Chương 471: Sử ký xâm lấn của sinh vật lạ (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.

====

Đồng nghiệp mở tủ ra, "Nhã Nguyệt, cô đừng nghe những người này nói linh tinh, bọn họ chính là ghen tị với cô."

"Ừm......"

Thu Nhã Nguyệt thấy đồng nghiệp không chú ý đến cô, nhanh chóng quét qua tên trên tủ, tìm được tủ có dán chữ 'Kỷ Sương'.

Tủ không đóng kín, Thu Nhã Nguyệt cảm thấy đây là trời đang giúp cô ta.

"Nhã Nguyệt, đi vào không?"

Thu Nhã Nguyệt nghe thấy tiếng đồng nghiệp, mở tủ của mình ra, "À, tôi lấy quần áo đã, cô đi trước đi."

"Được rồi."

Thu Nhã Nguyệt chờ đồng nghiệp đi vào, xác định tạm thời sẽ không có người đi ra, cô lập tức đi tới trước tủ của Hoa Vụ.

Bên trong có một bộ quần áo, Thu Nhã Nguyệt lấy ra đồ cô ta đã chuẩn bị từ trước, nhớ lại vị trí Hoa Vụ bị thương, bôi thuốc lên vị trí tương ứng trên quần áo.

Phòng thay đồ không có giám sát, không cần lo lắng về việc bị chụp ảnh.

Nhưng cô ta lại không chú ý, có người đang ở lối vào phòng thay đồ, lén lút nhìn vào bên trong.

Thu Nhã Nguyệt làm xong những việc này, lập tức khôi phục quần áo về nguyên trạng, sau đó cầm đồ đạc của mình đi vào bên trong.

......

......

Thu Nhã Nguyệt không biết khi nào thuốc sẽ có tác dụng, cô ta xác định Hoa Vụ đã mặc quần áo rời đi, cũng chỉ có thể từ từ chờ.

Nhưng cho đến khi tan tầm, bên phía đội 1 cũng không có động tĩnh gì.

Ngày hôm sau, cô vào khu vực làm việc của đội 2, liền nhìn thấy có không ít người vây quanh bên ngoài.

Thu Nhã Nguyệt nhíu mày, đi đến bên cạnh nữ đồng nghiệp có quan hệ không tồi với mình: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là Nhã Nguyệt à...... Hình như Vương Tình bị ô nhiễm......" Nữ đồng nghiệp rướn cổ nhìn vào bên trong, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm hóng hớt.

Thu Nhã Nguyệt hơi chột dạ, "Cô ta không đi làm bên ngoài mà?"

Nữ đồng nghiệp gật đầu, "Đúng vậy. Nhưng Cục chúng ta cũng có rất nhiều nguồn gây ô nhiễm, có lẽ là vô tình tiếp xúc...... Điều này cũng chỉ có thể trách trong lòng cô ta có nhiều cảm xúc tiêu cực."

"Lúc trước không phải cô ta còn cãi nhau với cô sao, chính cô ta làm việc không cẩn thận, nhưng tất cả mọi người lại đi đổ cho cô, còn cố ý lại gần khiêu khích cô."

"Còn có lúc trước cố ý lan truyền tin đồn của cô, nói cô đi cửa sau, nhằm vào cô khắp nơi, bản thân cô ta cũng đâu phải là thứ tốt gì...... Bây giờ cũng coi như quả báo."

Thu Nhã Nguyệt vội vàng kéo nữ đồng nghiệp lại, không cho cô ấy nói nữa.

Ở đây có nhiều đồng nghiệp như vậy, lỡ bị người ta nghe thấy, đó không phải là đắc tội với người khác sao?

Hơn nữa trong lòng Thu Nhã Nguyệt có linh cảm không tốt.

Cô ta cứ thấy chuyện của Vương Tình này...... Có chút kỳ lạ.

"Phía Đội 1 có động tĩnh gì không?"

Nữ đồng nghiệp lắc đầu: "Không có động tĩnh gì cả. Bọn họ làm sao?"

"Không......"

Vì sao Kỷ Sương vẫn không sao?

Ngược lại là Vương Tình xảy ra chuyện......

"Tránh hết ra, đừng có chen chúc ở đây."

Người bên trong khiêng Vương Tình đi ra.

Vương Tình nằm trên cáng, trên mặt phủ đầy đường vân màu đen kỳ quái, tay chân cô ta đều bị trói lại, cả người không ngừng vặn vẹo vì đau đớn.

Trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm như quái vật nào đó.

Thu Nhã Nguyệt nhìn Vương Tình được nâng đi qua bên người mình, đưa tay che miệng mũi.

Người cuối cùng đi ra nói với những người vây xem: "Tất cả những người có tiếp xúc với Vương Tình, đều phải đi kiểm tra lại tinh thần lực."

"Ôi......"

......

......

Những người cần đi kiểm tra tinh thần lực không chỉ là người của đội 2 và những người vây xem sáng nay.

Mà là cả Cục quản lý, từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều phải đi.

Đội 1 hôm nay không có việc gì, Diệp Ly Đình nhận được thông báo, đến khu làm việc gọi bọn họ.

"Kỷ Sương đâu?"

"Mới nãy còn ở......"

Tân Vĩ nhìn xung quanh, sau đó thấy Hoa Vụ đi vào từ cửa, "Ở đó."

Diệp Ly Đình: "Cô mới đi đâu đó?"

"Đi vệ sinh, chuyện này đội phó Diệp cũng muốn biết sao?"

Diệp Ly Đình: "...... Tất cả mọi người phải đi làm kiểm tra, bây giờ chúng ta qua đó."

Trên đường đi, Tân Vĩ hóng chuyện với Hoa Vụ: "Thật kỳ lạ, Vương Tình chỉ là một người lo giấy tờ, sao lại tiếp xúc được với nguồn lây nhiễm? Chẳng lẽ có người vi phạm quy định, mang nguồn gây ô nhiễm vào khu vực bình thường?"

Hoa Vụ thả tay xuống: "Có lẽ là cô ta bị lây nhiễm ở bên ngoài."

Tân Vĩ nghĩ lại thấy cũng có thể: "Lây ở bên ngoài cũng đỡ, nếu là bị nhiễm trong Cục thật, lại phiền to."

Hoa Vụ vừa xếp hàng làm kiểm tra xong đi ra, đúng lúc đụng phải Thu Nhã Nguyệt.

Thu Nhã Nguyệt lộ vẻ sửng sốt rõ ràng, ánh mắt theo bản năng rơi vào chỗ bị thương trên tay Hoa Vụ.

Chẳng lẽ mình bị lừa?

Sao cô ta vẫn không bị gì?

Hay là hiệu quả chậm......

Thu Nhã Nguyệt đang nghĩ không ra, người xung quanh đột nhiên nhìn về phía sau.

Ở cuối hành lang, vài người đàn ông mặc đồng phục màu xanh dương đang đi đến.

Quần áo của họ in bốn chữ lớn 'An ninh trật tự', với vũ khí và dùi cui điện bên hông, khắp hành lang đều là tiếng bước chân nhịp nhàng của họ.

Người của bộ phận trật tự đến lúc này, nhất định là vì chuyện của Vương Tình.

Cho nên Thu Nhã Nguyệt không cảm thấy họ tới vì cô ta, dù sao cô ta căn bản không biết vì sao Vương Tình lại thành ra như vậy.

Thu Nhã Nguyệt theo bản năng đứng sang một bên.

Nhưng mà, người đối diện lại dừng ngay trước mặt cô.

"Thu Nhã Nguyệt."

Đáy lòng Thu Nhã Nguyệt giật thót một cái: "...... Có chuyện gì sao?"

"Mời cô đi với chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra với chúng tôi."

"Điều tra cái gì?" Thu Nhã Nguyệt hơi hoảng hốt.

Những người trong bộ phận trật tự lại không muốn nói, chỉ muốn đưa cô ta rời đi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Không biết......"

"Chẳng lẽ cô ta cũng bị ô nhiễm?"

"Nếu cô ta bị ô nhiễm, sao lại là người của bộ phận trật tự lại đến đưa cô ta đi."

"Cũng đúng, không phải là chuyện của Tiểu Vương có liên quan tới cô ta chứ? Tôi nghe nói lúc trước hai người bọn họ bất hòa......"

Ánh mắt Thu Nhã Nguyệt đảo qua người bốn phía, những ánh mắt soi mói, nghi hoặc và hóng hớt kia rơi vào trên người cô ta.

Chuyện của Vương Tình, chẳng lẽ là......

Trên mặt Thu Nhã Nguyệt nhất thời trắng bệch vài phần.

"Thu Nhã Nguyệt, mong cô hãy hợp tác." Thái độ của đồng nghiệp trong bộ phận trật tự cứng rắn.

Người của bộ phận trật tự có quyền giám sát và thực thi pháp luật với bọn họ, Thu Nhã Nguyệt cũng không dám cãi với người ta ở đây.

Cô ta liếc nhìn Hoa Vụ.

Hoa Vụ cũng đang nhìn cô ta, tầm mắt giao nhau trong không khí, người đối diện kéo khóe môi cười, mi mắt cong cong, nụ cười rực rỡ.

Đồng tử Thu Nhã Nguyệt hơi co rụt lại.

Trong một khoảng khắc, dường như mọi chuyện đều đã sáng tỏ.

Cô nhấc chân lên muốn đi về phía Hoa Vụ: "Cô......"

"Thu Nhã Nguyệt!" Người của bộ phận trật tự quát lớn một tiếng, ngăn cản cô ta, "Mong cô phối hợp!

Thu Nhã Nguyệt siết chặt hai tay, mặt tái mét đi với người của bộ phận trật tự.

"Bộ dạng kia của Vương Tình, không phải thật sự là do cô ta hại chứ?"

"Rốt cuộc là thù lớn đến mức nào, mà phải làm cho nhà người ta bị ô nhiễm chứ, đây là muốn mạng......"

......

......

Sau khi Thu Nhã Nguyệt bị đưa đi, chỉ vài giờ sau, đã có tin tức truyền ra.

Vương Tình được điều trị xong, đã ổn định trạng thái, tạm thời không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.

Cô ta tự mình xác nhận, là Thu Nhã Nguyệt hãm hại mình.

Hôm qua cô ta tận mắt nhìn thấy Thu Nhã Nguyệt đứng trước tủ của mình, nhưng sau khi Thu Nhã Nguyệt rời đi, lục xem một chút, lại không phát hiện ra gì bất thường.

Sau đó, cô ta bị ô nhiễm một cách khó hiểu.

Các hoạt động trong cục của cô ta đều đúng quy định, không làm trái bất kỳ quy định nào, không thể bị ô nhiễm tại nơi làm việc.

Điểm đáng ngờ duy nhất là Thu Nhã Nguyệt.

Thu Nhã Nguyệt đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Nhưng những người trong bộ phận trật tự, đã đo lường được các chất gây ô nhiễm còn sót lại trên quần áo của Vương Tình.

Còn tìm được một ít chất gây ô nhiễm chưa sử dụng hết ở chỗ làm việc của Thu Nhã Nguyệt.

Sau khi kiểm tra, xác định là cùng một chất.

Mà chưa qua vài giờ, tất cả mọi người thấy một video được gửi tới trên trang web trao đổi nội bộ của Cục quản lý.

Video rất tối, nhưng âm thanh khá rõ ràng.

Đó là giọng nói của Thu Nhã Nguyệt và một người đàn ông.

Lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, đại khái cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro