ cầm chiếc ô đỏ, duỗi tay mở cửa.

Cửa vừa mở, Sở Ngộ liền thấy Hoa Vụ đứng bên ngoài, đang nâng tay chuẩn bị gõ cửa.

Cửa đột nhiên mở ra, cô hơi hơi nhướng mày: "Ra cửa?"

"...... Ừ." Tâm trạng đang dạt dào của Sở Ngộ, bỗng chốc bình tĩnh lại không ít, "Không phải cô đi ngủ à?"

Hoa Vụ đỡ trán, "Tôi cảm thấy thành công của anh càng đáng để ăn mừng hơn."

Sở Ngộ: "......"

"Đi thôi, mời anh ăn cơm."

"......" Sở Ngộ trầm mặc, "Không cần."

Hoa Vụ chậm rãi nặn ra một nụ cười, một tay túm hắn ra ngoài, dùng chân đá cửa lại.

......

......

Hoa Vụ tìm một nhà hàng ở gần tiểu khu, người lúc này không tính là nhiều, trong tiệm tương đối yên tĩnh.

Hoa Vụ chọn vị trí cạnh cửa sổ, cô cầm thực đơn gọi món.

Cách ăn mặc của Sở Ngộ chẳng khác nào minh tinh ra đường, hơn nữa khí chất xuất chúng kia, người đi ngang qua bên đường đều không nhịn được ngắm thêm vài lần.

Hoa Vụ chọn món xong, đưa thực đơn cho hắn.

Sở Ngộ lắc đầu, "Không cần, cô chọn đi."

Hoa Vụ lại chọn thêm một món, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ bên cạnh, đợi người rời đi xong mới mở miệng: "Anh cởi khẩu trang với mũ ra được không, đại minh tinh đi ra ngoài cũng không bọc kín mít như anh đâu...... Muốn làm chuyện phạm pháp à?"

Sở Ngộ: "......"

Hắn đi làm gì, liên quan gì tới cô.

Sở Ngộ cởi khẩu trang và mũ xuống, bưng ly nước lên muốn uống nước.

Người đối diện đột nhiên cầm lấy ly nước, đứng dậy cụng một cái vào ly của hắn, "Chúc mừng anh thí nghiệm thành công."

Sở Ngộ: "......"

"Nhiệm vụ của chúng ta là cứu vớt thế giới, anh đừng có cố tình phạm pháp." Hoa Vụ bắt đầu một khoá giáo dục tư tưởng.

Sở Ngộ ăn xong bữa cơm, trong đầu tràn ngập âm thanh 'cứu vớt thế giới' và 'đừng vi phạm pháp luật' của cô.

Lúc trước hắn đồng ý chính là để ổn định cô......

Ai thật sự muốn cứu vớt thế giới với cô chứ!!

Sở Ngộ vốn dĩ cảm thấy ăn cơm đã rất thái quá rồi.

Ai biết sau khi cơm nước xong trở về, hắn ra ngoài vứt rác, thấy Hoa Vụ đang lắp camera trước của nhà cô —— camera hướng về phía cửa nhà hắn.

Sở Ngộ dùng khuôn mặt không biểu cảm nhìn cô: "Cô đang làm gì vậy?"

"Lắp camera."

"Sao lại hướng về phía cửa nhà tôi."

"Bảo vệ anh đó." Hoa Vụ nói như lẽ đương nhiên: "Thành quả của anh quan trọng như vậy, lỡ đâu có người gây rối, hành hung anh thì phải làm sao đây? Là đồng minh của anh, tôi có quyền bảo vệ sự an toàn của anh."

"......"

Nói giám sát thành bảo vệ...... Cảm ơn cô nha.

Sở Ngộ lúc này cảm thấy cô không hổ là cùng một bọn với đám người ở Cục Quản lý, đều không biết xấu hổ như nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro