Chương 55: Giở Trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Earl Panda

....

*****

Tôi hiểu ý của Muộn Du Bình ngay lập tức, trong đầu có ánh sáng lóe lên, nghĩ sơ sơ một chút mà không khỏi thầm khen hay.

Chúng tôi bây giờ không có mặt nạ thở, nếu bọn Cầu Đức Khảo có bất kỳ hành động nào, cũng chỉ biết ngồi khô trên bờ mà xem. Mà nếu quay về lấy mặt nạ thở rồi trở lại, thì không chừng trong lúc đó người ta đã giải quyết xong xuôi hết mọi sự rồi ấy chứ. Nhỡ dưới nước này có cái gì then chốt, thì chúng tôi coi như chẳng có chút cơ hội nào nắm được tiên cơ.

Quả đúng như lời Muộn Du Bình nói, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất.

Nhân lúc bọn chúng còn không để ý bèn chạy đi cướp mặt nạ thở của chúng, sau đó phá hỏng trang bị lặn, không còn bình dưỡng khí, dù bọn chúng có máy nén không khí thì cũng bó tay. Đây là mánh khóe tiên hạ thủ vi cường điển hình, hành động ngay trong lúc không ai ngờ nhất.

Có điều, trong điều kiện hiện nay, liệu có cướp được không nhỉ? Tôi tự hỏi. Mặt nạ thở được đặt ở chỗ bãi sông cách hồ nước một đoạn khá xa, qua đó lấy, cho dù Muộn Du Bình có một địch mười thì cũng bị vướng bọn tôi, tôi với Bàn Tử thế nào cũng bị túm lại đánh chết tươi trước khi kịp nhảy tùm xuống hồ.

Suy nghĩ một chút, tôi nói: "Anh nói có lý lắm, nhưng việc này không gấp được, người ta quân số đông như thế, mình không đọ lại được. Chờ đến tối khuya, len lén chạy ra trộm là được mà."

Muộn Du Bình lắc đầu: "Chúng ta không có buổi tối nữa rồi, một khi sắp xếp hạ trại xong xuôi, bọn chúng sẽ xuống nước ngay, cậu xem kìa."

Hắn chỉ về một hướng, ở đó đã có người người ngồi bên hồ bơm đầy các túi khí, còn có người lội vào trong hồ, rõ ràng đó là thợ lặn, lặn xuống trước để quan sát tình hình.

"Vì sao bọn chúng phải vội thế?" Tôi rất lấy làm lạ.

Muộn Du Bình ngập ngừng một lúc, rồi đột nhiên nói: "Có lẽ, không còn thời gian nữa rồi."

Tôi sửng sốt, những lời này bật lên từ miệng hắn nghe có vẻ đầy thâm ý, nhưng hiện nay tôi không hơi đâu mà suy ngẫm nó nữa.

Bàn Tử chạy lạch bạch về, anh ta vừa nghe kế hoạch của bọn tôi, kêu a một tiếng, lắc đầu bảo: "Mẹ kiếp! Vừa mới làm thân được với bọn chúng một tí đã phải đi cướp của chúng rồi, làm thế thanh danh ông Béo ta đây thối hoắc lên mất!"

Tôi nói: "Nhỡ dưới nước này có minh khí, bọn chúng lặn xuống mò lấy hết luôn thì sao. Anh muốn minh khí, hay muốn danh tiếng?"

Bàn Tử suy nghĩ một lát rồi nói: "Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy lời của Thiên Chân đặc biệt rất thuyết phục. Vậy trước hết chúng ta cứ kệ danh tiếng cái đã, cậu bảo giờ làm sao?"

Tôi lại ngẫm nghĩ một lát, dùng vũ lực xông tới mà cướp thì không được rồi, tôi liền bảo Bàn Tử đi chuẩn bị bè gỗ nhỏ, chất đầy đá lên đó. Chúng tôi không thể vác mấy cục chì nặng trịch lên lưng rồi lao vào trong hồ được, nên chỉ có thể dùng đá tảng để tăng sức mặng. Sau đó, nhất định phải tìm cách nào đấy đánh lạc hướng bọn người kia, rồi nhanh chóng chôm lấy mặt nạ thở.

Khoảng cách từ nơi đặt mặt nạ thở đến mép nước, nếu chạy với tốc độ nhanh nhất, có lẽ cũng chỉ tốn khoảng ba mươi giây thôi. Nhưng trên con đường này lại có quá nhiều người đi lại, chỉ cần hơi có động tĩnh một chút là bị người ta đuổi theo ngay. Trộm đó ngay trước mắt nhiều người đến vậy, đòi hỏi kỹ xảo khéo léo và tố chất tâm lý tốt.

Về việc này, tôi không phải dân trong nghề, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn. Hơn nữa, lại nghe Muộn Du Bình nói thế kia, cảm giác rất vội vã, như thể mình sắp tuột mất mọi cơ hội rồi ấy.

Lúc này, Bàn Tử lại có cách. Anh ta liếc nhìn mấy người kia một lượt, rồi lại nhìn vị trí đặt mặt nạ thở, đột nhiên nói: "Mấy cậu biết cưỡi ngựa không?"

"Làm sao?" Tôi hỏi.

Anh ta chỉ vào mấy con la đứng một bên, nháy mắt ra hiệu: "Xem cảnh dân nài ngựa Mông Cổ cướp dê chưa?"

Tôi chẳng hiểu ý anh ta gì cả, cau mày nói: "Nhưng la khác ngựa mà, con la sao chạy nổi bằng ngựa?"

"Mẹ! Tụi mình không đua ngựa, mà chỉ cần nó chạy cho vài chục mét thôi. Lũ này to bự như vậy, chúng nó mà chạy lồng lên, ai dám cản? Vấn đề chỉ có một, trong lúc chạy tuyệt đối đừng có lăn ra ngã."

Có hy vọng! Tôi gật đầu túi bụi. Bàn Tử lập tức đi chuẩn bị ngay. Chúng tôi đẩy bè gỗ vào hồ trước, sau đó quay lại, cắn răng bỏ tiền ra cho người trông la, nói muốn mượn la đi vận chuyển ít đồ đạc.

Người nọ đã từng gặp bọn tôi trong làng rồi, có tiền đương nhiên cứ kiếm.

Bàn Tử hỏi: "Lúc nào la chạy trốn nhanh nhất?"

Người kia bảo: "Lúc động dục, kéo cũng không kéo lại nổi."

Bàn Tử nói: "Cái này hơi khó, còn kỵ cái gì nữa không? Con la sợ nhất là gì?"

Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi kéo la, thong thả đi vào trong doanh địa bận bịu tấp nập. Đến gần nơi đặt mặt nạ thở, liếc nhìn nhau, tôi đã căng thẳng đến mức toát mồ hôi đầy người.

Ba người dắt một con la, cảm giác rất ngốc, như mấy nông dân Mexico ấy. Có điều, trông cũng không nổi bật lắm, vì xung quanh cũng có nhiều người đang dỡ đồ trên lưng la xuống.

Mặt nạ thở nằm trong một túi vải bạt lớn, cả mấy cái túi được buộc vào nhau, Bàn Tử xua xua la đi, rồi liếc mắt nhìn tôi, ý nhắc tôi đi tháo dây.

Tôi thấy xung quanh không ai để ý đến tôi, vừa định ra tay, bỗng nhiên nghe phía sau có người gọi một tiếng: "Này! Mấy người đang làm gì thế?"

Tôi quay ngoắt lại theo phản xạ, thấy một cô gái đang đi về phía mình, có mấy người hóng mát dưới bóng cây cũng đều đứng lên hết cả. Tôi liền luống cuống, nghĩ bụng phải làm sao bây giờ? Bị phát hiện rồi!

Ngay trong khoảnh khắc đó, Bàn Tử xồ đến, chộp lấy túi đựng mặt nạ thở kêu to: "Mau lên la!"

Tôi cũng lập tức chộp túi mặt nạ thở lên. Ba người treo lên lưng la, Bàn Tử ra sức quất mông la, gào lên: "La phát điên rồi!"

Đừng xem la bình thường đi chậm rì rì, nó đột ngột phi vút một cái, tôi suýt nữa ngã ngửa, cộng thêm hai túi vạt bạt của tôi với Bàn Tử bị buộc liền với nhau, hai đứa bọn tôi co kéo một hồi, cứ như làm xiếc, vô cùng nguy hiểm.

Tất cả mọi người đều quay hết sang phía này, cô gái phía sau mau chóng phản ứng lại, kêu toáng lên: "Cản bọn chúng lại!"

Bàn Tử phỏng đoán không sai một tí nào, con la này chạy vun vút khí thế đến kinh người, cứ lao đầu về phía trước, khiến hai người đang dựng lều che nắng phía trước giật mình bỏ chạy tán loạn, thậm chí còn vấp ngã xuống đất.

Bàn Tử vẫn gào lên: "Tránh ra! Coi chừng!"

Ba người lao về phía bên hồ, đằng sau nhốn nháo đều chìm trong tiếng thét chói tai của cô gái lúc này, nhưng trong tình huống này ai dám chạy lên? Bị la đạp một cước cũng phải thương tổn đến cả gân cốt, thế là nhất thời, cả quãng bên hồ nhốn nháo nhộn nhạo, gà bay chó sủa.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, con la đã chạy tới mép hồ. Nó lại sợ nước, quẹo một cái, cả đám bọn tôi ngã túi bụi xuống đất.

Trán tôi đập phải một tảng đá, rồi được Bàn Tử đỡ dậy, con la vẫn tiếp tục lao đầu chạy. Quay lại, thấy cô nàng nọ đã dẫn theo vài người đuổi tới nơi, chúng tôi lập tức vội vàng chạy vào hồ nước.

Một khi đã tới bên hồ, chúng tôi liền chiếm được ưu thế. Hồ này mực nước giảm xuống rất nhanh, vừa nhảy xuống hồ, đạp nước vài lần đã đến độ sâu chân không với tới. Chúng tôi kéo hai túi mặt nạ thở vào chỗ nước sâu. Bơi ra được khoảng mười mét, quay lại nhìn xem, thấy mấy người kia cũng xuống nước.

Bơi đến bên bè gỗ nhỏ, ôm lấy tảng đá, Bàn Tử kêu: "Chìm!" Ba người bọn tôi cùng ngụp xuống nước, nhanh chóng chìm xuống.

Ở dưới nước, chỉ thấy mấy người kia đã bơi đến nơi rồi, suýt chút nữa thì bị bọn chúng túm lại. Có mấy người lặn xuống mò một vòng, nhưng chẳng mấy mà lại nổi lên hết.

Chúng tôi ung dung mặc cả bộ đồ lặn, mặt nạ thở, đeo kính lặn. Đúng là dụng cụ chuyên nghiệp, loáng cái xung quanh đã trở nên rõ ràng hẳn lên. Tôi thở hắt ra để đẩy nước ra khỏi kính lặn một nửa, đeo bình dưỡng khí, đeo chân vịt, hai người kia cũng trang bị đầy đủ cả rồi.

Trang bị của Cầu Đức Khảo đúng là hàng cao cấp, trên đai lưng còn có dây đeo công cụ nữa, trong đó còn có đèn pin siêu sáng Led Lenser, dao găm và một lon dưỡng khí đơn, một lon này có đủ lượng khí duy trì được khoảng ba phút đồng hồ. Để vận chuyển mấy thứ này lên núi cần thủ tục rất lằng nhằng phiền phức, xem ra người này bối cảnh không hề nhỏ.

Kiểm tra mọi thứ xong xuôi, tôi đã chìm xuống đáy hồ, có đủ đồ lặn có thể lặn xuống đến hai ba trăm mét, chút chiều sâu ấy tôi không thèm để vào mắt. Quan trọng là, đối thủ không còn mặt nạ thở nữa rồi, không cần lo có người lặn xuống đuổi theo mình.

Bàn Tử ra hiệu, chỉ về phía trước. Vị trí hiện tại cách vị trí lặn xuống lần trước một đoạn, mực nước vẫn tương đối nông, phía trước là cả một khoảng mênh mông sâu thăm thẳm, ngôi làng cổ chính là nằm ở chỗ này. Chúng tôi phải rời khỏi vị trí này, hồ nước này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần bơi chếch sang chỗ khác, đến lúc lên bờ, đám người kia cũng chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi. Bật đèn pin, tôi bắt đầu đi theo Bàn Tử, cuối cùng bơi đến phía làng cổ, thả các khối chì và bình dưỡng khí xuống, nhìn chúng dần chìm xuống giữa ngôi làng, rồi lặn thẳng đến phía đầu hồ bên kia.

Lúc len lút trèo lên bờ, thấy bên kia hồ nhốn nháo lộn xộn.

Lúc sau có A Quý và Vân Thải đến tiếp ứng cho bọn tôi, chúng tôi cười thầm trong bụng, len lén chuồn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi