Chương 787: Cô tu tiên như thế hơi sai đấy nhỉ (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

Hoa Vụ trốn trong đám người, nhìn tứ đại môn phái chọn thêm một nhóm người nữa đi vào thành An.

Nhưng giống như lúc trước, vẫn không ai ra ngoài.

Tứ đại môn phái biết tiếp tục phái người vào cũng không có kết quả, bắt đầu nghĩ biện pháp khác.

Hoa Vụ chỉ xem bọn họ làm đi làm lại, không hề có ý định đi vào tìm tòi đến cùng.

Phục Linh chờ đến mất kiên nhẫn, nếu không phải lúc nào Hoa Vụ cũng túm hắn, có lẽ hắn đã sớm lao ra bàn vấn đề kiếm Hành Vân đi về đâu với nam chính rồi.

Hoa Vụ cảm giác mình như đang dắt một con Husky.

Hơi sơ ý là con Husky này sẽ chạy mất ngay.

......

......

Thành An.

Cả thành trì yên tĩnh không tiếng động, ngay cả con quạ cũng không nhìn thấy.

Ma khí trên khắp đường phố không một bóng người, hoang vắng như một tòa thành bỏ hoang nhiều năm.

Trong phủ thành chủ, Đỗ Thanh khoanh tay đứng trong viện.

Cả người Đỗ Thanh gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng tái nhợt, dường như trong khoảng thời gian này hắn ta không được tốt lắm.

Bên trái hắn ta là một hàng hạ nhân.

Bọn họ yên lặng đứng, trên mặt mỗi người đều không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như một tác phẩm điêu khắc hình người.

"Bọn họ tới." Ma vật không có hình người chui ra từ dưới nền đất.

Đỗ Thanh thấy ma vật, đáy mắt có chút tối tăm, nhưng vẫn nói tiếp: "Biết rồi."

Tình huống lúc đó, hắn ta là bị ép, hết cách nên mới có thể lựa chọn triệu hồi con ma vật này.

Thật ra hắn ta cũng không biết đối phương có lai lịch gì, đây là hắn ta lợi dụng tin tức mình biết được, trước đó tìm kiếm một vài đồ vật khắp nơi.

Hắn ta nhớ rõ trong sách có từng viết về loại đồ vật này, cho nên hắn ta liền giữ nó bên mình, phòng trường hợp cần thiết.

Không nghĩ tới hắn ta thật sự cần dùng.

Chỉ là thứ được triệu hồi ra này......

Ma vật không có thực thể, lúc này nó đang hóa thành một sợi ma khí, quấn quanh người Đỗ Thanh, "Đợi ngươi làm xong chuyện của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành người lợi hại nhất Tu Chân giới. Đến lúc đó cho dù ngươi muốn báo thù ai, cũng không ai có thể ngăn ngươi lại."

Đỗ Thanh nắm chặt hai tay, bởi vì quá gầy nên xương gò má hơi nhô lên, khiến hắn ta trông có chút dữ tợn đáng sợ, "Hy vọng ngươi nói lời giữ lời."

Ma vật cười quái dị hai tiếng, "Chúng ta đã có khế ước, ta sẽ không vi phạm thề ước."

Nói xong, ma khí quấn quanh trên người Đỗ Thanh rút đi, chui vào mặt đất rồi biến mất.

Nhưng thanh âm của ma vật tiếp tục truyền đến: "Cộng sự của ta, ta chờ tin tức tốt của ngươi."

Đỗ Thanh nhắm mắt lại, lặng trong chốc lát.

Vân Hề......

Đều do người phụ nữ này.

Đỗ Thanh nghĩ đến hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy, đáy lòng không khỏi nổi lên một cảm giác căm hận.

Nếu không phải ả ta quấy rối, làm gián đoạn hắn ta kế thừa truyền thừa, bây giờ mình cũng sẽ không rơi vào kết cục này.

Thù này, hắn ta phải báo.

Đỗ Thanh mở mắt ra, đi ra ngoài phủ thành chủ.

Theo chuyển động của Đỗ Thanh, thành An lúc trước không một bóng người, lúc này có vô số người đi từ trong ma khí ra.

......

......

Không biết tứ đại môn phái dùng biện pháp gì, mất hai ngày là có thể dọn dẹp hết hơn nửa ma khí trong thành An.

Bọn họ lập tức thành lập một đội đệ tử tinh anh, tiến vào thành An.

Đám đệ tử này không biến mất nữa, mà còn an toàn ra ngoài.

Bọn họ cũng mang tin tức về, bên trong thành trì đều trống không, không có người, cũng không có ma vật.

Người của tứ đại môn phái thương nghị một hồi, bắt đầu lục tục đi vào thành An.

Môn phái khác thấy vậy, cũng lần lượt vào theo.

"Cô không đi vào à?"

Hoa Vụ nói rất nghiêm túc: "Vừa nhìn là đã thấy là nơi chẳng lành, đi vào sẽ gặp họa."

Phục Linh không biết Hoa Vụ đang nói cái gì, nhưng hắn nóng lòng muốn thử: "Thế ta đi vào."

Nói không chừng có thể tìm được cơ hội lấy kiếm của hắn.

"Không được."

"Dựa vào đâu?"

"Chức trách của anh là cái gì?"

"Là cái gì?"

"......"

"......"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng Hoa Vụ vẫn hơn một chút, Phục Linh bị bắt nhớ tới chức trách của mình là bảo vệ an toàn cho cô.

Trừ Hoa Vụ chưa đi vào thì cũng có không ít người ở lại bên ngoài thành An.

Đa số cảm thấy bên trong không an toàn, còn lại là tứ đại môn phái và tông môn khác ở lại để tiếp ứng.

Những người đó đi vào, cũng không gây ra tiếng động nào, như thể bên trong không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, những ma khí tiêu tán kia lại dần dần tập hợp lại.

Chỉ trong giây lát, ma khí lại lần nữa bao phủ cửa thành.

Ngay khi bọn họ định liên hệ môn phái của họ, chỗ cửa thành có bóng người xuất hiện trong ma khí.

Hoa Vụ nhìn bóng dáng lờ mờ trong ma khí, kéo quần áo Phục Linh, "Đi."

Phục Linh căn bản không nhìn cửa thành, vẫn luôn rũ đầu không biết suy nghĩ cái gì, nghe thấy lời này của Hoa Vụ, hắn hỏi theo phản xạ: "Đi đâu?"

"Đổi nơi để xem."

"????"

Phục Linh nhìn về phía cửa thành một cái.

Những bóng dáng xuất hiện ở cửa thành đang từ từ đi ra, lộ rõ hình dáng.

......

......

Người đi ra khỏi thành, không phải người của các đại môn phái, mà là cư dân trong thành An.

Sau khi họ xuất hiện, không nói gì mà lập tức nhào tới người gần nhất.

Những cư dân này chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, trong thân thể có ma khí, bọn họ như bị ma khí khống chế, căn bản không cảm nhận được đau đớn.

"Bọn họ đều nhập ma rồi ư?"

"Hẳn là bị khống chế, đừng đả thương người!!"

"Đệch, chúng ta không giết bọn họ, nhưng bọn họ không định tha cho chúng ta một mạng."

"......"

Có người tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt, không thương tổn những người bị ma khí khống chế này, chỉ tạm thời chế ngự.

Nhưng cũng có người thẳng tay chém xuống, nhanh nhẹn giết chết những người này.

Máu tươi chảy xuống nền đất, trong không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.

Những người ở cổng thành lâm vào hỗn chiến, không chú ý tới ma khí lượn lờ xung quanh bọn họ và với những máu tươi chảy vào dưới nền đất đó tựa như có sinh mệnh bắt đầu di chuyển.

......

......

Hoa Vụ rời chiến trường sớm nhất, lúc này cô đang được Phục Linh mang theo đứng trên không trung.

Thành An vẫn bị bao phủ bởi ma khí nồng nặc, tình huống bên trong như thế nào cũng không rõ lắm.

Nhưng là cảnh tượng chỗ cửa thành đều thu vào trong mắt.

Ở trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh bên dưới.

"Trận pháp......" Phục Linh nhướng mày, "Đây là muốn bắt những người này hiến tế à."

Những người bị ma khí khống chế đó, căn bản là không có ý định sống, cũng không phải muốn giết chết người bên ngoài này, bọn họ là đang chịu chết, để những người này giết chết bọn họ.

Hoa Vụ cũng đã nhìn ra.

Cái hiến tế này có tác dụng gì?

Hoa Vụ không rõ lắm, nhưng hẳn là không phải chuyện gì tốt.

Phục Linh đột nhiên sát vào Hoa Vụ, "Cô không định nhắc nhở bọn họ?"

Hắn đang đứng ở phía sau Hoa Vụ, lúc này đột nhiên tiến đến bên tai cô, cằm gần như đụng tới bả vai cô.

Hơi thở của thiếu niên hơi lạnh, nhưng lại mang theo chút ngọt ngào, giống như hoa đào còn vương sương sớm.

Sắc mặt Hoa Vụ không đổi, hờ hững nói: "Tôi đã nhắc nhở từ sớm rồi."

Lúc Đỗ Thanh mới vừa triệu hồi ma vật, cô cũng đã nhắc nhở bọn họ.

Nhưng bọn họ thà đặt sức ở trên người cô, cũng không muốn điều tra Đỗ Thanh nhiều hơn.

Hiện tại xuất hiện tình huống như vậy, cũng là bọn họ tự tìm.

Hơn nữa......

Nếu họ không có chút chuyện để làm chỉ chẳng phải sẽ lại theo dõi cô à.

Thế thì sao cô phát triển tông môn được?

Làm sao chiêu mộ đệ tử được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro