Chương 596: Vọng tưởng trời sao (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.

====

Sự việc không có phát triển đến nỗi trộm phi thuyền của Trùng tộc, chiếc phi thuyền này sau khi chất đầy chiến lợi phẩm, rất nhanh đã khởi hành đến một nơi được xác định trước.

Hoa Vụ còn hơi thất vọng một chút, như thể không trộm phi thuyền là chuyện lớn ăn năn cả đời.

Ân Phùng không hiểu cô.

Hắn cũng không muốn hiểu.

Dù sao đầu óc của vị công chúa nhỏ này vẫn luôn không bình thường cho lắm.

Lúc này bọn họ trốn ở một nơi coi như an toàn, trên hành lang cách một bức tường, thỉnh thoảng có tiếng Trùng tộc sột sột soạt soạt bò qua.

Trong không gian nhỏ hẹp, mùi không mấy dễ chịu, Hoa Vụ ngồi dưới đất dùng ống tay áo che mũi lại, mơ màng sắp ngủ.

Ân Phùng ngồi ở bên cạnh cô, người còn lại ngồi rải rác ở những nơi khác nhau.

Không biết còn phải ở lại bao lâu, Hoa Vụ ngồi trên nền đất cứng khó chịu vô cùng, cô nhìn xung quanh, dịch về phía Ân Phùng.

Ân Phùng liếc mắt nhìn cô một cái, cho rằng cô có chuyện muốn nói, ai biết cô thò đầu ra quan sát hắn trong chốc lát, đột nhiên dựa lại, đầu gối lên bả vai hắn.

Ân Phùng: "Làm gì?"

"Dựa một chút, khó chịu." Hoa Vụ còn rất hùng hồn.

Ân Phùng rụt vai lại, đầu Hoa Vụ dựa hụt, cả người ngã vào hắn.

Ân Phùng dịch sang bên cạnh, không hề thương tiếc.

"......"

"Con lớn không cần cha rồi."

Vẻ mặt Hoa Vụ xót xa mà nhắc mãi mấy lời này, dịch sang bên phía một chiến sĩ mô phỏng người.

Chiến sĩ mô phỏng người không có giới tính, làn da giống như con người, còn có độ ấm, độ dễ chịu không thua gì người thật.

Hoa Vụ tìm vị trí thoải mái, dựa vào chiến sĩ mô phỏng người bắt đầu ngủ.

Hiện tại không nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến nơi chắc sẽ không có thời gian.

Ân Phùng nhìn cô nhắm mắt lại, dường như một giây đã đi vào giấc ngủ, hoàn toàn không lo lắng cho an toàn của mình.

Tâm cũng thật lớn......

Ân Phùng nhịn không được nghiến răng, trừng mắt nhìn vẻ mặt thiếu nữ an tĩnh ngủ, một lát sau đột nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía khoảng không tối tăm.

......

......

Bảy ngày sau.

Phi thuyền xóc nảy hạ xuống, từ trên phi thuyền nhìn xuống phía dưới, kiến trúc hình cầu màu đen dày đặc, trải khắp không gian.

Đây không phải là trên mặt đất.

Mà là dưới lòng đất.

Rất nhiều kiến trúc hình cầu trong số đó trôi nổi giữa không trung, có dải ánh sáng liên kết chúng nó với kiến trúc hình cầu khác, những dải sáng đó hình thành một mạng lưới khổng lồ.

Phi thuyền tiến vào một kiến trúc hình cầu.

Cửa khoang cũng không mở ra ngay lập tức, cả phi thuyền an tĩnh lại, ngay cả tiếng động của Trùng tộc cũng không nghe thấy.

Hoa Vụ cùng đám người Ân Phùng định mở cửa đi xuống, kết quả phát hiện cửa của khoang đều đã bị khóa cứng.

Bọn họ rất vất vả mới đi xuống từ trên phi thuyền, kết quả phát hiện bên ngoài là không trung, phi thuyền ngừng ở một cái đài mà xung quanh không có bất kì cầu nối gì cả.

Nhìn xuống dưới là sâu bóng tối không thấy đáy, xung quanh còn lại là sân thượng cao như nhau, có phi thuyền tương tự dừng lại, còn có rất nhiều nơi trống.

Hoa Vụ: "......"

Ân Phùng: "......"

Hoa Vụ vuốt vũ khí, trên mặt lộ ra nụ cười hơi âm trầm: "Bọn sâu cũng rất biết chơi nha."

Ân Phùng đã kiểm tra xung quanh xong, rồi trở lại: "Quá xa, không qua được."

Ong ——

Tiếng động rất nhỏ từ dưới chân truyền đến.

Nhưng mà trừ tiếng động, cũng không có chuyện gì khác xảy ra.

Hoa Vụ nghĩ đến điều gì, cô quay đầu đối diện với Ân Phùng, hai người đồng thời chạy lên trên phi thuyền, trở lại nơi treo đầy 'kén' mà ban đầu bọn họ ở.

Lúc ấy nơi treo đầy kén đã ít đi phân nửa.

Mặt đất biến thành cửa động đen tuyền, mà 'kén' còn lại một cái rồi một cái liên tiếp rơi xuống.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa còn lại cũng rơi xuống hết, khoang đáy chính chậm rãi khép lại.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng súng.

Trùng tộc đã phát hiện ra bọn họ.

Mấy chiến sĩ mô phỏng người từ bên ngoài vọt vào, theo sát bọn họ tiến vào chính là Trùng tộc có hình thể khổng lồ, bọn chúng vừa tiến vào, nơi vốn đang rộng rãi, đột nhiên lại trở nên chật hẹp.

Bên ngoài có tiếng bò sát dày đặc, càng ngày càng nhiều Trùng tộc nghe tin chạy đến.

Hoa Vụ nhìn khoang đáy sắp khép lại hoàn toàn, hít sâu một hơi, quay đầu về phía Ân Phùng đưa ra lời mời: "Muốn cùng ta đi khám phá bí ẩn của thế giới không?"

Ân Phùng: "......"

Ân Phùng túm Hoa Vụ vắt chân lên cổ chạy, nhảy vào trong bóng tối qua khoang đáy còn chưa đóng lại hoàn toàn.

Chiến sĩ mô phỏng người phía sau, vừa ngăn cản Trùng tộc, vừa nhảy xuống theo Hoa Vụ.

......

......

Rầm ——

Hoa Vụ rơi vào trong nước, dưới nước có rất nhiều đồ vật, cô va phải vài thứ kia, cả người lảo đảo.

Hoa Vụ đang muốn giữ vững người, bên hông đột nhiên bị siết lại, sau đó thì đâm vào một lồng ngực lớn, bị ôm chặt lấy.

Bọn họ bắt đầu bơi lên.

Ào ——

"Hô hô......" Hoa Vụ hít mấy hơi, phát hiện trước mắt đều là sương mù tím kỳ quái, cô chỉ có thể miễn cưỡng thấy được bộ dáng Ân Phùng.

Phía sau có động tĩnh khác, hẳn là những chiến sĩ mô phỏng người.

Nhưng cuối cùng có một tiếng rơi xuống rất lớn, da đầu Hoa Vụ tê rần, kéo Ân Phùng bơi về phía trước.

Nhưng mặt nước bị sương mù tím bao phủ, có rất nhiều 'kén', không cẩn thận thì sẽ đụng phải.

Rào ——

Hai cái càng to lớn của Trùng tộc từ đáy nước trồi lên, chiếc càng sắc bén cắt qua một cái kén trong đó, người bên trong người cũng bị phân thành hai, mùi máu tươi lan tràn.

Hoa Vụ nhanh chóng quyết định, "Anh đi hấp dẫn lực chú ý của nó, tôi tới giết nó."

Ân Phùng gật đầu, nhanh chóng bơi đến bên kia, cũng làm ra tiếng động rất lớn.

Trùng tộc quả nhiên bị Ân Phùng dụ đi, Hoa Vụ theo tiếng động mò đến phía sau Trùng tộc.

Trước kia giúp Ân Phùng thu phục Nữ Thần Sinh Mệnh, hai người đã từng phối hợp hành động, tuy rằng đã rất lâu rồi không hành động cùng nhau, nhưng vẫn còn ăn ý.

Bang ——

Rầm!

Trùng tộc rơi vào trong nước.

Hoa Vụ ngồi trên đầu Trùng tộc, thở nhẹ.

Lúc này cô đứng trên cao cao, nhìn ra đều thấy sương mù màu tím.

Mà ở mặt nước dưới những đám sương mù này, có vô số kén nổi lềnh bềnh.

Bốn phía căn bản nhìn không thấy điểm cuối, không biết nơi này lớn bao nhiêu, có bao nhiêu cái kén như vậy.

Ân Phùng cùng những người khác lần lượt bò lên trên xác Trùng tộc, xác Trùng tộc khổng lồ nổi lên, vừa lúc có thể làm nơi đặt chân.

"Nơi này hẳn là nơi Trùng tộc bồi dưỡng đời sau." Ân Phùng nói: "Nữ vương Trùng tộc chắc là sẽ không rời nơi này quá xa."

"Trước hết nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đi." Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên đầu xác Trùng tộc, "Vặt đầu nó xuống, vừa vặn có thể làm một con thuyền thuyền nhỏ."

Hoa Vụ nói xong để cho bên cạnh chiến sĩ mô phỏng người đi làm việc.

Cô vắt quần áo, dường như không mấy dễ chịu, nhưng hiện tại điều kiện có hạn, cô cau mày chịu đựng, lấy ra một túi thuốc dinh dưỡng, bẹp bẹp hút mấy ngụm.

"Chiến sĩ mô phỏng người thật tốt, không cần ăn uống."

"Chúng nó phải sạc điện."

"Anh bớt nói một câu không ai bảo anh là người câm." Hoa Vụ tức giận, "Miệng quạ đen!"

Chiến sĩ mô phỏng người xử lý thi thể Trùng tộc thành thạo, rất nhanh đã lấy đầu xuống, lột lớp vỏ trên đỉnh đầu ra.

Kích thước vừa phải, Hoa Vụ lại bẻ hai càng từ trên người Trùng tộc xuống làm mái chèo.

Vài người ngồi trong chiếc 'thuyền nhỏ' tạm thời, bắt đầu chèo theo một hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro