Chương 560: Thứ nữ sẽ không dễ 'go die' (Kết thứ 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Sư phủ.

Người hầu bưng khay vào trong phòng, thấy thanh niên ngồi ở mép bàn nghịch hộp hương, hắn do dự tiến lên, thấp giọng nói: "Đại nhân, nô tài bảo phòng bếp cho người một ít canh ngân nhĩ."

"Ta không đói bụng, không cần." Giọng thanh niên lãnh đạm.

"Đại nhân, người không ăn cái gì cả ngày hôm nay rồi, ít nhiều gì người cũng ăn một chút đi." Người hầu đánh bạo khuyên: "Sáng ngày mai người còn phải tiến cung......"

Động tác của thanh niên dừng lại, thật lâu sau mới nói một tiếng: "Bỏ xuống đi, lát nữa ta ăn."

"Vâng."

Người hầu vội vàng đặt canh ngân nhĩ xuống, tầm mắt hắn dừng ở trên hộp hương, có chút lo lắng, "Đại nhân, Xuân Phong Túy này, người nên dùng ít thôi......"

Thanh niên xua xua tay, ý bảo hắn đi xuống.

Người hầu thở dài, cung kính rời khỏi phòng.

Sư Dư ngồi một lát, uống hết canh ngân nhĩ đã lạnh, châm lửa lư hương trong tay, đứng dậy tắt nến đi, nằm lên trên giường, nhắm mắt lại.

Xuân Phong Túy, có thể khiến người ta nhanh chóng đi vào giấc mộng.

Cảnh trong mộng, là người/việc ngày đêm tơ tưởng.

Từ sau khi Ỷ Trúc cư bị khóa lại, hai tháng này, Sư Dư đã quen dùng Xuân Phong Túy trước khi ngủ.

Nhưng mà trong mộng của hắn chỉ có sương mù trắng xoá.

Hắn đứng ở trong sương mù, không thể phân biệt được rõ phương hướng, cũng không thấy được người mà hắn muốn thấy.

Tối nay Sư Dư vốn tưởng rằng giống như trước đây, chỉ thấy được sương mù trắng xóa kia.

Nhưng mà Sư Dư phát hiện sương mù hôm nay rất nhạt, có thể mơ hồ thấy được chỗ sâu trong sương mù có cái gì đó.

Hắn nhấc chân đi về phía bên kia.

Sương trắng tan đi, hình dáng kiến trúc mơ hồ dần dần rõ ràng, hiện ra ở trước mặt hắn.

Là Ỷ Trúc cư.

Cửa viện Ỷ Trúc cư mở một nửa, hắn đi tới cửa, cửa đã bị người kéo ra từ bên trong.

"Công tử, người về rồi à." Giọng nói thật thà của đồ tể vang lên, "Cô nương, Sư công tử về rồi."

Bên trong truyền đến một giọng nói lười biếng: "Về thì về, ngươi ồn ào cái gì."

Trái tim trong lồng ngực Sư Dư nhanh chóng nhảy lên, mỗi một lỗ chân lông đều bắt đầu run rẩy.

Nàng ấy ở bên trong......

"Công tử mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm đó."

Bông tuyết thổi qua trước mặt Sư Dư, hắn cúi đầu thì phát hiện mình đang mặc áo khoác lông chồn rất dày, dưới chân dẫm lên tuyết trắng mềm mại.

Đảo mắt một cái, toàn bộ sân đã được bao phủ một lớp màu bạc, tuyết phủ trắng xóa.

Sư Dư cất bước tiến vào trong viện, hắn bước nhanh về phía căn phòng kia của Hoa Vụ, đẩy cửa phòng ra.

Nhưng mà trong phòng không có một bóng người.

"......"

Rõ ràng vừa rồi hắn nghe thấy giọng của nàng.

Vẫn......

Không thấy được sao?

Không biết đồ tể đứng ở bên cạnh hắn từ khi nào, giọng sâu kín: "Nếu công tử muốn gặp cô nương, vì sao không đi tìm cô nương chứ?"

Sư Dư nhìn căn phòng trống rỗng, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta đi tìm nàng ấy thì có tác dụng gì? Nàng ấy lại không thích ta."

"Nhưng mà cô nương đồng ý ở bên cạnh công tử mà, vì sao người cứ phải cố chấp như vậy chứ." Giọng đồ tể âm u lạnh lẽo, giống như bọc cả mảnh băng, có chút gai góc.

"......" Sư Dư xoay người, nhìn về phía đồ tể, "Nàng ấy không thích ta, vì sao ta phải ở bên cạnh nàng ấy chứ?"

"Nhưng công tử tra tấn mình như vậy có tác dụng gì? Người đi tìm cô nương, ít nhất có thể ở bên cạnh cô ấy không phải sao?"

"......"

......

......

Sư Dư bừng tỉnh từ trong mộng, ôm ngực thở dốc, cảnh cuối cùng trong mơ, là tuyết trắng che trời lấp đất vùi lấy hắn.

Hắn không thể thở, không thể kêu cứu......

Hắn có thể cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương.

Thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình xói mòn......

Sư Dư dừng lại một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn căn phòng, lư hương đã tắt, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng.

Thời gian một đêm, ở trong mộng, cũng chỉ được một lát.

Sư Dư đứng dậy gọi người, chuẩn bị tiến cung.

"Đại nhân, sắc mặt người không tốt lắm......" Người hầu cẩn thận nhắc nhở.

Sư Dư: "Không sao."

Người hầu cũng không dám nói thêm cái gì, vị này chủ tử nhìn hầu hạ khá dễ, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi.

Sư Dư đợi ở trong cung một buổi sáng, khi chuẩn bị rời khỏi cung, lại bị công chúa gọi lại.

"Xuân Phong Túy lần trước ngươi cho ta còn không? Không ngờ lại có ích như vậy, thật sự có thể gặp người mình muốn gặp ở trong mộng."

"Công chúa dùng hết rồi?"

"Đúng vậy." Công chúa duỗi tay đòi hắn: "Ngươi mau cho ta thêm chút nữa đi."

"......"

Sư Dư trầm mặc, nói: "Xuân Phong Túy dùng nhiều hại thân, công chúa chớ lạm dụng."

"Không phải bản thân ngươi cũng dùng à." Công chúa bĩu môi.

"Vi thần há có thể so sánh với công chúa."

"Ài...... Ngươi đừng nói những câu vớ vẩn đó nữa, ngươi còn hay không thế?" Công chúa không nghe lời vô nghĩa.

"......"

Sư Dư không dám tiếp tục đưa công chúa, sợ xảy ra chuyện gì, tìm cái lấy cớ nói hết rồi.

Tuy rằng công chúa thất vọng, nhưng cũng không có bắt buộc hắn giao ra.

Sư Dư đi từ chỗ công chúa ra, ngồi trên xe ngựa trở về phủ.

Ngay cả công chúa cũng có thể gặp người mình muốn gặp ở trong mộng, nhưng hắn ngay cả mặt nàng cũng không nhìn thấy.

Sư Dư nhìn màn xe đong đưa, suy nghĩ bay xa.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, phát hiện xe ngựa đã dừng lại, "Sao lại dừng?"

"Công tử, phía trước có người gây chuyện." Giọng của người hầu truyền vào từ bên ngoài, "Chúng ta bị chặn lại."

Sư Dư vén rèm lên nhìn về phía đám người náo nhiệt.

Có một nam nhân ăn mặc lôi thôi nam nhân bị mấy tên mặc y phục người hầu vây quanh đánh đập, chắc là mạo phạm đến đối phương.

Sư Dư vừa định buông rèm xuống, ánh mắt quét đến đám người phía sau, thiếu nữ an tĩnh đứng ở nơi đó.

Nàng nhìn đám người gây sự kia, dáng vẻ dường như rất hứng thú.

Tay nắm rèm xe của Sư Dư siết chặt, ánh mắt không có cách nào rời khỏi một tấc.

Lương thị đeo khăn che mặt, được Xuân Thiền đỡ đi đến bên cạnh nàng, hai người nói gì đó, sau đó nàng tiếp nhận vị trí của Xuân Thiền, đỡ Lương thị rời đi.

Thiếu nữ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hắn bên này.

Sư Dư phắt cái buông rèm xe.

Nếu tình cảm của hắn không được đáp lại, vậy bọn họ ở bên nhau có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng mà......

Tay nắm lấy y phục của Sư Dư chậm rãi dùng sức.

"Đại nhân, sao người lại xuống dưới? Đại nhân...... Đại nhân người đi đâu?"

Người hầu trơ mắt nhìn đại nhân nhà hắn, biến mất ở trong đám người náo nhiệt.

......

......

Sư Dư đi theo không gần không xa, nhìn nàng dẫn theo Lương thị dạo qua từng cửa hàng.

Đảo mắt mới chỉ được một lát, trong tay Xuân Thiền đã nhiều hơn không ít thứ.

Từ những vật phẩm mà họ mua, Sư Dư phát giác được có khả năng nàng sẽ rời đi......

Nàng ấy phải rời khỏi đây.

Sư Dư dừng bước, nhìn mấy người tiến vào một cửa hàng.

Hắn không hiểu sao lại có một xúc động muốn đi vào.

Nhưng mà cỗ xúc động này rất nhanh đã bị hắn áp xuống.

Trước khi mấy người đi ra, Sư Dư xoay người rời đi, phảng phất như là trốn tránh, vội vàng rời khỏi nơi đó.

Nhưng mà khi hắn trở lại trong phủ, trời đã tối rồi.

Người hầu chờ ở bên ngoài phủ, nôn nóng không thôi, "Ôi trời đại nhân, người đi đâu thế ạ? Sao bây giờ mới về?"

Sư Dư mất hồn mất vía đi vào bên trong.

"Đại nhân? Đại nhân ngài làm sao vậy?"

"Đại nhân......"

Sư Dư nhốt bản thân trong phòng, người hầu vài lần gõ cửa cũng không đi vào được, chỉ có thể đi qua đi lại ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro