Chương 477: Sử ký xâm lấn của sinh vật lạ (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.

====

Hoa Vụ đặt một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa, nhìn về phía thang máy, thỉnh thoảng xem thời gian trên điện thoại.

1 giờ sáng.

Sở Ngộ chưa về.

2 giờ sáng.

Chưa về.

4 giờ sáng......

Suy nghĩ Sở Ngộ không trốn ban đầu của Hoa Vụ, biến thành có thể hắn đã trốn......

Quả nhiên cô vẫn quá lương thiện.

Sắc trời dần sáng, mưa cả đêm, dần dần tạnh hẳn.

Tầng trên và tầng dưới cũng dần có tiếng người sinh hoạt.

Hoa Vụ thở dài, đứng dậy chuẩn bị trở về ngủ bù.

Cô vừa xoay người, bên thang máy 'đinh' một tiếng, người đàn ông dáng người thẳng tắp cầm ô đỏ từ trong thang máy đi ra.

Tầm mắt hai người va nhau trong không khí.

Tóc Sở Ngộ hơi ướt, giống như đã dầm mưa ở bên ngoài.

Trong tay ngoại trừ ô đỏ còn có một cái túi đồ ăn mang đi ở cửa hàng ăn sáng dưới lầu, cùng với cái túi màu xám của Hoa Vụ.

Sở Ngộ dời tầm mắt trước tiên, đi về phía nhà mình.

"Tôi còn tưởng là anh chạy rồi?"

"Tại sao tôi phải chạy." Sở Ngộ vừa mở cửa, vừa trả lời cô.

"Ôm tiền bỏ trốn chứ sao."

Sở Ngộ mở cửa, ném cái túi màu xám trong tay cho cô, rất có thái độ 'Tôi không thèm'.

Hoa Vụ theo hắn vào cửa, "Sao anh lâu về thế?"

"......" Đương nhiên là bởi vì hắn muốn chạy.

Về phần vì sao không chạy......

Bởi vì mèo của hắn vẫn còn ở nhà.

Sở Ngộ cảm thấy không thể vứt bỏ mèo của hắn.

Sở Ngộ chột dạ, nhưng giọng nói lại thập phần cứng rắn: "Tôi làm gì đâu cần báo cáo với cô nhỉ?"

Sở Ngộ thay giày vào phòng ngủ, mèo vàng cả đêm không nhìn thấy chủ nhân, meo meo chạy ra, âm cuối hơi rung, nũng nịu.

Mèo vàng vểnh đuôi lên, cọ qua cọ lại chân Sở Ngộ.

"Sao anh lại về?"

"Đây là nhà tôi, tôi không về thì đi đâu?"

Lúc đó Sở Ngộ đã ngồi lên xe rời khỏi thành phố Ngân Đồng.

Lúc ngồi trong xe, hắn nghĩ về con mèo của mình, nghĩ về......

Sở Ngộ liếc Hoa Vụ một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Hắn là vì mèo!!

Mặc kệ Hoa Vụ hỏi như thế nào, Sở Ngộ đều trả lời rất cẩn thận, không lộ ra bất kỳ sự thật là hắn có ý đồ bỏ trốn nào.

Hoa vụ tuy rằng có nghi ngờ, nhưng cũng không bắt được nhược điểm.

......

......

Sở Ngộ đi tắm rửa, thay quần áo thoải mái đi ra, Hoa Vụ ngồi trên sô pha trong phòng ngủ ăn sáng.

Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, không hề lạnh, cho nên Sở Ngộ chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Cổ áo ngủ còn chưa cài xong, lộ ra mảng lớn da trong lồng ngực.

Mái tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống, nước rơi xuống xương quai xanh, chậm rãi trượt vào sâu trong cổ áo.

Sở Ngộ nhận thấy được tầm mắt của Hoa Vụ, lập tức khóa cổ áo lại.

Anh lấy khăn mặt dùng sức lau tóc, nhìn về phía cô: "Cô đúng là không khách sáo chút nào."

Hoa Vụ 'a' một tiếng, "Không phải anh mua phần cho hai người sao?"

"Một mình tôi ăn phần cho hai người không được à?"

Hoa Vụ im lặng: "Vậy chút nữa anh đi mua thêm đi"

Ta chờ mi cả đêm, ăn có chút đồ ăn sáng của mi thì sao chứ!

Ta còn chưa tính sổ với mi, mi còn không biết xấu hổ mỉa mai ta!

Ta chiều mi quá rồi đúng không!

Sở Ngộ: "......"

Sở Ngộ tùy tiện lau tóc hai cái, kéo một cái ghế tới, ngồi đối diện bắt đầu ăn.

......

......

Trong khi Sở Ngộ đang ăn, Hoa Vụ đi ra khỏi phòng ngủ.

Sở Ngộ cho là cô trở về, ai ngờ đi ra liền nhìn thấy cô đứng bên ngoài hộp kính, đang quan sát qua lại.

Cô liếc thấy hắn, lập tức lên tiếng: "Cái hộp kính này của anh, có phải là cùng một chất liệu với lồng kính ở trụ sở không?"

"Cô muốn làm gì?"

"Hì hì......"

"Không có cửa!" Sở Ngộ không đợi cô nói ra miệng, trực tiếp từ chối.

"Anh Sở, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, ai cũng không thể chạy thoát, anh nói xem những người trong Cục quản lý, có thể có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của 'cửa' không?"

"......"

"Anh cũng không muốn chúng ta bị bắt chứ?"

"......"

Sở Ngộ sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy, Hoa Vụ để cho hắn tự suy nghĩ, cô trở về ngủ bù.

Cô vừa mở cửa, một giây sau liền đóng sầm lại.

"Lại gì nữa......"

Sở Ngộ còn chưa nói hết, đã bị Hoa Vụ che miệng lại.

Cả người Sở Ngộ lảo đảo một chút, tựa vào tủ cửa chính.

Hai người dựa rất gần nhau, hơi thở giao hòa, mập mờ nói không nên lời.

Sở Ngộ không nhúc nhích, ánh mắt liếc về phía cửa chính.

Ngoài cửa, có vài người lặng lẽ đi ra khỏi thang máy, họ nhanh chóng đến gần phòng Hoa Vụ.

Một trong số họ áp tai vào cửa trước, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Sau đó, anh ta giữ tay nắm cửa, cũng không thấy có động tác nào khác, tay nắm cửa dễ dàng ép xuống, mở ra một khe cửa.

Cửa phòng từ từ mở ra, người phía sau nối đuôi nhau đi vào.

Họ nhanh chóng kiểm tra tất cả các phòng.

"An toàn, không có người."

"An toàn, không có người......"

"Mục tiêu không có ở nhà."

Họ lục soát toàn bộ ngôi nhà một lần nữa, có lẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì hữu dụng, đợi thêm một lúc rồi rời đi.

Xác định bên ngoài hành lang không còn động tĩnh, Hoa Vụ buông Sở Ngộ ra.

"Sao lại tìm đến nhanh như vậy...... Có phải vì hôm qua tôi không đi làm thêm giờ? Hay là Khúc Tây Viễn bán đứng tôi?"

Sở Ngộ nhìn Hoa Vụ lầm bầm, lúc này cô vẫn dựa vào hắn, không lui ra, hắn cũng không lên tiếng.

Hoa Vụ cảm thấy có lẽ là hôm qua cô không đi tăng ca, cộng với cuộc điện thoại Khúc Tây Viễn gọi cho cô sau đó.

Đồ ngốc Khúc Tây Viễn kia, biết đổi điện thoại công cộng, nhưng lại gọi tới số do Cục phát cho cô.

Có vẻ như không thể giữ được công việc của cô rồi.

Tiếc tiền lương tháng này, làm không công rồi.

Tất nhiên Hoa Vụ định đi trộm cửa, cũng đã dự đoán được khả năng bại lộ.

Cũng còn may, tối hôm qua cô đã thay quần áo của mình sau khi trở về, tất cả các thiết bị được Cục phát cho đều được đặt ở nhà.

Cô chỉ mang theo điện thoại cá nhân.

Hoa Vụ vỗ vào vai Sở Ngộ, "Chúng ta phải rời khỏi nơi này."

Sở Ngộ vô tình nói: "Cô."

Người kia chỉ đến nhà cô ấy, chứng minh rằng họ không biết hắn là ai và sống ở đâu.

Hoa Vụ khiếp sợ: "Anh không đi với tôi sao?"

Biểu cảm Sở Ngộ hơi thay đổi, mấy chữ kia đập vào ngực hắn, hóa thành dòng khí nóng, tim đập thình thịch khơi dậy một loại rung động bí ẩn nào đó.

Tai Sở Ngộ hơi nóng lên, "Ai...... Ai muốn đi với cô chứ?"

"Thu dọn đồ đạc đi."

"......"

Cô ta có nghe mình nói không vậy.

......

......

Kho hàng Tứ Hải.

Sở Ngộ đứng ở lối vào kho hàng, nhìn vào bên trong, kho hàng đã được trang trí đơn giản, tách ra thành vài khu vực, còn có một tầng hai.

"Cô chuẩn bị từ lúc nào vậy?"

"Lúc chuẩn bị trộm cửa đó, hành sự đương nhiên phải suy tính đường chạy cho mình." Hoa Vụ mời hắn vào, giới thiệu một không gian được ngăn cách bằng kính trong kho hàng, "Nhìn đi, tôi thậm chí còn chuẩn bị cho anh một phòng thí nghiệm."

"......"

Tôi cảm ơn cô nha.

Chỉ một cái phòng kính đã bảo là phòng thí nghiệm......

Nhưng nơi này thực sự lớn hơn nhiều so với phòng khách của hắn.

Hoa Vụ đưa hắn lên tầng hai, "Có hai phòng, anh muốn ở phòng nào?"

Cả hai phòng đều lớn như nhau, không có gì khác biệt.

Sở Ngộ ôm mèo vàng, chọn đại một phòng.

"Từ hôm nay trở đi, đây chính là ổ...... Nhà của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro