Chương 627: Tôi làm việc trong vòng lặp vô hạn (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

Hoa Vụ đi theo mùi hương quái dị kia, rất nhanh đã tìm đến ngọn nguồn, trong một góc âm u ở tầng hai, có một khối thi thể không còn hình dạng —— Đúng, chính là một trong số các thành viên mất tích tối hôm qua.

Vạn Văn Ngạn nhận ra quần áo của người nọ.

Bên cạnh thi thể này còn có một vài xác động vật, có lẽ mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn kia xuất phát từ xác những động vật này.

"Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi." Vạn Văn Ngạn cố nén sự buồn nôn, "Nhất định là những thứ tối hôm qua."

"Những thứ tối ư? Nhiều lắm hả?"

"Dù sao cũng nhiều hơn một con." Vạn Văn Ngạn hồi tưởng về trải nghiệm tối hôm qua, lại cảm thấy bản thân khó giữ được cái mạng nhỏ này, cảnh tượng xung quanh âm u lạnh lẽo ẩm ướt, làm tứ chi anh ta phát lạnh.

Tinh thần không sợ gian nan hiểm trở dũng cảm tiến tới của nữ chính bắt đầu hoành hành Hoa Vụ bắt đầu trong lòng, không hề có ý định đi ra ngoài, "Tôi lại muốn nhìn xem là quái vật nào."

Sơ Cát × Vạn Văn Ngạn: "......"

"Dũng cảm lên." Hoa Vụ lại cổ vũ bọn họ: "Đi theo tôi, không thiếu may mắn."

Sơ Cát × Vạn Văn Ngạn: "......"

Thật ra cũng không cần phải dũng cảm như vậy!!

Không rõ là thứ gì, cũng không biết nhược điểm của thứ kia, xông lên như vậy, đó không phải là tặng người đầu sao?

Hoa Vụ quyết định tiếp tục đi sâu vào thám hiểm, tuy rằng Thời Ưu cũng có chút sợ hãi, nhưng trong lòng cậu tin tưởng vào bản lĩnh của đùi, cho nên chỉ cần ôm chặt cô hơn, không phản đối.

Ngoài ra thì hiển nhiên là ý kiến của hai đồng đội mới gia nhập chỉ có giá trị tham khảo, không có giá trị quyết định.

......

......

Lúc bọn họ mới vào thì thấy tòa nhà này cũng không lớn lắm, thực tế bên trong lại rất lớn, mặt đất ba tầng, dưới lòng đất hai tầng.

Hầu hết các nơi đều trống rỗng, cũng thấy một số xác động vật chỉ còn xương.

Mặt đất có dấu vết thứ gì đó bị kéo lê.

Trong không khí luôn có một mùi tanh tưởi.

Nhưng khi bọn họ đi xuống đến tầng dưới cùng, lại phát hiện nơi này khác hẳn.

Lối đi không còn là nền xi-măng, mà là sàn kim loại rộng rãi, trên mặt đất phủ bụi có rất nhiều dấu chân kỳ quái.

Những dấu chân trên mặt đất đó dẫm đạp qua lại trên mặt đất, dường như đã từng tụ tập ở chỗ này.

Đi qua mặt đất kim loại này, phía trước là một cánh cửa kim loại, cửa đã hỏng, bọn họ đi vào bên trong không có trở ngại gì.

Bên trong vẫn là một hành lang, nhưng hai bên hành lang đều có phòng kính.

Những phòng đó bày một ít dụng cụ và giường, không phải giường bình thường, là cái loại giường bệnh giống trong bệnh viện.

Thời Ưu túm lấy vạt áo Hoa Vụ, hận không thể dán cả người lên người cô, "Không phải nói nơi này làm về du lịch sao?"

Vì sao có nhiều thứ kỳ quái như vậy.

"Đây không phải là đang làm thí nghiệm gì đó chứ?"

"Nhìn mấy thứ này, rất có thể......"

Sơ Cát và Vạn Văn Ngạn ở phía sau cô một câu tôi một câu mà nói chuyện, Hoa Vụ dẫn theo Thời Ưu đã mở được một cánh cửa rồi vào bên trong.

"Cậu có thể đừng dựa gần tôi như vậy không!!" Hoa Vụ có chút cạn lời: "Thật sự không được thì cậu để Thời Diễm ra đi."

Hiển nhiên Thời Ưu cũng không muốn ở trong hoàn cảnh như vậy, khiêm tốn thỉnh giáo: "Để cậu ấy ra thế nào?"

Hoa Vụ trừng mắt: "Làm sao tôi biết được? Đó không phải nhân cách thứ hai của cậu sao? Cậu không có cách gọi anh ta ra à?"

"Tôi...... Tôi không biết mà." Chỉ là mỗi lần cậu gặp phải nguy hiểm, Thời Diễm sẽ tiếp quản thân thể cậu, dưới tình huống bình thường, từ trước tới nay Thời Diễm chưa từng xuất hiện.

Hoa Vụ đã hiểu, là phải dưới kích thích mãnh liệt —— ví dụ như lúc đối mặt với sống chết thì Thời Diễm mới có thể xuất hiện.

Hoa Vụ nắm tay, nóng lòng muốn thử: "Hay là tôi đánh cậu một trận nhé?"

Thời Ưu: "......"

Không!

"Vậy cậu đừng túm tôi!!" Hoa Vụ tức giận: "Tôi cũng không phải bảo mẫu trông trẻ!"

Thời Ưu: "......"

Cuối cùng Thời Ưu vẫn buông lỏng ra, nhưng cũng không dám cách quá xa, Hoa Vụ đi một bước cậu mới dịch một bước.

Bố trí các phòng gần giống nhau, đủ loại máy móc thiết bị không nhìn ra là để dùng làm gì và một chiếc giường bệnh đơn.

Hoa Vụ nhìn mấy phòng, đến phòng cuối cùng thì hơi khác.

Bên trong có một ít tài liệu bằng giấy.

"Nhìn xem bên trong có manh mối gì hay không." Hoa Vụ ôm đồ lên trên bàn, phát cho mỗi người một xấp.

"Tiếng Anh đó......" Sơ Cát mở ra nhìn một cái đã từ bỏ: "Tôi nhìn không hiểu."

"......"

Thật ra Vạn Văn Ngạn có thể đọc hiểu một chút...... Thật sự chỉ là một chút.

Hoa Vụ cũng không hiểu nhiều lắm, bên trong có rất nhiều từ chuyên ngành, tách ra xem có thể hiểu, nhưng kết hợp lại hoàn toàn không biết là có ý gì.

Vài người lật tư liệu cũng không tìm được một tờ có chữ viết quen thuộc.

Hoa Vụ rất thức thời mà từ bỏ hạng mục mình không am hiểu, chuẩn bị tìm xem còn có manh mối khác hay không.

Bang ——

Động tác của mấy người trong phòng đồng thời dừng lại, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Sơ Cát bấm tay, hé miệng lặng lẽ nói: "Đại hung đại hung đại hung......"

Hoa Vụ cảm thấy mấy câu dở dở ương ương như không may mắn, đại hung này, rất có thể là kỹ năng của Sơ Cát.

Chỉ là vì sao cô ấy có thể sử dụng nhiều như vậy chứ?

Cô đường đường là một nữ chính, kỹ năng lại chỉ có thể sử dụng một lần, còn chỉ có 60 giây!!

Kỳ thị nữ chính có phải không!!

Sàn sạt ——

Có cái gì hướng về phía bên này, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Rầm!

Cánh cửa khép hờ bị thứ gì đó đẩy ra, đầu màu xám nâu chen vào, đó là một đầu người ...... Nhưng trên mặt trải rộng những đường gân đỏ kỳ lạ.

Bốn chân nó chạm đất, bò từ bên ngoài vào, thân thể đã biến dạng nghiêm trọng, giống như một con sói gầy yếu.

Nó thong thả bò từ bên ngoài vào, con ngươi sáng đỏ quỷ dị gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đang nhìn đồ ăn mỹ vị nào đó, lộ vẻ tham lam và hưng phấn.

Động tác của nó cũng không gấp gáp, giống như biết bọn họ bị kẹt ở chỗ này, không có khả năng đi ra ngoài, nó muốn chậm rãi hưởng thụ quá trình săn mồi.

"Làm sao bây giờ......" Vạn Văn Ngạn luống cuống: "Chúng ta đến cả vũ khí cũng không có!"

"Sợ cái gì." Hoa Vụ không quá để ý, "Cũng chỉ là một con......"

Câu nói kế tiếp của cô bị con thứ hai bên ngoài bò vào chặn lại.

Hoa Vụ xấu hổ cười một cái.

......

......

Đoàng đoàng đoàng ——

Tiếng súng dữ dội trong không gian kín phóng đại rất lớn, Sơ Cát và Vạn Văn Ngạn dựa vào nhau, nấp sau một bệ máy khổng lồ.

Tiếng súng dần dần ngừng lại.

Sơ Cát vịn máy nhìn ra bên ngoài một cái, thấy những quái vật đó đều đã ngã trên mặt đất, cô ấy nuốt nuốt nước bọt, nói với Vạn Văn Ngạn: "Thời Ưu kia lợi hại như vậy sao?"

Lúc trước bọn họ còn thấy lạ lạ, vì sao Thư Oanh lại mang theo cái tạ không làm được gì như Thời Ưu.

Hoá ra bọn họ mới là tạ.

"Chết hết rồi, ra đi." Tiếng của Hoa Vụ vang lên từ bên ngoài.

Sơ Cát và Vạn Văn Ngạn chui ra từ sau bệ máy, mùi máu tươi và mùi tanh lan tràn ở chóp mũi.

Thời Diễm đã cất khẩu súng có chút đặc biệt kia đi, một khẩu súng lớn như vậy hắn không có thể giấu ở trên người, vậy chỉ có thể là đạo cụ thu được.

Hơn nữa không phải đạo cụ dùng một lần.

Thời Diễm vươn tay về phía Hoa Vụ.

Hoa Vụ giấu hai tay ở sau người, thấy động tác này của hắn, nhẹ nhàng chớp mắt, không rõ nguyên do: "Làm gì thế?"

"Trả lại cho tôi."

"......"

Hoa Vụ lưu luyến không rời lấy ra một khẩu súng lục khác từ phía sau, bỏ vào tay Thời Diễm, nhưng cô cũng không buông tay: "Không thể tặng cho tôi sao? Tôi giúp anh bảo vệ Thời Ưu lâu như vậy mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro