Chương 567: Vọng tưởng trời sao (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh

Edit by Phong Tuyết Vô Ngân

Beta by DMP.

====

Phương Lang rất muốn tìm cơ hội tố cáo bọn họ, sau đó cậu ta có thể thoát khỏi đám người ma quỷ này, trở về cuộc sống bình thường vốn có của mình.

Nhưng chỉ cần cậu ta nghĩ đến Hoa Vụ, sống lưng liền nhịn không được phát lạnh.

Cậu ta núp trong bóng tối, nhìn đồng đội cũ ở đằng kia.

Bây giờ cậu ta chỉ cần đi ra ngoài, nói với bọn họ...

Phương Lang do dự, cuối cùng chỉ có thể nhìn những người đó đi về một hướng khác.

Cậu ta vừa nuốt nước mắt vào trong, vừa đi trên hành lang, mở một cánh cửa kim loại, lắc mình đi vào.

...

Phía bên kia.

"Cô không sợ thằng nhóc đó chạy à?" Cô lại thản nhiên thả người chạy như vậy, đây dù sao cũng là địa bàn của người ta đó.

Đến lúc đó nó tìm người đến bắt bọn họ, chạy cũng không thoát.

Tác phong làm việc của cô là không bao giờ cân nhắc hậu quả à?

Hồ Lợi hối hận vì lỡ lên nhầm thuyền giặc của cô.

"Chạy thì chạy thôi, bắt thêm một lần nữa là được." Hoa Vụ dựa vào bên giường, gác chéo chân lên giống như đại gia.

Hồ Lợi: "..."

"Sao cô muốn thoát khỏi đây?"

"..." Hoa Vụ dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn ông ta, giơ tay chỉ hoàn cảnh xung quanh: "Ông thích ở đây hả? Không ngờ được, ông còn rất có... Tinh thần chịu khổ."

Nói xong, Hoa Vụ làm động tác vỗ tay cho ông ta.

"Tấm gương tốt, xứng đáng cổ vũ." Hoa Vụ vỗ tay xong, trực tiếp giơ ngón tay cái lên: "Hay là bọn ta đi còn ông ở lại đây? Để ông hưởng thụ đàng hoàng."

Hồ Lợi: "..."

Thật sự là không cần đâu.

Hồ Lợi giải thích ý của mình: "Người bình thường rơi vào hoàn cảnh này đều không muốn giãy giụa nữa."

Hoa Vụ: "Ta không phải người bình thường."

Hồ Lợi: "..."

Ngẫm lại hành vi trước đó của cô, hình như cũng đúng.

"Vậy thì cô là ai?"

Hoa Vụ quay đầu nhìn bốn phía, ngoắc ngoắc ngón tay với Hồ Lợi.

Hồ Lợi cũng nhìn bốn phía theo, hai bên đều có người của ông ta canh giữ, căn bản không cần nói chuyện như kẻ trộm thế này.

Nhưng ông ta chỉ hơi do dự một chút, vẫn tiến lại gần.

Hoa Vụ lấy tay che miệng, thần thần bí bí nói: "Thật ra ta là công chúa của đế quốc..."

Hồ Lợi ngồi lại chỗ cũ, lên tiếng giễu cợt: "Sao cô không nói cô là nữ vương của đế quốc luôn đi."

Cô nói phét kinh thật.

Lại còn công chúa của đế quốc...

Hồ Lợi liếc cô một cái: "Sợ là cô cũng không biết mấy tháng trước công chúa của đế quốc đã qua đời."

Công chúa của đế quốc - Hoa Vụ - đã qua đời ha ha một tiếng, gãi gãi đầu, cuối cùng chốt: "Ta là chủ nhân hiện tại của ông."

"..."

Người xung quanh lần lượt ngủ hết, cả ngày hôm nay bọn họ đã quá mệt mỏi, mới chỉ một lát, hai bên, phía trên đều có tiếng ngáy vang lên.

Hồ Lợi ngồi im một lúc, lại hỏi Hoa Vụ hoàn toàn không định ngủ: "Đến sáng sớm mai nó vẫn chưa về thì phải làm sao?"

Phương Lang kia trông rất nhát gan...

Ai biết được liệu cậu ta có thể phản bội họ không?

Cho dù không bán đứng bọn họ, cậu ta có thể mang tin tức về trước sáng sớm sao?

"Vậy thì đi làm." Hoa Vụ nói: "Không rõ vị trí phi thuyền, muốn chạy cũng chạy không thoát... Các người biết lái phi thuyền không!?"

Cô không biết lái phi thuyền đâu!!!

Hồ Lợi: "..."

Hồ Lợi nghẹn lời, gật đầu xuống, bọn họ là hải tặc tung hoành ngoài kia, có ai không biết lái phi thuyền đâu.

...

Phương Lang quả nhiên không trở về đúng giờ, lúc trước Hồ Lợi còn tưởng rằng Hoa Vụ nói đi làm là nói đùa, nhưng Phương Lang không trở về, cô lại thật sự đi đến nhà máy với những người khác.

Ban ngày không thể ở trong phòng kim loại kia, cho nên đám người Hồ Lợi cũng chỉ có thể đi theo.

Nhà máy này gia công một loại viên năng lượng, ngoại trừ mệt, những thứ khác còn khá tốt, những quản sự kia trông coi cũng không tính là nghiêm.

Dù sao nếu làm không đủ số lượng, cuối cùng người không nhận được thức ăn chính là mình.

Để nhét đầy bao tử, sẽ không có ai lười biếng.

Chờ bọn họ từ nhà máy trở lại phòng kim loại, Phương Lang vẫn chưa trở về.

Có người mò đến bên cạnh Hồ Lợi, nhỏ giọng nói: "Anh Lợi, anh nghĩ thằng nhóc kia có chạy không?"

Bây giờ còn chưa có người đến bắt bọn họ, có lẽ Phương Lang không có bán đứng bọn họ.

Hồ Lợi: "Chờ một chút."

"Em thấy quản lý ở đây không nghiêm ngặt lắm, chúng ta tìm một cơ hội..." Gã vươn hai ngón tay, làm động tác đi bộ trong lòng bàn tay.

Khả năng đi một bước tính ba bước của Hồ Lợi tốt hơn tên đàn em này: "Phi thuyền ở đâu cũng không biết, dùng cánh tay này của mày bay lên trời hả?"

Bây giờ mục tiêu của bọn họ giống với Hoa Vụ.

Không cần náo loạn vào lúc này.

"Anh Lợi, anh đừng lo lắng. Lần trước chẳng qua là do chúng ta khinh địch, lần này chắc chắn sẽ không để cho ả kiêu ngạo nữa."

"Kiêu ngạo cái gì?"

"Đương nhiên là..."

Đàn em đang nói chuyện bỗng cứng đờ, lắc lắc đầu.

Thiếu nữ chắp tay sau lưng, cười khanh khách đứng ở phía sau bọn họ.

"..."

Cô đi đường không phát ra tiếng à?

"Ta khuyên các người vẫn nên an phận, ta có thể đánh các người một lần, đương nhiên có thể đánh các người lần thứ hai, đừng để phải ném mạng ở hành tinh hoang vu này."

Lúc nói câu này thiếu nữ vẫn còn cười.

Nụ cười kia thân thiết hòa ái, nhưng trong mắt đám người Hồ Lợi thì đó đâu phải thân thiết hòa ái gì.

Đó chính là tiếu lí tàng đao*.

*nụ cười ẩn chứa sự nguy hiểm.

Ký ức lúc trước xông lên đầu, không ai dám lên tiếng.

"Anh Lợi, thằng nhóc kia đã trở lại..."

Đàn em canh chừng dẫn Phương Lang tới.

...

Khu vận chuyển.

Trong nhà kho chất đống rất nhiều hộp, máy móc và mọi người đang di chuyển qua lại.

Cách đó không xa có một chiếc phi thuyền vận tải đang bốc hàng.

"Nhanh lên, lô hàng này nhất định phải xuất phát hôm nay, tăng tốc độ lên!"

"Bên kia đang làm gì vậy? Tập trung lại đi!"

Người trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm phi thuyền vận tải, cơ thể vọt qua chỗ người máy vận chuyển, cực nhanh tiếp cận khoang hàng của phi thuyền.

Hắn nhanh chóng tận dụng góc khuất của các người máy, tiến đến cửa vào khoang hàng hóa.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào khoang hàng hóa, một người máy phía trước trượt đi, lộ ra cảnh tượng đối diện.

Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đối diện có mấy người mặc quần áo vận chuyển, lén trốn sau hàng hóa.

Hai bên không hẹn mà cùng nhìn nhau.

"..."

"..."

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.

...

Hoa Vụ nhìn theo tầm mắt của bọn họ, bên kia có một thanh niên trốn ở phía sau đống hàng.

Dường như cũng giống bọn họ, thanh niên kia lẻn lên khoang chứa hàng.

Hoa Vụ: "Quen à?"

Hồ Lợi cắn răng: "Ân Phùng."

"Ồ." Con ngươi Hoa Vụ sáng ngời: "Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, bắt hắn lại đây."

Hồ Lợi: "..."

Giọng điệu của cô hưng phấn như vậy là sao?

Đám người đi tìm Ân Phùng như bọn họ cũng không hưng phấn như vậy đâu!

Không biết vì sao, bây giờ Hồ Lợi hơi không muốn bắt Ân Phùng.

Ân Phùng có thể cảm thấy mình không phải là đối thủ của nhiều người như bọn họ, bắt đầu lui về phía sau, không định lên khoang hàng nữa.

"Hắn muốn chạy, đi mau." Hoa Vụ thúc giục Hồ Lợi.

"..."

Nơi này khắp nơi đều có camera, bị phát hiện thì xong đời!

Nhưng mà Hoa Vụ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cô trông như sẽ đẩy bọn họ ra nếu bọn họ không đi...

Hồ Lợi nháy mắt với các tiểu đệ, bọn họ nhanh chóng chia làm hai nhóm, đuổi theo hướng Ân Phùng.

Hoa Vụ để Phương Lang tự lên khoang hàng trước, cô cũng mò qua bên kia.

Tốc độ của Ân Phùng không tính là nhanh, Hồ Lợi rất nhanh đã đuổi kịp hắn.

Hoa Vụ không tới gần, chỉ nhìn bọn họ giao thủ, quan sát tình hình xung quanh, phòng ngừa có thế lực thứ ba tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro